Thượng Ẩn

Chương 188



Editor : KellySon9

"Thiếu tướng, đã ba ngày rồi."

Cố Uy Đình biết rõ còn cố hỏi," Ba ngày gì ?"

Hai ngày nay, Tôn Cảnh Vệ gấp đến mức đứng ngồi không yên, Cố Uy Đình càng âm trầm, ông lại càng khiếp sợ. Bởi vì trong lòng ông rất rõ ràng, mỗi một giây Cố Hải ở bên dưới đối với Cố Uy Đình mà nói là ý nghĩa gì.

"Tiểu Hải đã ở dưới địa đạo được ba ngày rồi."

Cố Uy Đình cười lạnh lùng, "Không đến ba ngày, mới chỉ 68 giờ mà thôi."

Tôn Cảnh Vệ thật sự không nhịn được nữa, "Thiếu tướng, ngài sao phải tự làm tội chính mình ? Ngài nhìn sắc mặt của mình hai ngày nay mà xem, đã thành cái dạng gì rồi ? Tiểu Hải còn chưa ngã xuống thì ngài đã ngã..."

"Tôi thành cái dạng gì ?" Cố Uy Đình mạnh miệng," Tôi không phải vẫn rất tốt sao ?"

"Nếu như ngài không đem việc này để ở trong lòng, vậy tại sao ngài còn nhớ rõ từng giờ như vậy ?"

Cố Uy Đình nhất thời nghẹn lời, ánh mắt âm trầm phiêu đãng liếc nhìn Tôn Cảnh Vệ.

"Cậu cũng đừng có mà chất vấn tôi, cậu nghĩ răng tôi không biết sao ? Ngày nào cậu cũng đưa cơm vào trong địa đạo, đưa đồ ăn, đưa chăn, cứ như vậy thì cho dù nó ở dưới nửa năm cũng không sao."

Tôn Cảnh Vệ nháy mắt biến sắc, biểu tình thân bất do kỷ.

"Thiếu tướng, tôi cũng là suy nghĩ cho ngài mà thôi, Tiểu Hải thật sự là phạm nhân, ngài nhốt nó lại, tôi ngay cả mí mắt cũng lười nhấc. Mấu chốt nó không phải là phạm nhân, nó là con trai ruột của ngài a ! Địa phương âm u như thế, đứng còn không đứng được, cho dù có cơm ăn nước uống cũng không chịu nổi a !"

Cố Uy Đình tràn đầy nghi ngờ liếc nhìn Tôn Cảnh Vệ, "Hai bên đều có đường ra, cậu sẽ không vụng trộm kéo nó lên, ở trong phòng của cậu vui chơi giải trí, ăn no ngủ kĩ chứ ?"

"Nếu Tiểu Hải mà lên thì đã tốt !" Bây giờ Tôn Cảnh Vệ mới dám nói ra sự thật,"Thiếu tướng, không gạt ngài, những thứ Tiểu Hải có thể dùng được, tôi đều đưa vào trong địa đạo cho nó, nhưng nó không hề sửa dụng, những thứ đó đưa xuống như thế nào thì ném lên như thế ấy ! Ngay cả cái chăn mà tôi nhét vào cho nó, nó cũng chưa từng mở ra, cứ như vậy chịu đông lạnh ở bên trong. Thiếu tướng, bây giờ đang là mùa gì ? Chúng ta đứng ở trên này mặc nhiều như thế còn phải chà xát tay cho ấm ! Ngài thử nghĩ Tiểu Hải mà xem, ba buổi tối này nó làm sao mà chịu đựng qua được ?"

Cố Uy Đình tâm run run, nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì.

"Cậu tốt nhất cũng đừng có mà hù dọa người khác."

"Thiếu tướng !" Một đại hán thân cao ngũ thước * như Tôn Cảnh Vệ, gấp đến độ chảy nước mắt mà rống lên, "Tôi thật sự không có ý muốn hù dọa ngài, Tiểu Hải nó thật sự là không ăn không uống a ! Nếu như nó giống như trước đây, sử dụng chút thủ đoạn thông mình thì đã tốt, nhưng nó lần này thật sự là muốn giằng co đến chết với ngài !"

( Người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, thân cao 1m7)

Cố Uy Đình rống giận," Vậy cứ để cho nó chết ở dưới đó càng tốt !"

