Thứ Nguyên Siêu Việt Giả

Chương 29: Diễn kịch.



Hôm sau, trong trường học.

Hôm nay trường so với ngày bình thường lộ ra phi thường náo nhiệt, bởi vì hôm nay là ngày phụ huynh tụ họp tham quan ngôi trường, tất cả phụ huynh đều đi tới trường học tham dự lấy, hơn nữa còn có rất nhiều câu lạc bộ đều hoạt động hết mình phi thường sôi nổi.

Trường học giảng đường, nơi câu lạc bộ diễn kịch bắt đầu tiết mục của mình.

Các phụ huynh lấy ra vé vào cửa đưa cho học sinh thu phiếu phụ trách, sau đó lần lượt đi vào giảng đường.

“Nha, Ryū, cậu đang làm gì thế.”

“Không thể trách tớ a, cậu bây giờ mặc bộ váy này trông thật sự rất đáng yêu a, tớ không nỡ buông ra.”

“Nhưng mà buổi diễn sắp bắt đầu rồi.” Miu thẹn thùng tìm lấy lí do nói.

“Được rồi, lần này tha cậu đấy.”

Trong phòng thay quần áo, chỉ có một cặp đôi trẻ tuổi nam nữ, về phần đang làm gì, tự não bổ một chút a.

Một lát sau Ryū gương mặt mang theo mỉm cười, mặc hoa lệ trang phục, từ trong phòng thay quần áo đi ra.

Theo sau hắn là Miu, một thân mặc màu hồng váy, trên mặt hiện lên mê người đỏ ửng.

“Tớ có một cái bất ngờ cho cậu a Miu.” Ryū quay đầu vừa cười vừa nói, sau đó kéo Miu đến bên người.

“Bất ngờ ?.” Miu nhìn xem Ryū nói.

Ryū mỉm cười nhẹ nhàng kéo ra tấm màn, Miu lộ ra cái đầu nhỏ nhìn xem, khuôn mặt của nàng lập tức lộ ra vui vẻ.

Phía dưới sân khấu, cô Kyōko đang nói chuyện với một nam nhân tràn đầy khí tức bác học.

“A, ngài là cha của Miu sao ?.”

“Vâng, cảm ơn cô đã quân tâm chăm sóc nữ nhi nhà ta, người ngồi bên cạnh là ca ca của nàng, tiếp theo là tỷ tỷ của nàng.” Akisame gương mặt nghiêm trang nói.

“Đi ra ngoài đừng có mang kiếm chứ, mà sao phải kéo ta theo vậy.” Sakaki nhăn nhó nói.

“Nhưng mà ta đã bỏ vào trong bao.” Shigure gương mặt không biểu tình.

“Chào, ta là Apachai.” Apachai vẫn cứ biểu hiện như thường lệ.

“Đi sớm tốt ghê có chỗ ngồi tốt nhất luôn.” Kensei Ma trên cầm theo máy ảnh nói.

Miu cảm động nhìn xem đang ngồi hàng thứ nhất các vị sư phụ, khóe mắt ẩn ẩn hiện ra nước mắt.

“Tất cả mọi người đều tới rồi, là do cậu sao Ryū.” Miu cảm động nhìn xem Ryū.

“À, tớ chỉ...ưm.”

Ryū còn chưa nói hết, Miu liền lập tức nhào tới hôn lấy hắn.

“Cám ơn cậu, Ryū.” Miu vùi vào trong lòng của hắn, ôm chặt lấy hắn.

Ryū lấy lại tinh thần, trên mặt lập tức lộ ra ôn nhu mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Miu, ôn nhu nói: “Cô nương ngốc, không phải tớ đã nói sẽ không để cậu tiếp tục cô đơn sao.”

“Ân!”

Miu hai tay ôm chặt lấy Ryū, trong lòng chỉ còn một loại cảm xúc chưa từng có trước đây, cảm giác như một dòng nước ấm áp chảy trong người nàng. Miu không biết, trong nội tâm nàng cái kia chưa từng có cảm xúc là thứ mà nhiều người theo đuổi cùng truy cầu đồ vật.

Chính là cái được gọi là hạnh phúc.

...

“Liền là chỗ này sao ?.” Kisara mang theo Shiratori đi vào trong giảng đường. Nhìn xem trong giảng đường phần lớn là phụ huynh đến tham quan.

“Kisara tiểu thư, chúng ta tới đây là ...”

Shiratori muốn nói gì, Kisara cắt đứt nàng lời nói, nói khẽ: “Ta chỉ tới xem bọn họ diễn xuất thôi.” Nói xong Kisara liền tìm chỗ ngồi.

“Uy Kisara, ngươi cũng tới xem sao ?” Takeda ở một bên kinh ngạc hô. Kế bên còn có Ukita cùng Niijima.

“Mấy người cũng ở đây xem kịch sao ?” Kisara gương mặt ngạc nhiên nhìn xem ba người.

“Tất nhiên a, dù sao cũng là thủ lĩnh lần đầu diễn kịch. Mà ngươi cũng tới đây xem kịch sao, sẽ không có âm mưu gì đấy chứ.” Takeda nghi ngờ nhìn xem Kisara nói.

“Ta còn có thể âm mưu gì chứ, ta cũng không muốn chọc Ryū không vui.” Nói xong cũng liền cùng ngồi xuống đợi vở kịch bắt đầu.

Mà Natsu Tanimoto cũng đã trốn đi, hắn cũng không thể để cho Kisara biết hắn ở đây. Kisara cũng chỉ mới trở thành Quyền Hào một thời gian nên cũng không biết Tanimoto là chủ tịch câu lạc bộ diễn kịch.

