Thư Tình Bí Mật Của Thái Tử

Chương 18: cứu vợ trạm thứ hai (11)




“Dừng tay!”
  
Trịnh hoàng hậu bước nhanh đến, Vĩnh Dương Đế ngạc nhiên, buông lỏng tay ra, vị thái y đó liền ngã xuống đất, che cổ lại vừa ho vừa ra sức bò ra ngoài, cố gắng nhặt lại mạng sống.
  
“Đứng yên!”
  
Vĩnh Dương Đế trợn trừng mắt không cho ông ấy chạy trốn.
  
Thái y đó run lẩy bẩy.
  
Trịnh hoàng hậu: “Còn không nhanh cút!”
  
“Trịnh Thuần Mẫn!”
  
Cùng với tiếng thét của Vĩnh Dương Đế, thái y đó liền dốc sức đứng dậy, lảo đảo chạy ra khỏi điện.
  
Cơn thịnh nộ của Vĩnh Dương Đế không có chỗ nào để bộc phát, chớp mắt liền nhìn thấy Nguyễn Anh, sau đó liền đi đến túm lấy cổ áo nàng, “ngươi đến đây!” Lại dùng thêm lực, nàng cũng bị treo lơ lửng trên không trung. 
  

Nguyễn Anh trở thành một con cá gặp nạn, toàn thân run cầm cập, không nén nổi nhìn về phía Trịnh hoàng hậu, đầu mày của Trịnh hoàng hậu cau chặt lại, “người muốn như thế nào?”
  
Vĩnh Dương Đế hắng giọng, không để ý đến hoàng hậu, chính vào lúc này mấy thái y cùng nhau từ trong tẩm điện đi ra, nói Nghi phi chỉ là ăn đồ bậy, vốn không có trở ngại lớn, em bé vẫn khỏe mạnh! Truyện được dịch và edit tại page Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép. Up sau page 5 chương cũng như không up 10 chương cuối cùng ngoại truyện. Cám ơn.

  
Thì ra là lo sợ chuyện không đâu.
  
Nguyễn Anh lòng nhẹ nhõm, không nén được thở ra một hơi, vừa ngẩng mặt trong lòng liền run lên, chỉ thấy Vĩnh Dương Đế nhìn mình như có tâm tư. Đứa bé vô sự, Vĩnh Dương Đế chắc chắn là người vui nhất, nhưng con người ngài ấy nhìn không thấu, tâm trạng xấu dày vò người khác còn có thể hiểu, chỉ sợ tâm trạng tốt cũng hành hạ người khác đến chết.
  
Nguyễn Anh cảm thấy mình lại sắp xui xẻo rồi, ánh mắt lén nhìn về phía Trịnh hoàng hậu, Trịnh hoàng hậu cười lạnh một tiếng, vén tay áo lên xoay xoay cổ tay, “đều nhanh cút hết.”
  
Các thái y luống cuống rời đi, Nguyễn Anh cũng muốn như họ, nhưng Vĩnh Dương Đế túm rất chặt, nàng không động đậy được, mới thở ra một hơi, Trịnh hoàng hậu một chân đá vào chân của Vĩnh Dương Đế.

Vĩnh Dương Đế bị đánh úp, hai chân khụy xuống, suýt nữa nằm bò lên trên đất, sức lực trên tay cũng nới lỏng, Nguyễn Anh tranh thủ cơ hội này thoát ra khỏi sự khống chế của ngài ấy, nhanh như chớp chạy vào tẩm điện.
  
Vĩnh Dương Đế mắng: “Trịnh Thuần Mẫn!”
  
Trịnh hoàng hậu cười lạnh, dùng toàn lực đá vào chân của ngài ấy, Vĩnh Dương Đế ôm đầu bỏ chạy, trong miệng còn nghiến răng nghiến lợi hét lên, “Trịnh Thuần Mẫn!” như là ngoài ba từ này không có gì để mắng nữa.
  
Nguyễn Anh ở trong tẩm điện tỉ mỉ lắng nghe, chỉ nghe thấy Vĩnh Dương Đế gọi tên của Trịnh hoàng hậu, hơn nữa chỉ nghe thấy tiếng nắm đấm đập vào cơ thể, ngoài ra không có gì, nàng không nén được tiến lại gần bên tai Nghi phi nói, “hoàng hậu nương nương sao lại dám đối với bệ hạ như vậy?” Càng kì lạ hơn là, Vĩnh Dương Đế lại toàn chịu đựng, còn không đánh trả lại.
  