Ánh mắt Tôn Cảnh Vệ bi ai mà nhìn chăm chú Cố Uy Đình, một lúc lâu sau, thản nhiên mở miệng:" Thiếu tướng, ngài không lên tiếng, tôi cũng không dám tùy tiện mà đi xuống. Cho nên, bây giờ tình trạng của Tiểu Hải ra sao, tôi cũng không rõ."

Nói xong câu đó, ông tự giác mà đi ra khỏi phòng của Cố Uy Đình.

Cố Uy Đình đứng thẳng dậy, một trận choáng váng hoa mắt, một lúc sau mới bình ổn lại được. Đã ba ngày nay, ông không hề chợp mắt, ông cố ý đuổi Tôn Cảnh Vệ đi, cố ý không quan tâm tới Cố Hải, chẳng qua là muốn sáng tạo cho Tôn Cảnh Vệ cơ hội tiếp ứng Cố Hải. Mỗi buổi tối, lúc nằm ở trên giường, ông đều nghĩ Cố Hải sẽ có một tấm chăn ấm áp mà cuộn mình trong nơi ẩm ướt đó, nào có ngờ, nó hoàn toàn không có đắp chăn...

Đi qua đi lại mấy vòng trong phòng, rốt cuộc Cố Uy Đình vẫn dừng lại ở chỗ đó.

Cúi xuống cố gắng nghe thử động tĩnh ở bên trong, ngay cả lỗ tai sắc bén như của ông, cũng không phát hiện được bên trong có chút âm thanh nào.

Thậm chí, ngay cả âm thanh của hô hấp cũng không có.

Cố Uy Đình mạnh mẽ lật sàn lên, vội vã chui vào.

Khom lưng cùi người đi vào, rất nhanh, phát hiện ra một thân hình nằm cách đó không xa.

Đại não của Cố Uy Đình trong nháy mắt trống rỗng, bước chân có chút hỗn độn, tấm lưng của ông đụng liên tục lên tường địa đạo, bùn đất ẩm ướt rơi lên quân trang phẳng phiu sạch sẽ.

Từng bước từng bước tới gần, rốt cuộc cảm thấy hô hấp của Cố Hải, trái tim như ngừng đập của ông cuối cùng cũng đập trở lại.

Bởi vì trong địa đạo không có đèn, Cố Uy Đình không nhìn rõ được sắc mặt của Cố Hải, sờ lên chỉ cảm giác được sự lạnh lẽo. Tôn Cảnh Vệ nói không sai chút nào, Cố Hải ở trong này không hề ăn uống, không có một cái chăn, thậm chí ngay cả chỗ nằm cách ly với bùn đất cũng không có. Quần áo của Cố Hải cứ như hợp làm một với bùn đất, ướt nhão, thậm chí còn phát ra mùi mốc thản nhiên.

Cố Uy Đình sờ lấy bàn tay Cố Hải, lạnh lẽo buốt tim, cùng với bàn tay trước kia sưởi ấm cho mình khác biệt một trời một vực.

Cố Hải đột nhiên nắm lấy bàn tay Cố Uy Đình, hoàn toàn không có suy yếu vô lực như ông tưởng tượng, mà ngược lại, truyền đến một loại sức mạnh ương ngạnh.

"Cha..." Cố Hải kêu một tiếng, rất rõ ràng.

Cố Uy Đình thấy Cố Hải không có vấn đề, tạm thời tìm lại được lý trí của mình.

"Bây giờ, con đi lên với ta, ngoan ngoãn nghe sự sắp xếp của ta, những chuyện cũ trước kia, ta sẽ bỏ qua hết."

Cố Hải vẫn nói lại câu nói ba ngày trước," Con sẽ không nhập ngũ."

"Ở bên cạnh ta, lại làm cho con cảm thấy khó có thể chịu đựng như vậy sao ?" Trong thanh âm của Cố Uy Đình mạng theo nồng đậm bi phẫn.

"Nếu cha có thể tiếp nhận Nhân tử, ngày nào con cũng thế thể ở bên cạnh cha."

Cố Uy Đình bóp chặt cổ Cố Hải, độ ấm trong lòng từng chút từng chút một hạ xuống.

"Tao không có khả năng, không có khả năng tiếp nhận loại quan hệ này của bọn mày !"

"Vậy cha đi lên đi." Cố Hải thản nhiên nói," Con ở chỗ này rất tốt, rất hợp ý con, cho dù không ăn không uống, không chăn không ánh sáng, nhưng vẫn còn lâu mới có thể sánh bằng nỗi khó chịu khi phải rời xa Nhân tử. Nếu cha có lòng trắc ẩn, đau lòng con ở trong này chịu khổ, vậy cha đừng tách con ra khỏi Nhân tử, bởi vì sự khổ sở đó còn lớn hơn gấp trăm lần so với nỗi đau thể xác của con bây giờ."

