Thượng Ẩn

Chương 192



Editor : KellySon

Xe chạy được nửa đường, Bạch Lạc Nhân gọi cho Cố Hải :"Nếu chúng ta vẫn đi về hướng Tây, có phải sẽ không nhìn thấy biểnnữa không ?"

"Cũng không chắc chắn, nếu chúng ta cứ đi như vậy, cuối cùng sẽ chạy tới Tâu Âu, cũng có thể nhìn thấy biển ."

Bạch Lạc Nhân trầm mặc, sau đó âm u nói :" Nếu tôi nói, tôi muốn đi một thành phố có biển thì sao ?"

Cố Hải không đáp lại, bỗng đột nhiên dừng xe lại, Bạch Lạc Nhân suýt chút nữa tông vào đuôi xe cậu ta.

Sau đó, Cố Hải xuống xe, nổi giận đùng đùng đi đến bên ngoài cửa xe Bạch Lạc Nhân.

"Đi ra !" Cố Hải gõ gõ cửa kính xe.

Bạch Lạc Nhân mở cửa xe, vừa đi ra ngoài, đã bị một cỗ cường đại áp khí bao phủ.Hai tay Cố Hải nắm chặt lấy hai bên đầu Bạch Lạc Nhân, ánh mắt sắc bén mãnh liệt bắn lên trên mặt Bạch Lạc Nhân," Vừa rồi sao không nói ?"

Bạch Lạc Nhân biểu tình ảo não,"Vừa rồi không nghĩ tới."

"Không nghĩ tới? Không nghĩ tới là xong sao?" Cố Hải lớn tiếng giáo huấn," Chúng ta đi về phía Tây hơn 300km cậu mới lên tiếng, cậu có biết hơn 300km tốn bao nhiêu xăng không? Cậu có biết chỗ xăng ấy đủ cho chúng ta ăn bao nhiêu bữa cơm không ? Thật sự là không biết quý trọng mà, cậu mà cứ lãng phí như vậy, chúng ta chưa đi được 10 ngày đã phải trở về !"

Bạch Lạc Nhân không lên tiếng, ánh mắt chếch 45 độ híp mắt nhìn khóa kéo quần của Cố Hải.

"Tôi đang nói cậu đấy ! Có nghe không hả ?"

Cố Hải lại nâng đầu Bạch Lạc Nhân lên, biểu tình đe dọa lườm cậu.

Bạch Lạc Nhân nghẹn cười, nghẹn đến nội thương.

Cố Hải lại huênh hoang rống lên, "Đừng có mà hi hi ha ha, đứng đắn lại cho tôi !"

Bạch Lạc Nhân nhịn không nổi cười ra tiếng, Cố Hải cũng bị chọc cười, vừa muốn đánh xuống, Bạch Lạc Nhân đã nhanh chóng chạy trốn, Cố Hải ở phía sau đuổi theo. Bạch Lạc Nhân chạy vòng quanh xe, Cố Hải liền đuổi theo vòng quanh xe, cuối cùng Cố Hải phát hiện cứ như vậy mình vĩnh viễn cũng không đuổi kịp Bạch Lạc Nhân, vì thế trực tiếp nhảy ngược qua đầu xe, một tay ôm Bạch Lạc Nhân vào trong ngực.

"Cậu muốn tôi phải nói cậu như thế nào bây giờ?" Cố Hải sủng nình oán giận," Chúng ta đã đi xa như vậy, nếu quay lại đường cũ, phải mệt như thế nào a!"

"Có thể chọn một con đường khác để về, con có thể ngắm phong cảnh khác."

"Trời tối như vậy rồi còn có thể nhìn thấy cái gì ? Lại nói, đi đường khác không phải là càng xa sao?"

Bạch Lạc Nhân do dự một lát, thần sắc ảm đạm noi:" Hay là thôi đi, chúng ta cứ tiếp tục đi về hướng Tây thôi ..."

Cố Hải oán giận nhìn Bạch Lạc Nhân, lát sau, tay vỗ mạnh lên xe.

"Được rồi, đi về hướng Đông !"

Khóe miệng Bạch Lạc Nhân lộ ra một nụ cười chiến thắng.

Hai người cùng ngồi vào trong một chiếc xe, tính ăn một chút rồi lại đi. Trong cốp xe tất cả đều là đồ ăn, mỗi người cầm một túi to, ngồi bên hồ ăn thực ngon miệng.

Cố Hải cầm ra một hộp sữa, cắm ống hút lên vừa muốn uống, lại bị Bạch Lạc Nhân cướp lấy cho vào miệng mút.

"Cậu tự nhìn lại mình đi, lười đến thế là cùng, uống sữa còn phải để tôi cắm ống hút."

