Thu Phục Dưới Chân Nữ Nhân

Chương 1: Tái ngộ



Máu nhuộm đỏ tuyết trắng, diễm lệ lại tang thương, phản chiếu trong màu mằt đen tuyền của Cảnh Thư Nhiễm.

Cô nhìn đến người trước mặt từng bước một tiến lại gần mình, bước chân êm ái giẫm trên nền tuyết, từng kí ức đan xen nhau như một cuộn phim thật dài chạy thật nhanh trong đầu cô.

Chỉ là một bước chân, uy thế không thể xem thường.

Người xung quanh đều lần lượt bày ra tư thế cúi chào, nghiêm cẩn chấp hành, nháy mắt bầu không khí liền chùng xuống, khí tức bao phủ đầy tính xâm lược cùng đe dọa.

Đại não Cảnh Thư Nhiễm truyền đến thông tin, da đầu tê rần rần, khớp tay chợt cử động.

Thế nhưng, chân lại cứng ngắc, chẳng thể di chuyển dù chỉ một chút.

Tầm nhìn một màu trắng tuyết mờ ảo, gió cuốn tuyết bay tán loạn, lại lộ ra tà áo của người nọ.

Cảnh Thư Nhiễm mặt mũi tái nhợt không chút huyết sắc, không còn chút sức lực phản kháng, trực tiếp quỳ xuống mặt tuyết.

Một người cao ngạo như cô, ngẩng cao đầu mà chiến đấu, lại dễ dàng hạ mình như vậy.

"A Nhiễm, lại đây." Thanh âm trầm thấp, lạnh lẽo như tuyết cuối đông đập vào màng nhĩ Cảnh Thư Nhiễm, giống như tiếng gió rít gào.

Tựa như trong vô vàn những ác mộng trước kia, vô số cánh tay đầy máu từ mặt đất bóp chặt lấy cô, kéo lê cô xuống địa ngục.

Một thanh âm, xa lạ lại quen thuộc, đi vào trong tiềm thức từ lúc nào.

Thanh âm này đã sớm đi vào trong những giấc mơ của cô.

Mười hai năm, không ngắn cũng không dài. Với Cảnh Thư Nhiễm, tựa hồ đã gắn bó với thanh âm này suốt những năm tháng tuổi trẻ.

Cô giống như người mất hồn, đầu ngón tay khẽ cử động, im lặng giống như pho tượng bất động, đôi mắt đã phủ một lớp sương mờ, sâu không thấy đáy.

Đối phương dường như cũng không có vẻ gì tức giận, không nhanh không chậm đi đến trước mặt Cảnh Thư Nhiễm đang quỳ gối. Tuyết lạnh phủ đầy trên vai cô, mặt mũi càng trở nên xanh xao đến trắng bệch, đến ngay ánh mắt cũng không rõ tiêu cự. Dưới gió đông lồng lộng, thân ảnh nhỏ nhắn càng trở nên yếu ớt.

Chạy.

Phải chạy thoát khỏi người phụ nữ này.

Chạy, mau.

Người phụ nữ kia đột nhiên dừng lại, cúi xuống ghé sát vào tai Cảnh Thư Nhiễm, mấp máy môi.

"Bốn năm không gặp, A Nhiễm. Có nhớ chủ nhân không?"

Hàng loạt mảnh kí ức tưởng chừng đã bị chôn vùi trong bóng đêm lập tức được đem ra. Hình ảnh cô bị người phụ nữ này thu phục, điều giáo, làm nhục, cả cơ thể và linh hồn đều thuộc về người này.

Những lần bị cưỡng bức, tra tấn, sống không bẳng chết, lại một lần nữa lần lượt được khơi dậy. Giống như thủy triều ào ào đập xuống, khiến thần trí cô tan rã.

"A... không muốn, lần sau em không chạy nữa.. hức, người tha em, em biết sai rồi."



"....Chủ nhân, em thật sự... không chịu nổi nữa."

"Vũ Gia, ta hận ngươi. Hận ngươi đến chết!"

"Ngươi không phải người, người cũng không nhẫn tâm bằng ngươi..."

"Cơ thể này là của người, vì người mà sinh. Ta là của ngươi, chủ nhân."

"Ta đã giao cả cơ thể cùng tính mạng này cho ngươi, rốt cuộc ngươi còn muốn gì nữa, Vũ Gia...?"

"Ngươi buông tha ta được không? Van cầu ngươi, buông tha cho ta đi..."

....

"A... Dừng lại, đừng nhớ lại nữa!! Không!!"

Cảnh Thư Nhiễm đau khổ lấy hai tay ôm đầu, hô hấp cũng không được thuận lợi, cơ thể giống như bị hàng ngàn tấn đá đè ép khiến cô không thở nổi. Trước mắt giống như hiện ra hàng loạt những hình ảnh vặn vẹo, chính mình trước đây từng như thế nào, với người phụ nữ này có quan hệ gì.

Cô đã tưởng, mọi thứ đã kết thúc từ bốn năm trước.

Mọi thứ, đáng lẽ nên dừng lại ở đó.

Vĩnh viễn đừng nhớ lại.

Ngàn vạn lần, không được phép nhớ lại.

Cảnh Thư Nhiễm rơi lệ, hốc mắt đỏ nổi lên cả tơ máu, lẩm bẩm trong mồm giống như phát điên.