Cố Uy Đình nghiến răng," Điều đó không nằm trong phạm vi tiếp nhận của tao, cho dù tra tấn mày tới chết, tao cũng không đau lòng !"

Thanh âm của Cố Hải như hòa làm một với không khí âm u,"Cha đi đi, con không tiễn."

Thời điểm Cố Uy Đình chui ra khỏi địa đạo, có loại xúc động muốn đổ nước vào bên trong, trực tiếp dìm chết Cố Hải.

"Thiếu tướng, con trai thứ hai của ngài đã ở bên ngoài đợi ba ngày, khuyên bảo thế nào cũng không đi."

Nghe thấy tin tức này, Cố Uy Đình chẳng những không có một chút cảm động, ngược lại bị hành vi của Bạch Lạc Nhân chọc giận tới mức phát hỏa !

"Cho nó vào, dẫn nó tới đây cho tôi !!"

Thời điểm Bạch Lạc Nhân đi vào, sắc mặt cũng không tốt hơn Cố Hải bao nhiêu.

Cố Uy Đình ngại Bạch Lạc Nhân là con trai của Khương Viên, khẩu khí vẫn là nhẹ nhàng hơn một chút.

"Ai khiến cậu mỗi đêm đều đợi ở ngoài cửa ? Cậu có biết điều này sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt tới mức nào không ? Cậu có biết cậu làm như vậy sẽ khiến tôi khó xử tới mức nào không ? Vốn tôi còn nghĩ cậu là một thanh niên hiểu chuyện, hiểu được thời thế, ai ngờ tôi đã hoàn toàn nhìn lầm cậu rồi, cậu cũng cùng một đức hạnh với Cố Hải, chẳng qua một đứa thì xấu ở bên ngoài, một đứa thì xấu ở trong xương !"

Nghe những lời này, Bạch Lạc Nhân vẫn chỉ thản nhiên trở về một câu," Cố Hải đâu ?" w●ebtruy●enonlin●e●com

Đến bây giờ, ngoại trừ tình huống của Cố Hải, những cái khác Bạch Lạc Nhân đều không hề quan tâm.

Biểu tình này, vấn đề này, không thể nghi ngờ đã đẩy Cố Uy Đình ra khỏi ranh giới mà ông không thể chịu đựng.

"Cậu không phải vẫn muốn biết tình huống của nó sao? Hôm nay tôi sẽ cho cậu đi vào, để cho cậu nhìn thật kĩ, sự tùy hứng làm bậy của hai đứa sẽ mang đến bao nhiêu thương tổn cho bản thân ! Nhìn thấy cái địa đạo kia chứ ? Cố Hải ở trong đó không ăn không uống ba ngày, đến khi nào nó không chịu nổi mà nhận thua, tôi mới thả nó ra."

Bạch Lạc Nhân cảm thấy tâm mình như bị xé rách ra một lỗ thủng, đau đớn như hồng thủy tràn ra khiến cậu không chịu nổi.

Cậu đã đừng vào đó, biết ở trong có bao nhiêu lạnh lẽo, cậu đã từng chịu đói chịu lạnh, cậu hiểu chứ, biết rõ nỗi thống khổ khi phải chịu đựng như vậy.

Bạch Lạc Nhân đột nhiên cúi xuống, muốn đi vào, lại bị Cố Uy Đình kéo mạnh lại. Cậu liều mạng giãy dụa, bên ngoài đi vào hai gã bộ bội đặc chủng, mạnh mẽ tóm chặt lấy cậu.

Cố Uy Đình cố ý mở ra cửa địa đạo, lại không để cho Bạch Lạc Nhân tiến vào. Bạch Lạc Nhân cứng rắn đạp chân điên cuồng, chỉ cách nhau có 10 cm thôi, thế nhưng cậu lại không có cách nào đi xuống, không thể liếc mắt nhìn Cố Hải một lần.

"Nghe cho kĩ, bây giờ cậu cam đoạn với tôi, về sau phải đoạn tuyệt quan hệ với Cố Hải, tôi lập tức sẽ đem nó thả ra. Chỉ cần hai đứa chịu thỏa hiệp, tôi cũng sẽ không làm khó ai cả, cậu tự suy nghĩ cho kĩ đi !"