Vừa dứt lời, muốn cầm ra hộp khác, lại bị Bạch Lạc Nhân ngăn cản, Bạch Lạc Nhân xoay người, từ bình hâm nóng ở phía sau, cầm ra một hộp sữa đã được hâm nóng đưa cho Cố Hải.

"Uống cái này."

Cố Hải ngây ngốc nhìn, không có nhận lấy.

Bạch Lạc Nhân trực tiếp nhét vào tay cậu ta,"Cậu đói bụng nhiều ngày như vậy, tốt nhất không nên uống đồ lạnh."

Tâm Cố Hải giống như hộp sữa trong tay, từng chút một nóng lên.

"Cậu lúc nào thì hâm nóng cho tôi."

"Mới vừa lúc nãy, trước khi chúng ta xuống xe không lâu, uống thử xem có đủ nóng không?"

Cố Hải cắm ống hút lên, uống một ngụm, cậu có cảm giác thứ mình đang uống không phải là sữa, mà là cảm động. Vì thế lại ôm Bạch Lạc Nhân vào lòng, hôn lên bờ môi ấy, bên miệng Bạch Lạc Nhân dính đầy...'cảm động'.

Ăn xong cơm tối, hai người đi tìm nhà trọ ở một đêm, buổi sáng ngày hôm sau tiếp tục lên đường. Buổi tối ngày hôm sau, hai người rốt cuộc cũng chạy tới Thanh Đảo, quyết định tạm thời ở lại nơi này.

Xe chạy ở trên đường, Bạch Lạc Nhân đã nghe được tiếng sóng biển mạnh mẽ, hạ xuống của kính xe, nhìn biển lớn rộng rãi mệnh mông, Bạch Lạc Nhân kiềm chế không nổi nội tâm tràn đầy kích động, trực tiếp đem xe tấp vào ven đường, chạy lên bờ cát cách đó không xa.

Cố Hải cũng đem xe dừng lại, cùng Bạch Lạc Nhân đi xuống.

"Thật tuyệt vời !" Ngắn gọn từ ngữ biểu đạt tâm tình lúc này của Bạch Lạc Nhân là như thế nào.

Tuy rằng đã là buổi tối, thế nhưng biển lớn rộng rãi mạnh mẽ vẫn nhìn thấy rất rõ ràng, đứng ở bờ biển, cảm nhận gió biển chạm vào từng lỗ chân lông, trong lòng đều trống trải thoải mái rất nhiều.

"Không muốn rời khỏi nơi này." Bạch Lạc Nhân nằm trên bờ cát,"Tôi muốn ngủ một buổi tối ở đây,ngày mai sáng sớm đứng lên xem mặt trời mọc."

Cố Hải lắc lắc khuôn mặt," Tôi nói này, cậu có thể để cho tôi hưởng thụ một chút cảm giác thoải mái được nằm trên giường không hả?"

Từ trong địa đạo đi ra đã vội vã lên đường, Cố Hải đều đã quên gối dầu cùng cái chăn lớn lên là hình dạng gì ?

Bạch Lạc Nhân vẫn rất lưu luyên không rời.

Cố Hải khuyên nhủ:" Bải biển này không tốt, Thanh Đảo có một bãi cát vàng không tồi, ngày mai tôi mang cậu đến nơi đó tham quan, bây giờ trước tiên đi tìm chỗ ngủ với tôi, tôi còn có nhiều đồ vật cần phải thu dọn lắm !"

Bạch Lạc Nhân bị Cố Hải vừa dỗ vừa lừa kéo lên xe.

Trước đó đã làm hai cái chứng minh giả, thành công đăng kí vào trong khách sạn. Tắm rửa xong nằm lên giường, Cố Dương đã gọi điện thoại qua. w●ebtruy●enonlin●e●com

"Chạy đến nơi nào rồi ?"

Cố Hải vỗ về tấm lưng bóng loáng của Bạch Lạc Nhân,"Thanh Đảo."

"Cái gì ?" Cố Dương bên kia bực bội nói," Tôi lao lực vì các cậu tranh thủ thời gian ba ngày quý báu, hai người thế nhưng chỉ mới chạy tới Sơn Đông ?"

Cố Hải vội vàng giải thích," Ngày thứ nhất bọn em còn thu dọn đồ đạc, làm giả chứng minh, đổi biển số xe...Đủ chuyện rắc rối đã mất một ngày, ngày hôm sau mới xuất phát, vốn đã đi về phia Tây, rốt cuộc ' tiểu hỗn đản' nào đó lại thay đổi chủ ý, muốn đi nơi nào có biển, thế là bọn em lại phải quay lại đường cũ, rốt cuộc đến Thanh Đảo, nơi này em cồn có chút quen thuộc, tạm thời nghỉ chân ở đây."

Tâm tình Cố Dương lúc này thật hỏng bét.

"Anh, sao lại không nói cái gì ?" Cố Hải hỏi.