Lúc nãy Nghi phi không thoải mái, sắc mặt rất nhợt nhạt, nghỉ ngơi hồi lâu, sắc mặt cũng xem như đỡ hơn, người nhếch môi viết vào lòng bàn tay Nguyễn Anh: Quên lời cô cô nói rồi sao?
  
Lời này đầy sự trách cứ khiến Nguyễn Anh ngẩn ra, sau đó nàng liền nhớ lại, lúc trước cô cô nói với nàng, thu lại lòng hiếu kì của bản thân, việc trong cung không được hỏi nhiều, không được quản nhiều.
  
“Vẫn chưa quên ạ, cô cô đừng giận, con không hỏi nữa là được.” Nguyễn Anh không nhắc đến những chuyện này nữa, Nghi phi lúc này mới nhẹ mỉm cười.
  
Hai người nói chuyện được giây lát, ở chính điện bỗng không còn tiếng động nữa, đang lúc Nguyễn Anh cảm thấy khó hiểu, Trịnh hoàng hậu chỉnh lại áo quần đi vào, “A Anh, con đi trước, bổn cung và cô cô con có chuyện muốn nói.”
  
Nguyễn Anh thuận theo gật đầu, trái tim đập thình thịch thình thịch không thôi, nàng không nói với Nghi phi chuyện Trịnh hoàng hậu muốn nàng đến Đông cung, không phải là nàng quên, mà là vì việc này quả thực bất ngờ, quá đường đột, khó tránh khỏi Trịnh hoàng hậu nhất thời khởi xướng, vẫn là khoan nói với cô cô đã. Chỉ là, Trịnh hoàng hậu cố ý đẩy nàng ra, thực sự vì chuyện này?
  
Nguyễn Anh trong lòng nổi lên sự sốt ruột, ra khỏi tẩm điện cúi đầu đi mấy bước, nhất thời không chú ý, không biết bị cái gì quấn chân, trong miệng kinh ngạc hét lên một tiếng, cơ thể lảo đảo, may mà một tay vịn lấy trụvàng, không đến nỗi ngã xuống đất một cách thảm hại.
  
Thứ gì vậy? Nàng đứng vững, quay đầu, cái nhìn này không cần vội, cảnh tượng trước mắt dọa nàng suýt chút nữa ôm chặt lấy trụ vàng trèo lên, Vĩnh Dương Đế đang trừng mắt nằm bò ra ở trên đất, máu chảy ra cả một vùng.

  
Trịnh hoàng hậu đánh người cũng quá ... ...
  
Chữ tàn nhẫn vừa từ trong lòng nhô ra lại bị nàng nhét vào lại, Vĩnh Dương Đế dày vò người khác không ít, Trịnh hoàng hậu giáo huấn ngài ấy cũng không có gì đáng trách.
  
Nhưng vừa nghĩ đến mình lúc nãy mới từ trên người ngài ấy bước qua, cũng hình như là có đạp một bước, nàng lại đứng không vững, qua một hồi mới ổn định tinh thần đi ra ngoài.
  
Nhưng mà, bệ hạ không có chuyện gì chứ?
  
Nàng không nén được quay đầu lại, thấy Vĩnh Dương Đế vẫn nằm bất động, cắn cắn môi quay trở lại, nàng đi chầm chậm đến trước phía Vĩnh Dương Đế, thấp giọng gọi, “bệ hạ.” 
  
Vĩnh Dương Đế không có phản ứng.
  
“Bệ hạ.”
  
“Bệ hạ ... ...”
  
Gọi liên tục mấy tiếng, Vĩnh Dương Đế vẫn bất động, mắt ngược lại trừng rất lớn, kì lạ đến dọa người. 
  
Nguyễn Anh không biết làm thế nào mới tốt, suy nghĩ vẫn là không rời đi, quay trở lại cửa tẩm điện, đang muốn đi vào, trong điện truyền đến tiếng nói chuyện của Trịnh hoàng hậu, “muội đã không đồng ý, vậy việc này không nói nữa.”
  