Từng lời của Cố Uy Đình như từng mũi dao bén nhọn đâm thẳng vào trái tim Bạch Lạc Nhân.

Cậu khàn giọng rống to vào trong địa đạo," Cố Hải, Cố Hải..."

Cố Hải đang nhắm mắt chịu đựng sự tra tấn dài dòng này, bỗng nghe được thanh âm của Bạch Lạc Nhân, nháy mắt mở to mắt.

Ba ngày, lần đầu tiên Cố Hải xoay đầu nhìn về phía cửa địa đạo, một đạo ánh sáng như có như không lóe lên ở phương hướng đó. Cậu muốn mở miệng đáp lại lời gọi của Bạch Lạc Nhân, nhưng ngay lập tức lại im lặng,mình không thể đáp lại ! Đây nhất định là mưu kế của Cố Uy Đình, mình không thể để cho Bạch Lạc Nhân biết mình thật sự ở trong này.

"Cố Hải, Cố Hải..." Thanh âm của Bạch Lạc Nhân càng lúc càng mất khống chế.

Cố Hải ở bên dưới cắn răng chịu đựng, cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong, một tiếng cũng không nói ra.

"Thế nào ? Nghĩ thông suốt chưa ?"

Hai mắt Bạch Lạc Nhân xích hồng nhìn Cố Uy Đình, ánh mắt cứng cỏi đã có một chút sụp đổ.

"Ông đang đào một phần mộ cho con trai của mình sao ? Ông có nghĩ tới hay không , vợ của ông ở trên trời nhìn xuống, bà ấy sẽ có cảm tưởng như thế nào ?"

"Cậu không cần quan tâm bà ấy nghĩ như thế nào, bây giờ người tôi đang hỏi chính là cậu !" Ánh mắt Cố Uy Đình bá đạo mang theo sự tự cao tự đại," Đồng ý, hai đứa bình an vô sợ, không đồng ý, tôi coi như không có đứa con trai này ! Nó có chết tôi cũng không quan tâm !"

Tầm mắt của Bạch Lạc Nhân chậm rãi, từng chút một nhìn phía cửa địa đạo.

Cố Hải ở trong lòng cầu nguyện, Nhân tử, cậu nhất định phải chịu đựng ! Cậu là tiểu tức phụ đáng kiêu ngạo nhất của tôi, không ai có thể đấu lại cậu, không ai có thể uy hiếp được cậu, cậu không được để cho tôi thất vọng !

Bầu không khí đầu hàng bao phủ xuống căn phòng, khuôn mặt của Bạch Lạc Nhân u ám ngưng trọng, một chân chậm rãi quỳ xuống đất, bàn tay cấu chặt xuống đất, thanh âm như vỡ tan mà tê liệt rống vào bên trong địa đạo.

"Cố Hải, cậu nghe rõ cho tôi, từ hôm nay trở đi, cậu ở trong địa đạo ngủ một ngày, tối sẽ ngủ ở trên đường một ngày, cậu một ngày không ăn không uống, tôi cũng một ngày không ăn không uống, hai chúng ta ai mà đầu hàng trước, thì chính là cháu của người kia !!"

Nói xong, mạnh mẽ đạp xuống sàn, đóng lại cửa địa đạo, vô cùng kín kẽ, không lưu lại một khe hở.

Sau đó đi nhanh ra ngoài, không hề để ý tới ánh nhìn nghen họng trân trói của người khác.

Ban đêm hôm sau, Bạch Lạc Nhân theo thường lệ mà tìm một góc ẩn nấp, mặc một cái áo bông còn ẩm ướt, thổi một khúc ' Tiếu dạ phong ', tự mình hưởng thụ sự ngược đãi mà 'Lạc thú'.

Đêm khuya, đột nhiên có một đôi tay ấm áp thò ra, mặc cho Bạch Lạc Nhân một cái áo khoác.

Bạch Lạc Nhân cương ngạnh ngẩng cổ lên nhìn, thấy khuôn mặt ôn hậu của Bạch Hán Kì, trong nháy mắt vô số áy náy cùng ủy khuất nghẹn lên yết hầu, Bạch Lạc Nhân khẽ mím môi, không nói được một câu.

"Con trai, bỏ trốn đi !"

Bạch Hán Kì bình thường không dễ gì mà mở miệng, vừa mở miệng lại là một câu nói long trời lở đất, đề xuất ý tưởng bỏ trốn cho con mình, trong thiên hạ này, cũng chỉ có người làm cha như ông mới có thể nói ra..