Cố Dương trầm mặc một lúc sau,lạnh lùng trả lời :" Cha của cậu đã phát hiện ra rồi, có lẽ rất nhanh sẽ triển khai đuổi bắt, không có việc gì đừng nó chạy khắp nơi, tạm thời ở đó một thời gian ngắn đi, nếu như không được mới thay đổi địa phương khác."

Cố Hải lộ ra vẻ thận trọng," Em biết."

"Bạch Lạc Nhân đâu ?" Cố Dương lại hỏi.

Cố Hải nhìn sang bên cạnh, Bạch Lạc Nhân vừa nãy còn nằm ở đây, bây giờ đã chạy đi đâu rồi?

"Được rồi, không phải tìm, đưa cho tôi số di động của cậu ta là được."

"Anh muốn số di dộng của cậu ấy làm gì ?"

Những lời này của Cố Hải còn chưa nói xong, đầu bên kia đã tắt máy. Bạch Lạc Nhân vừa rồi ra ngoài ban công gọi điện thoại cho Bạch Hán Kì, lúc này mới trở về.

"Lại đây, tôi hỏi cậu một chuyện." Cố Hải vẫy tay với Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân tựa lên người Cố Hải,"Nói !"

"Là cậu tìm anh tôi hỗ trợ "

Bạch Lạc Nhân gật đầu, "Uh."

Ánh mắt Cố Hải trầm xuống, tầm mắt nhìn chằm chằm lên khuôn mặt Bạch Lạc Nhân.

"Anh ấy không làm khó dễ cho cậu?"

"Khó xử tôi ?" Bạch Lạc Nhân ra vẻ đầy mặt hồ đồ," Ý cậu là khó xử như thế nào ?"

"Như là...Nhân cơ hội ra một điều kiện hà khắc, muốn khiến cậu thỏa mãn." ( Đây mà là hà khắc à ?)

Trong lòng Bạch Lạc Nhân chấn động, Cố Hải cũng rất thấu hiểu Cố Dương đi ?

"Làm sao có thế?" Bạch Lạc Nhân không hề để ý cười cười," Cậu là em họ của anh ta, anh ta giúp cậu là đạo lý thường tình, dám đặt điều kiện với tôi sao?"

"Thật sự không có ?"Cố Hải lại xác định một lần.

Bạch Lạc Nhân kiên định lắc đầu," Không có, tôi vừa nói chuyện này, anh ta đã lập tức đồng ý."

"Quả nhiên !" Cố Hải oán hận đấm xuống giường.

Bạch Lạc Nhân rùng mình, chẳng lẽ mình nói dối bị phát hiện ?

Ai ngờ, Cố Hải đen mặt nói:" Anh ta quả thật là phân biệt đối xử với cậu ! Bình thường ai tìm anh ta nhờ giúp đỡ, anh ta nhất định phải đặt điều kiện, tôi tìm đến cũng không ngoại lệ, thế nhưng lại bật đèn xanh với cậu..."

Bạch Lạc Nhân hết chỗ nói nổi rồi, sớm biết Cố Hải muốn ăn loại dấm chua này, cậu đã nói thật cho xong rồi.

"Nói cho cậu, không được đem số di động của cậu nói cho anh ta !" Cố Hải cố ý dặn dò.

"Tôi sao phải nói cho anh ta biết ?"

"Như vậy thì tốt."Cố Hải hừ một tiếng,"Cũng không được dùng điện thoại của tôi vụng trộm gọi cho anh ta !"

Bạch Lạc Nhân giận rồi ," Tôi gọi cho anh ta làm gi ?"

Cố Hải vừa lòng nở nụ cười,dùng chăn che đầu Bạch Lạc Nhân lại,"Ngủ."

Ngày hôm sau, hai người thật sự lên phà đi ra ra đảo xem bờ cát vàng. Mùa này du lịch ế hàng, nơi này lại rất ít khách du lịch, nước biển so với trước kia càng thêm trong suốt, hạt cát vàng càng thêm sạch sẽ nhẵn nhụi, Bạch Lạc Nhân đạp chân lên bờ cát, giống như đạp trên một lớp bông mềm mại. Cố Hải nói quả thực không sai, bờ cát này thật sự so với bờ cát tối hôm qua còn đẹp hơn.

Hai người tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, bàn tay Bạch Lạc Nhân sờ sờ, đụng đến một cái vỏ sò nhỏ, lung la lung lay trước mắt Cố Hải, sau đó ném trở về trong biển, làm bắn lên từng đợt sóng nhỏ tung tóe.

"A !!!"

Không hề báo trước, Bạch Lạc Nhân kêu lên một tiếng, như một loại phát tiết, kêu xong trong lòng sẽ thoải mái hơn. Mặc kệ ánh nhìn của những người chung quanh, dù sao tôi cũng không biết các người, tôi cứ hét đấy, làm gì được nhau nào !