Thú Thế Độc Sủng: Thú Phu, Ăn Cơm Đi!

Chương 1



"Đội trưởng đội trưởng, ta là tiểu Thơ, ta là tiểu Thơ."

Trong rừng cây rậm rạp, bụi cây mọc um tùm, một người phụ nữ mặc quân phục ngụy trang màu xanh lục đang phủ phục trên cỏ.

Trên mặt cô vẽ những vệt màu màu xanh lá cây, một đôi mắt nhạy bén mà nhìn chung quanh, đồng thời nhỏ giọng nói chuyện với bộ đàm mini bên tai.

Cô đã thử qua nhiều lần, nhưng vẫn không có âm thanh từ bộ đàm liên lạc.

Nhiệm vụ lần này của bọn họ là truy bắt một đám đối tượng buôn ma túy đang lẩn trốn, cô vừa mới đánh nhau với một số người, tuy rằng không bị thương nhưng đạn dược trong tay đã dùng hết.

Hơn nữa trong lúc đánh nhau cô chỉ là lăn trên mặt đất vài cái khu rừng đột nhiên bị sương mù phủ kín, cô cảm thấy sương mù tới quá nhanh, hình như chỉ trong chớp mắt.

Tìm một chỗ để che lấp thân hình, cô đột nhiên phát giác xung quanh an tĩnh dị thường, không phải một khắc trước còn có tiếng súng sao?

Trong lòng cảm thấy hơi lo lắng, cô bắt đầu dùng bộ đàm liên hệ với đội trưởng nhưng một chút tín hiệu đều không có.

Sau nhiều lần không có tín hiệu Đàm Tiểu Thi tạm thời từ bỏ, cô móc ra một quả bom hơi cay từ trong túi cầm trên tay, đồng thời quan sát xung quanh như một con báo.

Cô cứ ẩn núp như vậy khoảng chừng nửa giờ, sương mù trong rừng dần dần tan đi, lúc này vài tiếng dã thú ào rống truyền vào trong tai cô.

Đàm Tiểu Thi rùng mình một cái, cảnh giác mà nhìn chằm chằm chung quanh.

Bỗng nhiên, cô nhìn thấy mấy con hổ đang kịch liệt chiến đấu với nhau ở vị trí cách cô không xa.

Cô nhẹ nhàng điều chỉnh hô hấp, nhìn chằm chằm vào mấy con hổ đang đánh nhau, cô cảm thấy những con hổ đó to lớn hơn rất nhiều so với những con hổ cô nhìn thấy ở vườn bách thú, là do quá hoang dại sao?

"Rống~rống~"

Trong rừng không ngừng vang lên những tiếng hổ gầm, Đàm Tiểu Thi vẫn luôn ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Sau một lúc lâu, những con hổ đó rốt cuộc ngừng đánh, lúc này cô mới thấy rõ thì ra những con hổ đó không phải đang cắn xé lẫn nhau mà cùng tấn công một chàng trai!

Người đàn ông nằm trên mặt đất, trên người có rất nhiều vết cào, khóe miệng chảy xuống vết máu, nhưng đôi mắt lại không biết sợ mà nhìn chằm chằm vào mấy con hổ.

Đàm Tiểu Thi nhìn kỹ chàng trai, hắn có mái tóc dài màu vàng, ngũ quan của người châu Á, nhưng ngũ quan đường nét rõ ràng, hình như là con lai.

Hắn không phải một trong những kẻ buôn ma túy, trong đám người buôn ma túy không ai có mái tóc màu vàng, hơn nữa tóc của hắn còn dài như vậy.

Cô nghĩ nghĩ rồi lặng lẽ di chuyển về phía người đàn ông.

Cô là quân nhân, không thể thấy chết mà không cứu!

Cô lặng lẽ tới gần đàn hổ và người đàn ông, càng đến gần cô càng cảm thấy những con hổ to lớn đến kinh ngạc, âm thanh hổ gầm càng là đinh tai nhức óc.

Khi một con hổ định nhào lên người đàn ông, Đàm Tiểu Thi nhanh chóng đem bom cay ném vào giữa đàn hổ, trước khi khói trắng dâng lên cô quan sát chắn chắn vị trí của người đàn ông, sau khi khói trắng dâng lên, cô nhanh chóng chạy đến chỗ người đàn ông, nâng người đàn ông dậy sau đó nhanh chóng chạy đi.

Chạy được một đoạn đường, bọn họ ngừng lại, Đàm Tiểu Thi đỡ người đang ông đến chỗ cái cây. Hình như người đàn ông bị thương không nhẹ, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời nhìn nàng.

"Giống cái?" Người đàn ông lau lau vết máu khóe miệng, tựa hồ không quá để ý vết thương trên người nhưng hắn nhìn chằm chằm khiến cô không được tự nhiên.

Giống cái?

Cái này không phải để gọi động vật sao?

Hắn làm sao vậy, cô vừa mới cứu hắn, hắn lại không lễ phép như vậy!

"A, thật sự là giống cái!

Đôi mắt hắn càng thêm sáng ngời, đột nhiên hắn đứng lên, đôi tay thập phần kích động nắm lấy bả vai Đàm Tiểu Thi.