Thượng Ẩn

Chương 189



Editor : KellySon9

Ngày hôm qua, chịu đựng đả kích ở chỗ Cố Uy Đình, Bạch Lạc Nhân vẫn không hề rơi một giọt nước mắt, nhưng bây giờ nghe được những lời này của Bạch Hán Kì, đột nhiên có chút nghẹn ngào.

"Cha, con biết con làm như thế này khiến cha phải đau lòng, nhưng nếu con không làm, trong lòng con sẽ càng không thoải mái. Cha có biết ở trong đó Cố Hải phải chịu đựng những gì không ? Cha của Cố Hải nhốt cậu ấy trong địa đạo, không cho ăn uống, ngay cả một tấm chăn cũng không có..."

"Được rồi." Bạch Hán Kì sờ sờ đầu Bạch Lạc Nhân,"Đừng nói nữa, trong lòng cha hiểu hết, con nghe lời cha, trốn thật xa, đợi ngày nào cha của Cố Hải suy nghĩ thông suốt, các con lại quay về."

"Sao cha đột nhiên lại có ý nghĩ này ?"

"Không phải đột nhiên nghĩ ra, cha đã cân nhắc việc này mấy ngày rồi." Bạch Hán Kì ôm chặt lấy Bạch Lạc Nhân," Khả năng chiu đựng tâm lý của cha rất kém, thật sự không chịu nổi khi nhìn con tự ép buộc mình như vậy."

Bạch Lạc Nhân nhìn áo khoác ở trên người, lại quay đầu nhìn Bạch Hán Kì, đột nhiên nhận ra được điều gì đó.

"Cha, không phải cha mỗi ngày đều đến đây nhìn con chứ ?"

"Nhìn cái gì ? Ngày nào cha cũng ngồi ở đây cùng với con, chỉ là con không phát hiện ra thôi."

Nước mắt của Bạch Lạc Nhân vừa rớt xuống, Bạch Hán Kì đã mau chóng mở miệng dỗ dành," Thôi nào, cha chỉ đùa con một chút, nếu như cha thật sự ở đây, sao có thể ngồi nhìn con bị đông lạnh được ? Sớm đã kéo con về nhà rồi."

Bạch Lạc Nhân ẩn ẩn có chút cảm giác, Bạch Hán Kì đang nói dối mình, bởi vì ông luôn luôn thấu hiểu con trai của mình.

Một lúc lâu sau, Bạch Hán Kì lại mở miệng," Mau chóng giúp Đại Hải trốn ra, sau đó hai đứa cùng nhau rời khỏi nơi này."

Bạch Lạc Nhân lo lắng," Con đi, cha phải làm sao ? Lỡ như ông ta tìm cha gây chuyện thì sao ? Cho dù ông ta không đi, mẹ con thì sao, bà ta là dạng người gì cha còn không biết sao ?"

"Yên tâm." Bạch Hán Kì vỗ vỗ lên lưng Bạch Lạc Nhân,"Nếu hai đứa đã bỏ trốn, bọn họ cũng không có thừa hơi mà đi tìm cha, chỉ sợ là đi khắp nơi tìm hai con thôi. Cùng lắm cũng chỉ đến chỗ cha hỏi thăm tin tức, nếu tâm trạng của cha tốt, có lẽ còn để lộ một chút tin tức, tâm trạng không tốt, cha cũng mặc kệ bọn họ."

Những lời này của Bạch Hán Kì không những không đánh tan lo lắng trong lòng Bạch Lạc Nhân, mà còn gia tăng cảm giác tội lỗi trong cậu.

"Bọn họ khẳng định sẽ không có tốt như vậy, cha đã tỏ rõ thái độ của mình với họ, bọn họ sẽ đem cha trở thành đồng lõa. Thời điểm hai chúng con vừa đi, họ nhất định sẽ không từ một thủ đoạn mà gây khó xử cho cha, một khi bọn con biết được, rốt cuộc vẫn là phải trở về."

Bạch Hán Kì giả bộ không hề để ý," Vậy bọn con cũng đừng có liên lạc với cha, cho dù bọn họ tìm đến cha cũng không thu hoạch được gì, trong lòng cha cũng thoải mái."

"Nhưng nếu như vậy trong lòng chúng con không thoải mái a."

