Thượng Ẩn

Chương 191



Editor : KellySon

Ở trong địa đạo ngày thứ nhất, Cố Dương âm thầm cấu nguyện tối nay Cố Uy Đình đừng có phát hiện ra mình, như vậy sẽ có thể tranh thủ một ít thời gian cho Cố Hải, giúp bọn họ có thể thành công trốn thoát.

Đợi đến ngày hôm sau, Cố Dương đã có chút không chịu nổi, chỗ này quả thật không phải để cho người sống a, lạnh... Cái gì cũng có thể chịu được, nhưng lại quá ẩm ướt, làn da của Cố Dương lại thuộc loại mẫn cảm, mười mấy tiếng sau đã xuất hiện tình trạng da chết bong ra, Cố Dương chỉ có thể thường xuyên cởi bỏ dây thừng, dùng tay kéo da chết xuống. Cho dù như vậy, hắn vẫn cầu nguyện Cố Uy Đình xuống đây chậm thêm một chút nữa, như vậy Cố Hải sẽ chạy được xa thêm.

Đến ngày thứ ba, Cố Dương liền bắt đầu mắng chửi người. Cố Uy Đình, đồ phát xít tàn bạo, Cố Hải là con của ông, con trai ông ở trong đại đạo những tám ngày !! Ờ thì gần tám ngày a, không ăn không uống không ngủ, cho dù là siêu nhân cũng chết !! Cho dù ông muốn quân pháp bất vị thân *, cũng phải đi xuống xem xét tình hình con trai mình chứ, mẹ nó nhìn thi thể con ông hả ? Không thể vì tiết kiệm tiền hỏa táng, lại đem con mình chôn luôn ở dưới này đi ?

Cố Dương oán hận cầm lấy chai nước, lại phát hiện chai rỗng, không còn chút nước nào. Thân thể của Cố Dương sớm đã đông lạnh tê rần, chỉ có dạ dày là còn có chút tri giác, nhưng chút nước ít ỏi ấy cũng không còn !

Thời gian trôi dần, cứ mỗi một phút đồng hồ, Cố Dương lại càng bội phục Cố Hải, hắn không thể tưởng tượng được Cố Hải dưới hoàn cảnh không có nước, làm thế nào có thể chịu đựng được năm ngày. Hơn nữ lúc đi lên còn có thể dùng hai chân mà đi được, thật con mẹ nó nhân tài ! Sau đó cố Dương lại nghĩ, Cố Hải có thể gắng gượng trở lại là vì có động lực tinh thần mà chịu đựng ( Vì vợ nhá ), cậu ta bị tội cũng đáng, vậy mình là vì cái gỉ ? Vì bảo hộ cho tình yêu của bọn họ ? Tình yêu của hai đứa chúng nó thì liên quan quái gì đến mình ? Mình không phải vẫn duy trì thái độ phản đối chúng nó sao?...

Đáng thương cho Cố Dương, chịu tội ba ngày, lại không biết mình vì cái gì mà chịu tội.

Một giờ, mình sẽ cho ông ấy nhiều nhất là một giờ, nếu trong một giờ mà ông không xuống dưới cứu tôi, tôi sẽ !!... Tôi sẽ tự mình trèo lên á !

Cùng Cố Dương chịu đựng tra tấn còn có Tôn Cảnh Vệ, lão gia hỏa này mỗi buổi tối đều nằm mơ thấy ác mộng, mỗi lần đi ngủ đều mơ thấy Cố Hải ở trong địa đạo giãy dụa cầu xin. Liên tục nằm ác mộng ba ngày, mặt Tôn Cảnh Vệ xanh xao vàng vọt hẳn, tinh thần gặp phải sự tra tấn cực độ. Điểm mấu chốt của ông triệt để sụp đổ, cái gì cũng không quan trọng bằng mạng người, cho dù bị giáng chức, ông cũng không thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ ấy chết ở dưới phòng mình được.

Trên thực tế, một giờ trước, Cố Dương đã chuẩn bị leo lên. Nhưng trên tay với trên chân đều bị trói bằng dây thừng, hai ngày trước hắn còn thong dong tự trói mình lại, hôm nay thì triệt để nếm mùi bi kịch, hai tay cứng ngắc, một chút sức lực cũng không sử dụng được. Cũng may mà hắn không cởi được dây thừng, nên mới kéo dài được thời gian, không thì tất cả cố gắng hai ngày trước đều uổng phí.