Cô cô không đồng ý chuyện gì?
  
Nguyễn Anh nghe lén được câu này không hiểu cho lắm, lại không dám tùy tiện đi vào, đành phải lớn tiếng gọi, “hoàng hậu nương nương, có cần phải truyền thái y?”
  
Trong điện yên tĩnh, Trịnh hoàng hậu hiển nhiên cũng biết tình trạng của Vĩnh Dương Đế, sau đó liền phớt lờ trả lời, “truyền.”

Nguyễn Anh bước nhanh ra ngoài gọi thái y.
  
Lúc trở lại, Trịnh hoàng hậu đã từ trong điện đi ra, đang quỳ gối bên cạnh Vĩnh Dương Đế, không biết đã nói gì, Vĩnh Dương Đế cả người lăn lộn, còn kèm theo tiếng cười trầm thấp, “Trịnh Thuần Mẫn, trẫm sẽ không chết đâu.”
  
Trịnh hoàng hậu đứng dậy, “không chết thì tốt, chết rồi thì sẽ rất phiền phức. A Anh, chúng ta về thôi.”
  
“Vâng.”

  
Nguyễn Anh cùng Trịnh hoàng hậu đi qua con đường nhỏ của ngự hoa viên, gặp phải Sở quý phi và Sở Ngâm, hai người hành lễ với Trịnh hoàng hậu, Trịnh hoàng hậu nhàn nhạt đáp lại, ánh mắt lướt qua Sở Ngâm liền không biết bay đến nơi nào.
  
Sở quý phi như muốn khơi chuyện, không biết làm sao Trịnh hoàng hậu lại không cùng bà ấy nói chuyện phiếm, nhận lễ xong liền rời đi, Sở quý phi ấm ức, nắm chặt chiếc khăn tay lại, Sở Ngâm tiến lại gần an ủi mấy câu, tranh thủ liếc nhìn Nguyễn Anh một cái.
  
Vừa đúng lúc Nguyễn Anh nhìn qua, ánh mắt hai người chạm nhau, Sở Ngâm cười dịu dàng, Nguyễn Anh sau đó cũng lịch sự cười trả lại, nhưng Sở Ngâm lại như là bỗng nhiên đứng không vững, như là chịu phải đả kích gì đó. 
  
Nguyễn Anh không biết nàng ta bị gì, ngờ vực không thôi, đến khi nàng và Trịnh hoàng hậu đi xa, Trịnh hoàng hậu nhắc nhở nàng, “sau này đừng cười với người khác.”
  
“Vâng?”
  
“Trong lòng họ sẽ không thoải mái.”
  
Nguyễn Anh vẫn chưa nghe hiểu, Trịnh hoàng hậu buồn cười xoa xoa đầu nàng, “con cười khiến người ta yêu thích như vậy, những cô nương khác sao có thể bì với con đây?”
  
Khuôn mặt của Nguyễn Anh ửng hồng.
  
Đây hình như là lần đầu tiên Trịnh hoàng hậu nói đến dung mạo của nàng, nàng vội gật đầu một cách băn khoăn, “vâng, nương nương.”
  
Đổi lại là tiếng than của Trịnh hoàng hậu, “con chính là không làm được, điểm này thật không giống với mẫu thân con, mẫu thân con không được gọi là dè dặt cẩn thận, ngay cả cởi y phục của nam nhân cũng có thể làm ra được.
  
“Thật sao?” Nguyễn Anh kinh ngạc.
  
“Đương nhiên, không thì phụ thân con sao có thể cùng mẫu thân con thành thân, còn không phải là vì nàng ấy cởi y phục của người ta, phải chịu trách nhiệm với người ta.”
  
Nguyễn Anh ngẩn ra, “mẫu thân của con oai hùng như vậy sao?”

Mẫu thân của nàng rời bỏ nàng từ sớm, Nguyễn Anh đối với mẫu thân vốn không có ấn tượng gì, hơn nữa sau khi mẫu thân nàng mất, trưởng bối nhà họ Nguyễn kẻ tóc bạc tiễn người tóc xanh, trong lòng đau buồn không thôi, cũng không nhắc nhiễu đến phụ thân phụ mẫu của nàng.