"Nhân tử, nghe cha nói này." Bạch Hán kì kéo lấy bàn tay lạnh cóng của Bạch Lạc Nhân," Cùng là người làm cha, lão Cố sẽ không gây khó dễ cho cha đâu, nếu như ông ấy chỉ có một chút trí tuệ với khí phách, cũng sẽ không làm đến chức thiếu tướng như bây giờ. Về phần mẹ của con, cha lại càng không sợ, trước kia bà ấy thích gây chuyện thì gây chuyện, cha cũng không thèm chấp nhặt, nhưng bây giờ, bà ấy mà dám đến lần thứ hai, cha tuyệt đối sẽ không khách khí !"

Bạch Lạc Nhân lắc đầu," Phương pháp này vẫn không thể dùng được."

"Con không tin tưởng vào khả năng của cha sao ?" Bạch Hán Kì xoay đầu Bạch Lạc Nhân lại, bắt cậu phải nhìn thẳng vào mắt ông," Con là do ai sinh ra? Con có thể thuần phục Cố Hải, cha làm sao mà không thể thuần phục được lão Cố ?" ( Cmn, cha Bạch ơi, đừng làm con sợ...)

Cha nếu có thể thuần phục ông ta, mẹ con cũng đã không chạy theo ông ta ! Những lời này Bạch Lạc Nhân cũng không dám nói ra, sợ làm tổn thương đến Bạch Hán Kì, cho dù nội tâm của ông có cường đại đến mức nào đi nữa.

"Cha, cho dù con tin, nhưng cũng không thể làm như vậy được."

"Con trai !" Bạch Hán Kì lại xoay đầu Bạch Lạc Nhân hướng về phía cửa lớn quân khu," Con nhìn vào bên trong mà nhìn, con tự mình nghĩ lại, bây giờ việc cấp bách nhất là gì ? Đại Hải ở bên trong sống hay chết còn chưa biết, con còn có tâm tư mà suy tính chuyện sau này sao?"

Bạch Lạc Nhân quay mặt lại," Ông ta là cha của Cố Hải, chắc sẽ không thật sự để Cố Hải chết đâu."

"Chết ngược lại không đáng sợ, sợ chính là nỗi đau thể xác !! Con nếu thật sự nghĩ được như vậy, cần gì phải chạy đến đây ? Con cảm thấy không bỏ trốn chính là vì tốt cho cha, vậy con có nghĩ đến, nhìn thấy con như vậy, trong lòng cha sẽ cảm thấy như thế nào ?"

Bạch Lạc Nhân không lên tiếng, nhìn cửa lớn quân khu, ánh mắt là một mảnh sương mù.

Bạch Hán Kì nói tiếp," Nhân tử, con cũng đã không còn nhỏ nữa, cho dù cha không nói con cũng có thể hiểu rõ. Cha thà để cho người khác đâm hai dao, cũng muốn nhìn thấy con ngồi đây chịu đựng giá rét lạnh lẽo."

"Nhưng cha để cho người khác hai dao, tâm con cũng sẽ đau a, tự con thích ngồi đông lạnh ở đây."

"Đứa nhỏ này, sao con có thế ích kỉ như vậy, con không thể suy nghĩ cho cha sao?" Bạch Hán Kì đổ mặt tía tai rống lên," Con nghĩ cha để cho hai đứa bỏ trốn, là do sợ hai đứa chịu khổ sao ? Cha chính là muốn không phải lo lắng nữa ! Bây giờ chịu tội là Cố Hải, nói không chừng sau này sẽ đến lượt con, con càng chờ ở đây, trong lòng cha càng lo lắng a !"

Bạch Lạc Nhân nhận ra, mịnh nợ Bạch Hán Kì, sợ rằng cả một đời này, câu cũng sẽ không bao giờ trả được hết cho ông.

Buổi chiều ngày hôm sau, Bạch Lạc Nhân gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Cố Dương, muốn hẹn anh tar a gặp mặt, kết quả đều bị Cố Dương lấy lý do có việc bận mà cự tuyệt. Sau đó Bạch Lạc Nhân dứt khoát không gọi nữa, trực tiếp đi tới chỗ ở của Cố Dương, đứng đợi ở ngoài cửa.

Cho đến khi 11 giờ đêm, Cố Dương mới lê thân hình mệt mỏi về đến nhà.

Nhìn thấy Bạch Lạc Nhân đứng ở ngoài cửa, trong mắt Cố Dương xẹt qua vài phần kinh ngạc.

"Sao cậu lại chạy tới đây ?"

"Gọi điện thoại cho anh, anh vẫn không rảnh, tôi lienf tự mình đến đây."

Cố Dương hờ hững, tựa hồ không hề quan tâm Bạch Lạc Nhân tới tìm mình để làm gì.

"Cố Hải không đến cùng với cậu sao?"