( Đoạn này có ai không hiểu không, cha nội tự trói mình lại,lý do tại sao thì tí nữa xuống dưới là hiểu hết a )

Tôn Cảnh Vệ nhấc sàn lên, chui xuống địa đạo. Lúc này Cố Dương đã xê dịch được đến cửa địa đạo, khiến cho Tôn Cảnh Vệ tìm mãi không thấy, đến khí Tôn Cảnh Vệ tìm được Cố Dương, Cố Dương cả kinh, người này ở đâu chui ra ? Cửa địa đạo rõ ràng là chưa mở a ! Sau khi khiếp sợ, Cố Dương bị một cỗ đại lực kéo đến một cửa địa đạo khác, chờ đến lúc mắt của hắn tiếp xúc được với ánh sáng, cả người như hóa đá.

Cố Hải, lão tử muốn liều mạng với ngươi !!! Vì cái gì không nói cho tôi biết bên này còn có một cửa khác ? Cậu mà nói sớm cho tôi biết, con mẹ nó tôi đã sớm chạy thoát rồi !!! ( Chết cười =)) )

Trên mặt Cố Dương dính đầy bùn đất, tối đen, thấy không rõ diện mạo vốn có, Tôn Cảnh Vệ còn tưởng hắn là Cố Hải.

"Tiểu Hải, chú nhớ rõ thời điểm cháu đi xuống không bị trói mà ? Này... Làm sao mà bị trói a ?" Tôn Cảnh Vệ muốn cới trói cho Cố Dương, lại bị hắn ngăn cản lại.

"Chú Tôn, cháu là Cố Dương."

Biểu tình của Tôn Cảnh Vệ trong nháy mắt dại ra, cẩn thân xem xét lại, thật sự không phải là Cố Hải.

"Cháu...Cháu..."

Cố Dương mở miệng," Nhanh đi gọi chú của cháu lại đây, cháu có chuyện quan trọng muốn nói với chú ấy."

Không đến một phút đồng hồ, Cố Uy Đình đã hấp tấp chạy vào. Cố Dương vừa nhìn thấy Cố Uy Đình, ngay lập tức đeo lên gương mặt oan khuất bị ức hiếp, nháy mắt miểu sát Đậu Nga *.

( Oan Đậu Nga, bạn có thể hiểu như oan Thị Kính ở bên Việt Nam mình )

"Chú ! Chú phải làm chủ cho cháu a !!" Cố Dương vung vẩy tay chân, cố ý muốn Cố Uy Đình nhìn thấy dây thừng," Hôm đó cháu tìm đến chỗ chú, vốn là muốn khuyên nhủ Cố Hải, ai ngờ tên nhóc đó tâm thuật bất chính, đem cháu trói lại rồi nhốt vào trong địa đạo, nếu như không phải chú Tôn đúng lúc xuống cứu cháu lên, bây giờ cháu đã chết ở trong địa đạo rồi !!!"

Cố Uy Đình vừa nghe xong những lời này, sắc mặt quả thực không có ai dám nhìn, bất quá giận dữ như thế nào, cũng phải trước tiên cởi bỏ dây thừng ở trên người Cố Dương xuống.

"Ngày đó lúc cháu đi, không phải còn nhắn tin cho chú sao?"

Cố Dương cười khổ," Cố Hải mặc quần áo của cháu, chú nghĩ thử xem, tin nhắn đó có thể là do cháu nhắn sao ?"

Gương mặt Cố Uy Đình trong nháy mắt bão tố nổi lên ầm ầm.

Trước đó hai ngày, Bạch Lạc Nhân cùng Cố Hải chở đầy hai xe thực phẩm và quần áo, ở trong ánh mắt tha thiết nhìn chăm chú của Bạch Hán Kì, chính thức bỏ trốn vì tình yêu !

Bạch Hán Kì nhìn theo bóng hình mờ ảo của hai chiếc xe, có chút suy nghĩ.

Thím Trâu mặt đầy sấu lo," Ai, thật không biết làm như vậy đối với bọn nó là tốt, vẫn là xấu đây..."

Bạch Hán Kì vô tâm vô phế cười cười," Cứ thử xem, có lẽ chính là chuyện tốt."

"Cứ thử xem?" Thím Trâu đánh Bạch Hán Kì một cái,"Có ai làm cha như ông không ? Đem thanh xuân của con trai làm vật thì nghiệm ! Lỡ như thất bại, ai tới đền cho ông a ?"

"Sống ở đời, không có thành công và thất bại chân chính, mỗi một bước đi trên cuộc đời đều cần tự mình trải nghiệm. Đi một con đường sai trái không hẳn là chuyện xấu, đi một con đường chính đạo không hẳn là một chuyện tốt."

"Còn giống như rất có lý ấy..."Thím Trâu liếc mắt lườm Bạch Hán Kì.

