Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 63: Chương 63





“Tiện tay thôi, không đáng nói”

Hôn phu gì cha nội?
Nụ cười lịch sự bên môi Tông Cửu lập tức cứng đờ.

Cậu bị sốc vì xưng hô này ba giây, sau đó mới nghĩ ra điểm mấu chốt của vấn đề.

Nói thật sau khi chơi hai phó bản, nếu không có hành động đột ngột của No.2, Tông Cửu suýt quên mình là người xuyên sách.

Đầu óc ảo thuật gia bắt đầu điên cuồng chuyển động.

Trong nguyên tác “Thực tập sinh kinh dị”, phần miêu tả về nhân vật ‘Tông Cửu’ cùng tên cùng họ với cậu không nhiều lắm.

Mà Tông Cửu còn chưa đọc xong phó bản thứ nhất, nên không biết rất nhiều thông tin.

Miêu tả nguyên chủ sâu sắc nhất trong phó bản đầu tiên chính là vẻ đẹp tốn mấy đoạn văn của tác giả, ngoài cái này chỉ có hơi thở thảo mai của ‘bé thỏ trắng’ hạng xoàng.

Mặc dù Tông Cửu thấy hơi lạ với hình dung này, nhưng trong những đoạn cậu đọc, tính nguyên chủ đúng là y vậy.

“Thực tập sinh kinh dị” thẳng thắn miêu tả sự nhu nhược hèn nhát của nguyên chủ, khi vào phó bản chỉ muốn đi đường tắt, câu mấy thằng mê sắc đẹp để che mưa chắn gió cho mình.

Rõ ràng nguyên chủ biết vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của mình là vũ khí lợi hại nhất, nên mới định dùng nó để ôm đùi người ta.

Tiếc là hai cấp S trong phó bản bệnh viện tâm thần, không có tâm tư bẩn thỉu đó.

Gia Cát Ám ghét bỏ bảo cút, Messiah chỉ cười nói sẽ đối xử bình đẳng với mọi người, xem như không thấy ám chỉ của nguyên chủ.

Tông Cửu vẫn nhớ lúc đó, còn có một đoạn miêu tả tâm lý.

Đại khái là nguyên chủ ở ngoài đời thực có sắc đẹp nên thuận lợi mọi điều, chuyện gì cũng suôn sẻ, muốn gì có đó, lại là cậu chủ nhỏ được gia tộc lớn nuông chiều từ bé, chưa bao giờ gặp ai khó chơi như vậy, lúc đó cậu ta tức quá, lập lời thề nhất định phải quyến rũ người giỏi nhất trong trò chơi này, sau đó trả đũa những kẻ từng xem thường mình.

Tông Cửu lúc đọc đoạn này: …
Tư tưởng pháo hôi điển hình lại còn tên giống mình, thực sự đọc cay mắt vl, bởi thế cậu mới drop chứ đâu.

Kết quả cuối cùng nguyên chủ chỉ ôm được đùi thực tập sinh cấp B hoặc cấp C, nửa đêm buồn tè còn bắt người ta đi WC với mình, vinh dự trở thành người thứ nhất bị ngắt đầu.


Tổng hợp lại, nguyên chủ là kiểu pháo hôi đẹp mà ngu, ngu nên nghẻo sớm, cực kỳ mờ nhạt.

Sau khi xuyên qua, Tông Cửu không chú ý những chuyện này mà chỉ chơi theo cách của mình.

Giờ xem ra, mọi thứ đã sang một ngã rẽ mới.

Ai nói cho cậu biết, một bé pháo hôi sao lại liên quan đến No.2 trong vòng lặp vô hạn hông???
Đâu riêng Tông Cửu, đến Anthony đứng cạnh cũng trợn tròn mắt.

Lúc trước gã cứ đoán vì sao điện hạ lại chú ý đến tên newbie tóc trắng cấp C như thế, hóa ra sự thật là bọn họ từng quen biết trong thế giới hiện thực!
Thậm chí không chỉ từng quen biết, mà còn là thân phận thân mật như hôn phu!
Một người được gọi là kẻ man rợ như Anthony cũng phải choáng.

Bây giờ gã chỉ thấy rất may vì mình đã giúp, thay vì chơi xỏ Tông Cửu trong phó bản sơn thôn.

Nếu không bây giờ, chỉ sợ điện hạ xử đẹp gã rồi.

Không khí trong phòng trà vừa lúng túng vừa trầm mặc, chỉ có tiếng nước sôi của ấm trà trên bếp.

Một lúc lâu sau, Tông Cửu mới nói, “Xin lỗi, ngài là ai?”
Sau đó trước khi Phạm Trác trả lời, cậu lập tức bổ sung một câu, “Người nhà nói tôi từng bị tai nạn ôtô trước khi vào vòng lặp vô hạn, vô tình mất trí nhớ.”
Tông Cửu đếch sợ lời nói dối này bị vạch trần.