Cố Dương đối với việc của Cố Hải hoàn toàn không biết gì, đên đó sau khi Cố Hải rời đi, hắn cũng không chủ động liên lạc lại với cậu. Về phía Cố Uy Đình có tìm đến Cố Hải hay không, ở bên Cố Hải có phát sinh chuyện gì hay không, Cố Dương hoàn toàn không biết, cũng lười đi hỏi thăm.

Bạch Lạc Nhân cũng chỉ đáp lại một câu không có.

"Trễ như vậy rồi, cậu một mình tìm tới, tôi thật sự có chút không dám mở cửa." Cố Dương cười lạnh lùng.

Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn sang Cố Dương, thản nhiên nói :"Yên tâm đi, tôi không có hứng thú đối với anh."

"Tôi lại sợ tôi có hứng thú đối với cậu."

Ánh mắt gai góc của Cố Dương nhìn Bạch Lạc Nhân từ đầu xuống chân, khiến cho cậu toàn thân không thoải mái.

Cửa vẫn mở, Cố Dương bất động thanh sắc đi vào, Bạch Lạc Nhân theo sau.

"Dép chỉ có một đôi thôi." Thời điểm đổi giày, Cố Dương nói qua một câu.

Bạch Lạc Nhân đem giày ở trên giá để giày, đôi chân đi tất đứng trên mặt đất, may mà phòng Cố Dương tất cả đều trải thảm, cho dù có để chân trần, cũng sẽ không thấy lạnh.

Cố Dương nhìn thoáng qua đôi chân của Bạch Lạc Nhân, cái gì cũng không nói, lập tức đi vào phòng ngủ. Chờ lúc anh ta trở ra, trong tay là một đôi dép trong nhà còn mới, ném xuống dưới chân Bạch Lạc Nhân.

"Cám ơn."

"Không cần khách khí, tôi chỉ sợ tất của cậu làm bẩn thảm của tôi."

Bạch Lạc Nhân nói thẳng," Tôi muốn nhờ anh giúp một việc."

"Nhờ tôi ?" Cố Dương hờ hững mà đáp lại," Tôi dựa vào cái gì mà phải giúp cậu?"

"Bởi vì việc này là xảy ra ở trên người em họ của anh, lúc anh gặp khó khăn, cậu ấy đã giúp đỡ anh, bây giờ cậu ấy có khó khăn, anh cũng không thể mặc kệ chứ ?"

"Ai quy định, nó giúp tôi thì tôi phải giúp lại nó?" Cố Dương nghiễm nhiên không để ý.

Bạch Lạc Nhân chỉ đáp lại hai chữ," Đạo – nghĩa."

"Tôi là người không có đạo nghĩa."

"Anh có."

Cố Dương nói một tiếng cảm ơn, sau đó đi vào phòng tắm.

Tắm rửa ước chừng nửa giờ, cuối cùng, Bạch Lạc Nhân hít sâu một hơi, gõ cửa phòng tắm," Có cần tôi giúp vớt anh ra không ?"

"Vớt thì không cần."Thanh âm lười biếng của Cố Dương từ bên trong phòng tắm truyền ra,"Nếu như cậu muốn tắm cùng tôi, tôi ngược lại sẽ rất vui."

Bạch Lạc Nhân suýt nữa phun ra một búng máu, nếu không phải cậu có sự nhẫn nại kiên cường, búng máu này đã phun ra rồi. Cùng là họ Cố, sao người người lại khác biệt nhau như thế ? Cố Hải nghe nói anh có có chuyện, chưa nói hai lời đã lập tức bay qua, anh ta nghe nói Cố Hải có chuyện, thế nhưng có thể không coi ra gì mà thản nhiên tắm rửa một giờ!!

Sau khi đi ra, Cố Dương thản nhiên nói :"Tôi muốn đi ngủ, cậu về đi."

Bạch Lạc Nhân không nhúc nhích, nhìn thẳng vào Cố Dương,"Cố Hải bị cha cậu ấy nhốt vào trong địa đạo ba ngày, đến bây giờ sống chết cũng không rõ."

Động tác chải đầu của Cố Dương dừng lại một chút, rất nhanh sau đó lại khôi phục bình thường.

"Vậy à...Tôi từng nghe nói, con người nếu ba ngày ba đêm không uống nước thì sẽ chết."

"Cậu ấy không chết được."

Cố Dương buông lược, xoay người nhìn Bạch Lạc Nhân," Nếu đã không chết, cậu cần gì phải đến cầu xin tôi ?"

Thật lâu sau, Bạch Lạc Nhân mới mở miệng," Nói thẳng ra đi, phải làm thế nào anh mới chịu giúp đỡ?"

