Thượng Ẩn

Chương 190



Edit : KellySon9

Beta: evil_1314

Bạch Lạc Nhân phảng phất như chưa hề nghe thấy, tiếp tục ở bên cạnh liên miên cằn nhằn :"Cậu ấy trước khi chết sắc mặt xanh tím, môi khô cằn như vỏ cây, còn thê lương kêu lên :" Cố Dương , em rất khát, em còn tự cắn nát đầu ngón tay, uống cạn hết cả máu của mình. Cố Dương, em rất đói , ở trong dạ dày của em chỉ có rễ cây với côn trùng mà em đào được. Cố Dương, em rất lạnh, đầu ngón chân của em nứt hết cả rồi, máu thịt lẫn lộn..."

Cố Dương lạnh giọng quát bảo ngưng lại :"Đừng có xem tôi như Cố Hải, tôi không có dễ dàng bị lừa như thế đâu."

"A !!!" Không hề báo trước, Bạch Lạc Nhân đột nhiên quát to một tiếng, kích thích đến mức Cố Dương trợn tròn mắt. "Tôi thấy Đại Hải, tôi thật sự nhìn thấy Đại Hải, cậu ấy đang ở dưới gầm giường..."

Vừa nói xong, nửa người đã lẻn xuống dưới giường, chỉ còn hai chân lưu lại ở bên trên, đầu đã chạm xuống mặt đất, trong giọng nói lộ ra sự ức chế cùng kích động :"Đại Hải, cậu muốn nói cái gì cứ nói đi, tôi đang nghe a !"

Huyệt Thái Dương của Cố Dương giật giật, chịu đựng xúc động muốn đạp Bạch Lạc Nhân xuống đất. Bạch Lạc Nhân vẫn tiếp tục không coi ai ra gì, cứ nói chuyện với 'không khí' ở dưới sàn, nói còn rất có trật tự, giống như thật sự nghe được cái gì đó. Trong đó còn không thiếu những câu đều nói để cho Cố Dương nghe, Cố Dương tiếp tục giả làm kẻ điếc, Bạch Lạc Nhân lại như một cái máy ghi âm, một lần lại một lần không hề ngại phiền phức mà lặp lại những câu đó.

Cuối cùng, Bạch Lạc Nhân cũng thành công chọc giận Cố Dương, hắn đứng mạnh dậy, nắm lấy dây lưng của Bạch Lạc Nhân, muốn kéo cậu ta lên giường. Ai ngờ dây lưng của Bạch Lạc Nhân lại mở, cả người Bạch Lạc Nhân ngã khỏi giường rơi xuống đất, trong tay Cố Dương chỉ còn lại có sợi dây lưng.

"Đại Hải, tôi đến với cậu đây."

Bạch Lạc Nhân uể oải lầu bầu một câu. Khuôn mặt Cố Dương âm trầm, đi xuống giường, muốn đem Bạch Lạc Nhân kéo lên, lại phát hiện thân thể cậu ta rất cứng.

Trong lòng Cố Dương căng thẳng, vội vàng bật đèn lên, nhìn thấy khuôn mặt không có chút máu nào của Bạch Lạc Nhân, mắt trợn trừng, môi run lên, không nói được lời nào.

Cố Dương ôm Bạch Lạc Nhân lên giường, chạy nhanh đi gọi cho bác sĩ, vừa gác điện thoại Bạch Lạc Nhân đã bất tỉnh nhân sự :"Khốn kiếp, xem như tôi chịu thua cậu, chẳng lẽ cậu cũng dùng thủ đoạn này để trói buộc Cố Hải ?"

Cố Dương ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân, từ lúc cậu đến tìm xin giúp đỡ, hắn đã quyết định hỗ trợ. Về cái yêu cầu vô lý kia, thuần túy chỉ là một trò đùa ác, vừa muốn trêu đùa Bạch Lạc Nhân một chút, vừa muốn cho cậu ta biết khó mà lui, chính mình thì ngủ một giấc thật ngon, ngày mai còn có sức lực mà đi bên quân khu. Ai ngờ đến cuối cùng vẫn bị cậu ta tóm chặt !!!

Sáng sớm, Cố Uy Đình nhận được điện thoại của Cố Dương :"Chú, đang ở trong quân khu sao ?"

Cố Uy Đình nhanh chóng đề phòng :"Chú ở, làm sao ?"

"À, cháu có một việc muốn mời chú hỗ trợ, chú muốn cùng cháu bàn công việc ở bên ngoài hay là để cháu vào trong quân khu tìm chú bàn bạc ?"

"Cháu đến chỗ chú đi." Vừa mới gác điện thoại của Cố Dương, Tôn Cảnh Vệ đã gõ cửa đi vào, nhắc nhở Cố Uy Đình có hội nghị cần tham gia, bây giờ phải mau chóng chuẩn bị, xe đang đợi . "Hả, hôm nay có hội nghị a..."