...

“Miu, tới giờ rồi.”

Đằng sau sân khấu, Ryū hoa lệ trang phục, bộc lộ trang nhã cao quý, rất nhiều nữ hài tử trong câu lạc bộ đều say mê nhìn hắn.

“Cậu bây giờ trông thật anh tuấn a.” Miu đi tới trước mặt Ryū, gương mặt ửng đỏ nói.

“Cậu không phải đã sớm biết sao.” Ryū khóe miệng lộ xấu xa tiếu dung, ghé vào tai nàng thổi một ngụm khí nói khẽ.

“Nha.” Miu khuôn mặt ửng đỏ, vội vàng đẩy ra Ryū, sau đó hít một hơi thật sâu khôi phục bình thường trạng thái.

“Miu đồng học, tới lượt cậu rồi.” Một cái học sinh ở một bên hô.

“Ân.” Nói xong liền nhìn Ryū một chút, sau đó quay người đi ra sân khấu, bắt đầu biểu diễn.

Một bên khác, Natsu Tanimoto đang âm thầm quan sát hai người, mặc dù hắn rất muốn bắt được Miu phương tâm, người rất được hoan nghênh người ở trường học, nhưng là bởi vì có Ryū mà hắn không thể nào làm được, bây giờ hắn lại cùng với Miu diễn kịch để cho danh khí của tăng lên. Hiện tại hắn coi Ryū chính là chướng ngại lớn nhất của hắn.

“Đến cậu rồi Ryū.”

“Ân.”

Ryū trên mặt mang theo mỉm cười tự tin đi ra sân khấu, nhìn về một hướng nào đó khóe miệng nhếch lên mỉm cười sau đó đi ra

“Hắn phát hiện ta sao ?!” Natsu Tanimoto gương mặt kinh ngạc thầm hô.

Dưới sân khấu.

“Hắc hắc, tên tiểu tử này hôm nay rất ra dáng, rất giống ta a” Sakaki khoanh tay nói .

“Ai, ngươi nói gì đấy, rõ ràng là rất giống ta lúc còn trẻ a.” Kensei Ma trong tay cầm máy ảnh chụp ảnh khắp nơi nói.

“Ngươi cũng nói là lúc trẻ a.” Sakaki nhìn xem Kensei Ma giễu cợt nói.

“Ngươi...” Kensei Ma bị Sakaki nói ra chỗ đau, toàn thân u ám.

“Được rồi, đừng đùa nữa, xem Ryū bọn hắn biểu diễn đi.”

Akisame nhìn xem hai người nhẹ giọng nói, sau đó nhìn trên sân khấu Ryū cùng Miu biểu diễn.

...

Trên sân khấu.

Lúc này buổi diễn kịch đã sắp đến hồi kết.

Ryū quỳ một chân trên đất, đối Miu ôn hòa nói.

“Ái tình, ái tình đã khiến tìm kiếm, ái tình đã cho ta lời khuyên và ta đã cho ai tình đôi mắt. Ta chẳng phải là một người thủy thủ, nhưng dù nàng có ở nơi bờ biển xa xăm nhất, thì ta cũng sắn sàng liều mình vì nàng.” Giọng của Ryū mang theo kiên định, dù cho trời sập cũng không thay đổi quyết tâm.

“Tiểu tử diễn cũng tốt quá nhỉ.”

“Appa.”

“Xuỵt, tụi nó đang diễn hay.” Akisame ngăn lại hai người ồn ào, nhìn xem Ryū nghĩ thầm.

“Ryū biểu diễn nhìn sơ quá xác thực rất chăm chú vào vai diễn, nhưng thực tế là hắn đang thay đổi cách diễn theo phản ứng của khán giả, đúng là tài không đợi tuổi a.”

Một bên khác

“Hắc hắc, Ryū lại có tài diễn xuất như vậy.” Takeda một bên cười nói.

“Cứ như thế này thì danh khí của thủ lĩnh sẽ càng lúc càng tăng a, cái này đúng là chuyện tốt.” Niijima ở một bên cười gian nói.

“Thật đáng giận a, cái này bò sữa, ta cũng muốn cùng diễn với Ryū a.” Kisara cắn ngón tay của mình, nhìn chằm chằm trên sân khấu Ryū cùng Miu.

“Bình tĩnh a, Kisara tiểu thư.” Shiratori ở bên trấn an.

“Không có việc gì, ta còn có thể làm gì chứ. Đúng rồi, ngươi tìm ra thân phận của Hermit chưa ?.”

“Thật xin lỗi tiểu thư, ta chưa tìm ra.” Shiratori cúi đầu nhìn Kisara nói .

“Không sao, đã tìm không được thì cứ mặc hắn đi, dù sao hắn cũng không đánh lại Ryū.”

Shiratori nhìn xem Kisara, nàng biết Kisara là quan tâm Ryū, bằng không thì cũng không sẽ hỏi, chỉ là đại tỷ dạng này làm sao có thể đuổi tới nàng ưa thích người, làm Kisara trung thực tùy tùng, nàng rất phát sầu a, nàng có phải hay không phải làm chút gì đâu.

Natsu Tanimoto nhìn xem Ryū trên sân khấu biểu diễn, gương mặt âm trầm. Hắn lần đầu nhìn thấy Ryū thời điểm, cho hắn là giống như mọi người nói, là một người hiền lành ưu tú, nhưng hắn mới không tin Ryū thật sự như thế, nghĩ rằng Ryū cũng như hắn, đều là diễn kịch cho mọi người thấy.

“Thật là một tên đáng ghét.”

Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?