Đầu tiên, Phạm Trác có thể xuất sắc trong vòng lặp vô hạn như vậy, chắc hẳn hắn ta đã nhập cuộc từ rất sớm, ít nhất phải lăn lộn mấy năm.

Nguyên chủ vào thế giới vô hạn từ khi có trò thực tập sinh kinh dị, chắc chắn có chênh lệch thời gian giữa hai người.

Khoảng thời gian này chính là lúc Tông Cửu thể hiện tài năng của mình.

Dù sao Phạm Trác cũng đâu thể liên lạc với thế giới hiện thực, những chuyện đã xảy ra trong thời gian đó mặc sức Tông Cửu bịa.

Hơn nữa Gia Cát Ám cũng nói, hệ thống chủ sẽ làm mờ ký ức về thế giới hiện thực của Người sống sót, trừ khi gặp người và những thứ có liên quan mới rõ lại, điều này cũng tạo sơ hở cho Tông Cửu.

Phạm Trác có nghĩ nát óc cũng không đoán được cậu méo phải hàng thật, mà là một tên xuyên sách.

Đây là bí mật lớn nhất của Tông Cửu, không thể nói nó quan trọng thế nào, nhưng chắc chắn chẳng ai nghĩ ra được.


Nửa Ma cà rồng tóc xám nheo mắt.

Ánh mắt sắc như dao đâm vào người Tông Cửu.

Lời giải thích này rất vụng.

Một người dù mất ký ức, nhưng sao tính cách có thể thay đổi 360° như vậy?
Phạm Trác nói ngắn gọn, “Xòe tay ra.”
Tông Cửu làm theo.

Không cần biết chuyện phát triển theo hướng nào, cậu đều có thể xài cái cớ mất trí nhớ để qua mặt, truyện xuyên việt hổng lừa tui!
Ảo thuật gia xòe hai bàn tay trắng nõn thon dài, các đường nét căng đầy đẹp mắt, mỗi bó cơ đều vừa phải, ẩn chứa cảm giác mạnh mẽ.

Sau khi xuyên sách, Tông Cửu không những đẹp lên mà còn trẻ ra rất nhiều.

Quan trọng nhất là sau khi hệ thống chính chữa trị, tất cả vết thương do tập làm ảo thuật, cường độ biểu diễn quá độ đã biến mất.

Bây giờ tay cậu vô cùng linh hoạt, tất cả kỹ xảo xòe bài, tráo bài có độ khó cao của ảo thuật gia ở kiếp trước đều bị cậu nắm trọn.

Nhưng đây không phải điều Phạm Trác chú ý.

Hắn ta nhìn xương ngón út.

Từ phần cuối của đoạn xương ngón út, dễ dàng nhận thấy nó có độ cong khác hẳn người thường.

Phạm Trác trầm tư một chốc.

Mặt mũi giọng nói có thể giống, nhưng dấu vết trên cơ thể không làm giả được.

“Là cậu.”
Hắn ta khẽ gật đầu, khuôn mặt nghiêm nghị thoáng dịu đi, “Nhiều năm không gặp, cậu trưởng thành rồi.”
Tông Cửu:???
Ủa ủa, cậu còn tưởng mình sắp bị vạch trần, kết quả người ta chỉ nói mấy năm không gặp.

Hôn phu nhà ai mà nhiều năm không gặp? Chẳng lẽ là chồng nhỏ nuôi từ bé?

Tiếc ghê, nếu biết Phạm Trác đi nước này, lúc đó Tông Cửu đã biên một bài “Thật ra sau khi anh vào vòng lặp vô hạn, người lớn hai nhà đã hủy hôn ước rồi, anh chưa biết phớ hôm, tui zô đây báo anh hay nè ~”
Nhưng cậu đã nói mình mất trí nhớ thì không xài cớ này được nữa, thôi vậy.

“Ta quen nhau từ trước? Hôn phu là ý gì?”
Tông Cửu quyết định, trước tiên phải xử lý thông tin trước đó của nguyên chủ.

Chứ không lần này có người gọi cậu là hôn phu, với cái tính đò đưa của nguyên chủ, lần sau có người gọi bé cưng ngọt ngào chắc cậu xỉu quá.

Người đàn ông mặc quân phục im lặng, lạnh lùng liếc Anthony đang đứng như trời trồng bên cạnh.

Thân là trợ lý đắc lực trung thành của No.2, Anthony lập tức hiểu ý.

“Thuộc hạ xin lui.”
Gã chào rồi quay người chuẩn bị đi.

Tông Cửu gọi gã lại, “Ê này, chờ đã.”
Bóng lưng nửa Ma cà rồng cứng đờ, bàn tay buông thõng chậm rãi nắm chặt.

Đừng nói là tên này muốn làm khó gã trước mặt điện hạ nhé.