Ngón tay cố Uy Đình gõ gõ lên mặt bàn,"Ngay cả việc này tôi cũng quên mất."

Vừa dứt lời liền đứng dậy thu thập tài liệu, trong lúc đó còn lấy bàn tay xoa xoa huyệt Thái Dương, xem ra dạo này tinh thần không được tốt cho lắm. Tôn Cảnh Vệ đứng ở cửa, ánh mắt thẳng tắp nhìn xuống mặt sàn, đợi đến khi Cố Uy Đình nhìn sang, ông mới chuyển ánh mắt sang chỗ khác, làm bộ như không có việc gì xảy ra.

Hai ngày nay, Tôn Cảnh Vệ vẫn rất thành thật, không có sự việc quan trọng, sẽ không vào phòng của Cố Uy Đình. Mà cho dù có vào, cũng chỉ nói được hai câu lại ra ngoài, không đề cập một chữ tới chuyện của Cố Hải.

Cố Uy Đình vừa định đi ra ngoài, Cố Dương lại gọi đến :"Chú, cháu tới cửa quân khu rồi."

"Chú bây giờ có việc gấp phải đi ra ngoài, cháu đi phòng tiếp khách chờ chú một lát, cũng có thể trực tiếp đi phòng của chú mà đợi."

Bỏ di động xuống, Cố Uy Đình cảm thấy vẫn không an tâm, lại tăng thêm hai người gác ở ngoài cửa, còn cố ý dặn dò một câu :"Lát nữa có người tới, để cho nó tự do ra vào, nhưng không thể dẫn người ra, nhớ kĩ, phải trông coi thật tốt hai căn phòng này, nếu có chuyện gì xảy ra tôi trực tiếp xử lý các cậu."

"Rõ !!!" Tất cả đồng thời kêu lên một tiếng.

Cố Dương từ trên xe đi xuống, rất có phong cách, trên người là một bộ vét màu đen, trên đầu đội một cái mũ phớt, kính đen loại lớn, khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn... Từ xa đi tới, bốn tên lính gác cho rằng mình đã nhìn thấy nam nhân vật chính trong truyện ngôn tình. Kiểm tra giấy chứng minh, bốn người né ra nhường đường cho Cố Dương, ánh mắt hâm mộ cuồng nhiệt nhìn theo bóng hình ấy. "Thấy chưa ? Cháu của thiếu tướng, thật là đẹp trai."

"Là cháu sao ? Tôi còn tưởng là con của thiếu tướng cơ !"

Thổn thức một tiếng :"Khuôn mặt hai người họ rất giống nhau."

"Con của thiếu tướng vẫn còn đi học mà, cậu đã bao giờ nhìn thấy cậu ta mặc như vậy chưa?"

"Cũng phải ."

Vừa vào phòng, Cố Dương không nói hai lời, chuyện đầu tiên cần làm là cởi ra một thân quân áo, nhìn quá ngốc, Cố Dương còn muốn tát cho mình một cái. Đổi một bộ đồ khác xong, Cố Dương kiểm tra từng phòng, rốt cuộc ở trong phòng khách, trên mặt sàn phát hiện một khe hở, sau đó thật cẩn thận mở ra, ổn định một chút hô hấp của mình, lập tức chui vào.

Cố Hải như hòa cùng một màu với bùn đất, làm hại Cố Dương suýt nữa vấp phải cậu mà té.

"Cố Hải..."

Cố Dương thử gọi một tiếng :"Là cậu sao?"

Cố Hải chống lên mí mắt, cố nhìn một lúc, mới nhận ra trước mắt mình là ai. "Sao anh lại tới đây?"

Cổ họng bị phá, phát ra thanh âm khác thường, khiến cho Cố Dương còn cho rằng mình tìm nhầm người. "Cái gì cũng đừng nói, trước tiên cùng tôi đi ra ngoài đã."

Cố Hải đói bụng gần năm ngày, ấy vậy mà lúc này còn có khí lực xô đẩy Cố Dương :"Cút đi, tôi thà chết chứ không chịu khuất nhục."

Cố Dương oán hận tát một cái lên mặt Cố Hải :"Cậu bình tĩnh một chút cho tôi, Bạch Lạc Nhân bảo tôi tới."

Một người toàn bùn đất từ trong địa đạo chui ra, quần áo đã nhìn không ra diện mạo vốn có, khuôn mặt đen ngòm, ngũ quan không rõ. Khiến người ta không nhịn được mà nghĩ tới sập mỏ than. Người này chắc là thợ mỏ bị nhốt nhiều ngày mới được giải cứu, được nâng ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Đậy chính là hình dạng lúc này của Cố Hải.

"Nước."Cố Hải đưa bàn tay run rẩy hướng sang Cố Dương ở bên cạnh. Cố Dương nhanh chóng lấy qua một chén nước, cánh tay đỡ Cố Hải ngồi dậy, giúp cậu uống mấy ngụm lớn. Sau khi uống nước,Cố Hải lại nằm xuống sàn, trong ánh mắt tràn đầy tơ máu, đôi môi nứt nẻ, khiến cho người khác sợ hãi.