Ha ha, cô đang mơ đúng không.

Mơ thật đẹp đi.

Cảnh Thư Nhiễm ngay lúc này, tức khắc liền muốn chết đi.

"A Nhiễm." Thanh âm kia giống như ma quỷ thét gào.

Cảnh Thư Nhiễm ma xui quỷ khiến liền ngẩng đầu, nước mắt chảy đầy trên mặt, nụ cười bên môi càng thêm méo mó.

Mùi hương quen thuộc độc nhất của nữ nhân này, không thể quên được.

Trước mặt Cảnh Thư Nhiễm xuất hiện một nữ nhân, dáng vẻ tỏa ra khí thế bức người. Nhìn lên trên một chút, chính là gương mặt xinh đẹp như ma quỷ.

Tóc bạch kim dài đến lưng, đôi mắt màu trà nhìn chằm chằm Cảnh Thư Nhiễm. Lông mi dài đọng lại bông tuyết, đôi mắt sâu không thấy đáy tản mác khí lạnh, càng nhìn lại càng bị cuốn vào, khó có thể thoát ra. Mà ẩn nhẫn sâu trong đôi mắt ấy, lại là sự phấn khích đến lạ thường.

Người phụ nữ này da trắng nhợt nhạt, bờ môi đỏ rực, đôi mắt càng thêm bí hiểm. Nhưng chính là đường nét gương mặt vô cùng sắc sảo, lãnh đạm, còn có chút gì đó cao ngạo lại tỏa ra phong thái quyến rũ của phụ nữ trưởng thành. Đá ngọc bích bên tai tỏa ra kim quang, dưới trời đông càng khiến vẻ đẹp nữ nhân thêm diễm lệ.

Nàng bên ngoài mặc áo khoác lông cừu màu đen, găng tay đen, tăng thêm vài phần xa cách. Từ dáng vẻ, khí chất, đều không thua kém bất cứ ai.



Là dáng vẻ của kẻ thống trị.

"A Nhiễm, ngạc nhiên sao? Có thấy vui khi gặp lại chủ nhân của em không."

Một người đứng. Một người quỳ.

Một người cười đến khuynh quốc khuynh thành. Một người lệ rơi đầy mặt.

Cảnh Thư Nhiễm im lặng, sau đó nghiến răng đáp: "Cút đi Vũ Gia. Tôi không còn là Cảnh Thư Nhiễm của bốn năm trước, hay Cảnh Thư Nhiễm năm 14 tuổi, đều không phải."

Câu nói này, Cảnh Thư Nhiễm đã dùng tất cả nỗ lực suốt 4 năm qua để có dũng cảm nói với người kia.

Nếu đổi lại trước kia, cho cô mười cái lá gan cô cũng không dám.

Người phụ nữ tóc bạch kim tên Vũ Gia, đột nhiên không cười nữa.

Nàng vươn tay nắm lấy cằm Cảnh Thư Nhiễm, ép cô ngẩng đầu lên nhìn mình. Cảnh Thư Nhiễm toàn thân run rẩy, mặt đã cắt không một giọt máu.

Duy chỉ có ánh mắt vẫn luôn như vậy, quật cường không chịu khuất phục.

Vũ Gia đắm mình trong ánh mắt ấy, đột nhiên nắm cằm đối phương, đặt lên một nụ hôn.

Môi cùng môi dán lên, đã bao lâu rồi các nàng không hôn môi?

Tư vị ngọt ngào dâng lên, môi răng giao triền, chiếc lưỡi kia hung hăng xâm nhập khoang miệng, muốn nuốt hết mật ngọt, cách thức vô cùng tàn bạo.

Cảnh Thư Nhiễm thoạt đầu bị dọa đến ngây người, sau khi lấy lại phản ứng mới đẩy người kia ra, nhưng cô căn bản không đọ lại sức của Vũ Gia. Cảnh Thư Nhiễm hai tay bị đối phương bắt lấy sau lưng, ép phải đón nhận nụ hôn trực tiếp từ người kia. Cô không cam chịu cắn mạnh vào lưỡi Vũ Gia, lập tức mùi máu xộc trong miệng.

Vị ngọt cùng vị hăng của máu, có bao nhiêu điên cuồng.

Vũ Gia bị ăn đau cũng không lùi lại, giống như nàng đã tính toán từ trước, tiếp tục nghênh đón tư vị của nụ hôn. Lông mày nàng nhướng lên, có vẻ như rất hứng thú.

Mọi niềm vui đã mất nay lại được cảm thụ.

Giống như, nhìn thấy món đồ chơi đã mất của mình, một lần nữa tìm lại được.

Yêu thích không nỡ buông tay.

Cho đến khi Cảnh Thư Nhiễm hết dưỡng khí Vũ Gia mới luyến tiếc rời đi, sợi chỉ bạc nặng nề rơi xuống cổ. Cảnh Thư Nhiễm mặt mũi đỏ bừng, hai mắt ngấn lệ, vô cùng đáng thương.

Một người mạnh mẽ như cô, hiếm khi nào bày ra dáng vẻ chật vật như vậy.

Vũ Gia chợt nở nụ cười, đôi mắt màu trà ánh lên tia vui vẻ hiếm hoi.

Nhiều năm không gặp, cảm giác vẫn như trước đây.

Cảnh Thư Nhiễm, vẫn chỉ có thể thuộc về nàng.