Các cụ thường bảo người đẹp thổi gió bên tai, từ đây quân vương thôi tảo triều, nếu ảo thuật gia cất công đếm tội, có lẽ gã phải dính một phen áp chế huyết thống.

Kết quả thật bất ngờ, người kia chỉ nói có việc muốn hỏi, bảo gã chờ chút.

Anthony thở phào một hơi, dưới ánh mắt điện hạ nhà mình, gã vội đáp: “Tôi đứng ngoài chờ ngài và điện hạ nói xong, đến lúc đó ngài tìm tôi cũng được.” Lúc này mới rời đi như bỏ chạy.

Bỗng chốc chỉ còn mỗi hai người trong phòng trà.

Phạm Trác làm động tác “mời”, Tông Cửu cũng không ngại, ngồi xuống ghế sofa vải rót cho mình một bình trà nóng.

Chuyện xưa nói dài cũng không dài.

Có một điều Gia Cát Ám chưa nói, thực lực càng mạnh, tác dụng làm mờ ký ức của hệ thống chủ càng nhỏ.

Ví dụ như Gia Cát Ám, thật ra ký ức của con hàng này vẫn nguyên vẹn.

Ban đầu trong bệnh viện tâm thần, hắn ta im ỉm tay không giúp Tông Cửu.

No.2 cũng thế, hắn ta vẫn nhớ rất nhiều chuyện trong thế giới thực.

Phạm Trác vào thế giới vòng lặp vô hạn bốn năm trước.


Hắn ta nói Tông Cửu với mình là trúc mã trúc mã, hồi bé trông Tông Cửu khá nữ tính, người nhà lại thích cho Tông Cửu mặc đồ như bé gái, nên hai gia đình đã kết hôn ước bằng lời với nhau.

Đến khi hai người lớn lên, hai nhà cũng không có ý định giải trừ hôn ước, ngầm thừa nhận tiếp tục duy trì.

Nhưng thực tế, bọn họ đã không gặp nhau vài chục năm.

Sau này cha Phạm Trác qua đời, hắn ta lên nắm quyền đế chế kinh doanh to lớn, sau khi hô mưa gọi gió bên trời u thì quên chuyện này.

No.2 chưa nói trước khi mình vào vòng lặp vô hạn, thuộc hạ của hắn ta đã từng nhắc đến việc cậu trai này luôn quấn quýt đòi mình thực hiện hôn ước, còn tung tin vớ vẩn.

Đây cũng là lý do lúc ở sòng bạc Las Vegas, Phạm Trác đã thăm dò Tông Cửu.

Nhưng người này mất trí nhớ, khỏi cần nhắc chuyện đó làm gì.

Nghĩ tới đây, No.2 chợt thấy bùi ngùi.

Ai mà chẳng có lúc thay đổi?
Kể cả hắn ta từ lúc vào vòng lặp vô hạn, chẳng phải hắn cũng bắt đầu lại đấy thôi.

Không chỉ lăn xả trên chiến trường vạn người, thậm chí vì sống mà hắn còn tiếp nhận sơ ủng của Ma cà rồng, tách khỏi phạm trù con người, biến thành quái vật sợ sáng.

So với trước đây, bây giờ hắn ta lạnh lùng đến đáng sợ.

Hễ là người từng vào vòng lặp vô hạn và đứng ở vị trí cao, ai mà chẳng cởi một lớp da?
“Ra vậy.”
Tông Cửu nhẹ nhàng gật đầu, đặt tách trà xuống.

Nhìn kỹ lại, từ hồi xuyên sách thì giá trị nhan sắc của cậu đã tăng cao, đường nét góc cạnh khuôn mặt có chút thay đổi, nhưng vì chứng bạch tạng quá bắt mắt của nguyên chủ nên rất dễ bị bỏ qua.

Thực ra nếu chỉ nhìn khuôn mặt, nguyên chủ hoàn toàn có mọi ưu thế ngoại hình của con lai: Hốc mắt sâu, sống mũi cao, đường nét trông hơi giống nước ngoài.

Bây giờ Phạm Trác nói thế, mọi chuyện mới được giải thích rõ ràng.

Có lẽ ở thế giới hiện thực, nguyên chủ thật sự là cậu ấm được gia tộc lớn bảo bọc, đúng là bình thường kiểu gia tộc này cũng có truyền thống đính hôn, chẳng có gì lạ.

“Hóa ra là vậy.

Cảm ơn lần trước các hạ đã giải vây giúp tôi.”
Tông Cửu nghĩ xong lại nói, “Cơ mà tôi mất trí nhớ rồi, chúng ta lại không gặp nhiều năm, hôn ước…”
“Bây giờ tôi với cậu đều không thể tự quyết, nói chuyện này cũng vô nghĩa.”
Phạm Trác thản nhiên nói, “Nếu tính quan hệ họ hàng, chúng ta cũng coi như người thân của nhau, tiện tay thôi, không đáng nói.”.