Cố Dương đi đến bên người Bạch Lạc Nhân , ánh mắt từ trên cao đánh giá khuôn mặt anh tuấn của Bạch Lạc Nhân, ngón tay khẽ vuốt trên gương mặt ấy, muốn chạm vào đôi môi hồng nhuận kia, lại bị Bạch Lạc Nhân né tránh.

Khí thế lạnh lùng của Cố Dương lại đi lên, ánh mắt giống như một ngọn lửa ma trơi, thiêu cháy khiến cho người ta khiếp sợ.

"Cậu ngủ với tôi một lần, sáng mai tôi lập tức sẽ đem người ra cho cậu."

Biểu tình của Bạch Lạc Nhân cương lãnh, trong miệng như có vô số lãnh tiễn, chỉ cần mở miệng là sẽ đồng thời hướng Cố Dương bắn xuyên qua. Cố Dương đang chờ, chờ Bạch Lạc Nhân thẹn quá hóa giận, hay là sẽ bất đắc dĩ mà khuất phục, tóm lại là cho dù như thế nào, hắn vẫn muốn Bạch Lạc Nhân phải trả lời .

"Trước khi nghe được đoạn ghi âm tình ái của các người, tôi thật sự không có một chút hứng thú gì đối với cậu, nhưng sau khi nghe được, tôi nhận ra mình rất muốn lên giường với cậu."

Bàn tay Cố Dương ở trên bụng của Bạch Lạc Nhân nhẹ nhàng vuốt ve, biểu tình trêu tức càng thêm rõ rệt," Tôi cam đoan chuyện tối nay sẽ chỉ có tôi và cậu biết, thế nào ? Suy nghĩ một chút đi."

Bạch Lạc Nhân nắm chặt lấy bàn tay của Cố Dương, nắm đến mức vang lên tiếng ' rắc rắc', Cố Dương cũng nắm chặt lại, lực đạo càng lớn, da thịt trên tay Bạch Lạc Nhân giãy dụa như sắp chết ở trong tay Cố Dương.

"Tôi một chút cũng không hề kém Cố Hải, thậm chí, tôi so với cậu ta, càng có nhiều kinh nghiệm, cậu nhất định sẽ sướng đến muốn chết." Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Bạch Lạc Nhân rốt cuộc cũng mở miệng, chẳng qua chỉ trong chớp mắt, ánh mắt của cậu đã từ sắc bén chuyển qua vẻ bình thản.

"Hay là, tôi giới thiệu cho anh một người, tôi cảm thấy hai người cự kì xứng đôi."

Cố Dương hưng trí bừng bừng nhìn Bạch Lạc Nhân,"Ai ?"

"Chân Đại Thành." ( Khụ, anh trai mẹ Cố Hải.)

Cố Dương, "..."

Đến 12 giờ đêm, Cố Dương vẫn là nói lời đó, cậu không đáp ứng thì đi ra ngoài, tôi muốn đi ngủ.

Thế nhưng, vừa tắt đèn, Bạch Lạc Nhân lại đi lên, ván giường lung lay, thân thể Bạch Lạc Nhân càng lúc càng dựa gần vào thân thể Cố Dương. Cố Dương cho rằng Bạch Lạc Nhân thật sự chịu thỏa hiệp, vậy mà cậu chỉ ngồi ở trên giường, không hề nhúc nhích chỉ nhìn hắn.

"Tôi không thích có ' sủng vật ' ngồi xổm ở trên giường mình gác đêm."

Nói nốt câu đó, Cố Dương trực tiếp nhắm mắt lại, một lúc lâu sau cũng không nghe thấy ai đáp lại. Hắn hé mắt nhìn xuống, phát hiện bên cạnh vẫn còn một người, không nhúc nhích, cứ ngồi cương ngạnh ở bên cạnh mình. Khuôn mặt Bạch Lạc Nhân tái nhợt, ánh mắt ảm đạm không có ánh sáng, khóe miệng còn mang theo tươi cười khủng bố đáng sợ.

Nếu ai mà không biết, buổi tối tỉnh dậy mà nhìn thấy gương mặt này, không bị dọa chết mới là chuyện lạ !

"Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì ?" Cố Dương mở miệng.

Bạch Lạc Nhân lẳng lặng nói:" Oan hồn của Cố Hải muốn tôi gửi lời cho anh, cậu ấy không phải là chết dưới địa đạo, mà là chết ở trên giường của anh."

Cố Dương bị dọa đến mức mắt đầy sao.

"Hai người các cậu không hổ là một đôi."