Bạch Hán Kì cười hắc hắc," Chả nhẽ không phải, thanh niên đi ra ngoài trải nghiệm không phải là chuyện xấu, ai trong đời mà không từng làm một chuyện hoang đường ! Người thành thật như tôi này, thời trẻ còn từng có 1 – 2 lần làm chuyện hoang đường cơ mà."

"Chuyện gì?" Thím Trâu hỏi.

"Lúc trước, cha mẹ tôi đều không cho tôi cưới Khương Viên, nhưng tôi lại hoàn toàn không để ý mà làm theo ý mình. Bọn họ cũng làm đủ cách ngăn cản, thậm chí còn tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với tôi, tôi cũng chưa từng thỏa hiệp. Tình yêu là của chúng ta, làm sao phải để cho người khác quyết định ?!!" Bạch Hán Kì vẻ mặt tự hào.

"Sau này thì sao?"Thím Trâu cố ý hỏi. (Thím cũng ít có thâm!)

Bạch Hán Kì suy sụp bả vai," Sau đó thì ly hôn..."

"Vậy không phải hỏng bét sao?" Thím Trâu chán nản,"Vậy mà ông còn để hai đứa chúng nó đi !"

"Nói đi cũng phải nói lại, nếu lúc trước tôi không ly hôn với Khương Viên, tôi còn có thể tái hôn sao? Tôi còn có thể gặp được bà sao?" ( Bà thâm ông còn thâm chán ==")

Thím Trâu, "..."

Bạch Hán Kì càng lúc càng đắc ý,"Cho nên ấy mà, mội việc đều có lợi và có hại, mấu chốt là bà lúc nào thì cân nhắc được. Tôi sống tin vào số mệnh, tôi cảm thấy con người sống ở đời đều đã được ông trời an bài tốt, đến một giai đoạn nào đó gặp được người cần gặp, thì sẽ có một kiếp như vậy, không thể trốn cũng không thể thoát..."

Thím Trâu thở dài,"Đáng tiếc, chủ nhiệm lớp của Nhân tử ngày hôm qua còn gọi điện thoại đến, nói thành tích thi đua các môn của Nhân tử đều rất tốt, trường học suy xét muốn cho nó vào vào danh sách tuyển thẳng vào đại học, còn nói muốn Nhân tử mai chóng về trường học xác nhận chuyện này."

"A ?" Bạch Hán Kì biến sắc," Chuyện xảy ra khi nào ? Bà sao không nói sớm cho tôi biết?"

"Tôi nói cho ông rồi, buổi tối hôm kia đó, ông còn bảo biết rồi mà."

Bạch Hán Kì vỗ trán,"Xong, lúc ấy khẳng định là tôi đang ngủ."

Thím Trâu thử hỏi:"Ông hối hận ?"

"...Làm sao co thể ?"Bạch Hán Kì xấu hổ cười cười, tiếp tục bảo vệ hình tượng người cha anh minh thần tuấn, thấu tình đạt lý, văn võ song toàn," Đây là quyết định mà tôi đã suy nghĩ rất kĩ mới ra, sao có thể nói sửa là sửa !"

Thím Trâu gật gật đầu,"Vậy chúng ta về thôi."

Bạch Hán Kì xoay người trở về, nghẹn một chút ở trong lòng, không nhịn được mà hỏi thăm,"Vị giáo viện kia có nói là tuyển thẳng vào đại học nào không a ?"

Thím Trâu chần chờ một lát, mở miệng nói:" Hình như là Thanh Hoa, dù sao không phải Thanh Hoa thì cũng chính là Bắc Đại."
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Bạch Hán Kì vội vàng quay ngược người lại, hai chân ngốc ngếch chạy như điên đuổi theo, lớn tiếng kêu gọi :" Con trai của cha ơi, Trạng Nguyên con ơi..."

Thím Trâu chạy nhanh hai bước kéo lấy Bạch Hán Kì, thở hổn hển nói :" Bây giờ còn đuổi theo cái gì ? Đã sớm đi xa rồi !"

Bạch Hán Kì một bộ biểu tình ảo não.

Thím Trâu thở dài, dỗ dành Bạch Hán Kì một phen," Được rồi, nhận mệnh đi, đây cũng là sự sắp xếp của ông trời rồi, ông có đuổi theo cũng không được."

Bạch Hán Kì nghiến răng nghiến lợi," Lão thiên * quả thật là không đáng tin !" ( * Ông trời )

Hai người phân biệt mỗi người điều khiển một chiếc xe phóng đi ở trên đường, không hề có sự chật vật cùng sợ hãi khi chạy trốn, tất cả đều rất mới mẻ và tràn đầy màu sắc. Có lẽ thời gian trước đã chịu quá nhiều đau khổ, thừa nhận quá nhiều áp lực, đột nhiên phát hiện, được sống chính là điều tốt đẹp nhất. Cùng việc đem chính mình nhốt trong nhà giam hại người hại mình, còn không bằng trốn ra ngoài hưởng thụ tự do khoái hoạt. Ở trong đầu hai người, đây là một đoan lữ hành trong cuộc đời của họ, thừa dịp khi còn trẻ, tại sao không điên cuồng một lần nhỉ !