Đều đã đến mức như vậy rồi, còn kéo cánh tay Cố Dương qua, hỏi:" Nhân tử đâu ? Cậu ấy thế nào rồi ?"
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Cố Dương kéo lên vạt áo của Cố Hải, hai mắt lấp lóe lửa giận, trừng cậu :"Cậu đã trở thành như thế này, còn có tâm tư lo lắng cho người khác?"

Cố Hải còn hỏi :"Nhân tử có phải muốn nhờ anh nhắn tin cho em không ?"

Cố Dương tức giận tới mức ôm lấy đầu Cố Hải, hung tợn đập xuống mặt sàn :"Đầu óc của cậu có phải là hỏng rồi không ? Không phải đã bảo cậu chỉ nên chơi đùa thôi sao ? Không phải đã nhắc nhở cậu đừng có nghiêm túc rồi sao ? Vì sao lại không nghe tôi nói ? Vì sao ?..."

Đầu Cố Hải ở trên mặt đất bị đập đến lúc chảy ra máu, Cố Dương mới dừng lại, đem Cố Hải gắt gao ôm vào trong ngực. Khuôn mặt chưa bao giờ xuất hiện sự sợ hãi và đau lòng, giờ phút này lại hiện lên trên mặt Cố Dương.

"Anh, đã muộn."

Cố Hải lẳng lặng mở miệng :"Anh phải nói những lời này trước khi em chuyển trường thì mới có hiệu quả."

Cố Dương tùy tiện chút đồ ăn cho Cố Hải, giúp cậu tạm thời no bụng, sau đó lại kéo cậu vào phòng tắm. Sau khi tắm, cả người Cố Hải như bị rút gân, vừa mặc quần áo vừa nhe răng nhếch miệng :"Nhanh lên, đừng có rầy rà." Cố Dương thúc giục một câu.

Cố Hải kêu khổ :"Em cũng muốn nhanh, nhưng tay chân lại không nghe mình điều khiển a !"

Cố Dương mặt lạnh đi lên phía trước, đem bộ quần áo mà trước khi đến mình đã từng mặc, giúp Cố Hải mặc vào, dáng người của cả hai cũng không khác biệt gì mấy, vốn Cố Hải to con hơn một chút, nhưng bị nhốt vài ngày, trên người gầy một vòng, mặc bộ quần áo này lại vừa vặn.

Cố Dương đem mũ với kính đen đưa cho Cố Hải, Cố Hải do dự :"Không khỏi quá ngốc đi ? Em không mang ."

Cố Dương mặc kệ kháng nghị đem mũ đội lên đầu Cố Hải, lão tử không mặc đồ nữ tới đã là tốt cho cậu ! Tôi còn chưa ngại xấu hổ, cậu còn dám chọn tam lấy tứ!( * Như được voi đòi tiên á *)

Cố Hải đổi toàn bộ quần áo xong, đeo kính đen đứng trước gương, nhìn qua giống y hệt bộ dáng Cố Dương lúc mới đến.

"Được chưa ?" Cố Hải hỏi.

Cố Dương gật đầu. Cố Hải vừa muốn mở cửa, Cố Dương đột nhiên gọi cậu lại :"Thời điểm đi đường, bước chân phải nhẹ nhàng một chút, đây là chìa khóa xe, anh dựng ở ven đường."

Cố Hải trầm mặc, một lúc sau, đột nhiên hỏi :"Em đi, anh thì sao ? Cha em hỏi thì sao ?"

Thằng nhóc nhà ngươi, còn có chút lương tâm, lúc này còn có thể nhớ đến tôi.

"Cậu cứ đi việc của cậu, không cần quan tâm tôi, tôi tự có biện pháp."

Cố Hải cho Cố Dương một ánh mắt cảm kích, đẩy cửa đi ra ngoài. Cố Dương đứng ở cửa, nghe một chút động tĩnh ở bên ngoài. Đúng như hắn đã dự đoán, sau khi Cố Hải đi ra ngoài, bốn tên lính gác hoàn toàn không có phản ứng gì, bởi vì quá giống nhau, cho dù có điểm không giống, cũng sẽ bị cái kính đen kia che lấp. Hơn nữa phong cách ăn mặc này, ở đây chỉ có một mình Cố Dương, căn bản sẽ không có ai hoài nghi. Cố Hải thuận lợi mở ra xe Cố Dương trốn thoát.

Cố Dương gửi tin cho Cố Uy Đình," Chú, cháu có việc phải đi trước, có thời gian lại đến tìm chú."

Sau đó, mặc vào bộ quần áo của Cố Hải, tìm nửa ngày trong phòng, rốt cuộc tìm thấy một sợi dây thừng. Đem hiện trường phạm tội xử lý sạch sẽ, cầm một chai nước cùng sợi dây thừng chui xuống địa đạo.