Chạy đến một khu rừng núi hoang vắng, hai chiếc xe chậm rãi ngừng lại.

"Cậu muốn đi vệ sinh sao?"Cố Hải hỏi.

Bạch Lạc Nhân gật gật đầu. Cố Hải nhe răng cười,"Vậy hai chúng ta cùng nhau đi."

Bạch Lạc Nhân đẩy cố Hải một cái," Cậu cách xa tôi một chút."

Cố Hải không thuận theo, trực tiếp móc 'tiểu hải tửu' ra. Bạch Lạc Nhân quay lưng lại với Cố Hải, hai tấm lưng cường tráng tựa vào nhau.

"Không được !" Cố Hải kêu to một tiếng, nhanh chóng quay lại, "Bên kia gió thổi ngược, cậu muốn tôi cả người dính nước tiểu sao?"

Bạch Lạc Nhân mừng rỡ, bả vai dựng thẳng giải quyết nỗi buồn.

Đã rất lâu không thấy Bạch Lạc Nhân nở nụ cười, Cố Hải thu lại tầm nhìn, ánh mắt nhìn chăm chú lên gương mặt ấy, sau đó lại phiêu đãng liếc nhìn xuống bên dưới, lại phiêu đãng liếc lên trên, lại phiêu đãng liếc xuống bên dưới... ( Đm lầy, thích nhìn vợ cười hay thích nhìn cái ấy của vợ?)

Bạch Lạc Nhân ho một tiếng," Ê, người anh em, cậu tiểu rat ay."

Cố Hải nhanh chóng nhìn xuống dưới của mình," Nào có ? Tay tôi vẫn sạch mà."

Bạch Lạc Nhân chỉ cười chứ không nói. Cố Hải ở trong lòng biết mình bị mắc mưu, đợi lúc Bạch Lạc Nhân xốc quần, cố ý ở trên cặp mông trắng của cậu trêu đùa một chút.

Giải quyết nỗi buồn xong, vốn yêu sạch sẽ, Bạch Lạc Nhân cầm ra bình nước khoáng, giúp Cố Hải đổ nước rửa tay.

"Thật là lãng phí !" Từ lúc Cố Hải ở trong địa đạo đi ra, cậu lại dưỡng thành thói quen tiết kiệm nước.

Rửa tay xong, hai người dựa lưng vào ô tô, châm một điếu thuốc hút.

Cố Hải hỏi :" Cậu biết đường không ?"

Bạch Lạc Nhân lắc đầu,"Tôi không biết, lần đầu tiên đi."

"Cậu đừng nói cho tôi biết, cậu cũng chưa từng ra khỏi Bắc Kinh ?"

"Câu hỏi này của cậu nếu hỏi từ hai tháng trước, tôi còn thật sự sẽ nói như vậy với cậu, nhưng chỉ tiếc là, vừa rồi tôi đã đi một chuyến tới Thiên Tân."

"Đi Thiên Tân?" Cố Hải đối với nơi này không hề có một chút ấn tượng," Cậu đi Thiên Tân làm gì?"

"Cùng về nhà với Vưu Kỳ."

Một cỗ chua xót bắt đầu tràn ngập trong không khí, Cố Hải phủi đi tàn thuốc, trêu chọc nói," Cậu còn cùng với nó bỏ trốn?"

Bạch Lạc Nhân giận tái mặt, âm u nói :" Cậu có tin hay không, bây giờ tôi lái xe trở về ?"

Cố Hải cười cười cắn một ngụm lên cằm Bạch Lạc Nhân, mùi thuốc lá từ trên cằm xâm nhập vào hơi thở, cùng với hương vị hoa dại cỏ dại hỗn độn cũng một chỗ, khiến cho người ta có một loại cảm giác trời sinh phóng đãng.

"Mau chóng quyết định đi, trạm thứ nhất chúng ta sẽ đi đâu?"Cố Hải hỏi.

Bạch Lạc Nhân rất khó xử,"Trong một lát không nghĩ ra được."

Cố Hải trầm tư,"Như vậy đi, tôi có cách này."

Bạch Lạc Nhân trơ mắt nhìn Cố Hải cởi giày, ném lên không trung, lúc rơi xuống đất chỉ thẳng về hướng Tây.

"OK, bây giờ chúng ta liền đi thẳng về hướng này."

Bạch Lạc Nhân, "..."