Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 460: Lưu Sa nghị đàm



Cùng thời gian Tử Lan Hiên một gian phòng.

Từ vương cung đi ra, Hàn Phi một mạch đi đến nơi này, nói rõ mọi chuyện xảy ra trong triều cho Lưu Sa thành viên, cùng mọi người dạ đàm.

“ Chúc mừng công tử độc bá đại quyền, Cơ Vô Dạ và Hàn Vũ đều phải răm rắp nghe theo” Tử Nữ nâng lên chung rượu đi đến bên cạnh Hàn Phi đưa đến.

“ Tử Nữ cô nương ta đang cần an ủi, không cần sát muối vào vết thương đâu” Hàn Phi ánh mắt đau khổ , khuôn mặt phối hợp lên tiếng.

“ An ủi thì ta không rành, huynh nên nhờ huynh ta” nói xong thân ảnh Tử Nữ dời đi, thân ảnh Vệ Trang hiện ra mặt lạnh như tiền chăm chú quan sát lấy Hàn Phi.

“À” Hàn Phi có chút thốt lên khi thấy Vệ Trang 2 tay ôm lấy trước ngực ánh mắt nghiêm túc quan sát lấy hắn, trải qua 4 5 giây ánh mắt quay về Tử Nữ lên tiếng :“ thôi cô nương sát muối tiếp đi”

Lúc này Lộng Ngọc đến gần, đem tay cấp cho hắn một chung rượu, Hàn Phi gương mặt tươi cười nói : “ hiểu ta chỉ có Lộng Ngọc cô nương”

Vệ Trang nhìn Hàn Phi, tình hình hiện giờ hắn cũng đã hiểu rõ, cất lời : “ Có một con khỉ, muốn ăn hạt dẻ nướng chín trên bếp lửa. Nhưng lại không dám lấy bởi vậy đã lừa con mèo vào lấy thay cho nó.Hạt dẻ này rất bỏng”

“ Cho nên cần phải uống chung rượu này để tăng dũng khí” nói xong Hàn Phi đem chung rượu này một hơi uống hết.

Đúng lúc này Trương Lương ôm một đống cuộn da trên tay bước vào bên trong, vừa đi vừa nói : “ gian ngục không tồn tại đó đã phát sinh một vụ vượt ngục, là khởi đầu cho tất cả sự kiện”

Hàn Phi nhìn những thứtrên mặt bàn, sau đó đem ánh mắt về Trương Lương,nói : “Tử Phòng chuẩn bị quả là đầy đủ”

Trương Lương lập tức quỳ ngồi xuống cùng đám người, nói : “ Thông qua vụ án Lưu Ý Ngột Tựu, vụ việc Bách Việt năm xưa nổi lên mặt nước.Đệ đã tra một lượt hết sổ sách củ rồi,đối chiếu với kỷ yếu niên biểu phát hiện ra một đặc điểm chung trong đó, chính là có một đoạn bỏ trống”

“ Khoảng trống thời gian luôn dùng để che đậy chân tướng không nở nhìn vào” Hàn Phi đưa tay lên cằm suy tư nói

Trương Lương tiếp tục lên tiếng : “ Thái tử Bách Việt tên là Thiên Trạch, tuy là dòng dõi đế vương nhưng thiên phú dị bẩm tinh thông vu thuật Bách Việt, thích chiêu mộ kỳ nhân dị sỉ khắp nơi về triều đình. Do sinh ra có hình hài kỳ lạ, được gọi là Xích Mị Long Xà còn được xưng là Xích Mị Quân”

“ Xích Mị Quân” Hàn Phi nghiền ngẫm nói ra.

Trương Lương lần nữa lên tiếng : “ vương tộc Bách Việt trong quá trình được quân đội Sở, Hàn trợ giúp dẹp loạn cũng đã bị vạ lây, trong đó vị thái tử vốn phải chú ý nhiều nhất thì bị lướt qua, kết luận là mất tích bí ẩn. Mất tích thần bí và vượt ngục thần bí. Còn nạn nhân Sở quốc lại bị độc sát tập thể, rõ ràng đã điền vào khoảng trống này”

“ Xem ra Xích Mị Quân vẫn luôn bị giam giữ ở trong nhà ngục của đô thành” Tử Nữ ánh mắt nhìn đám người lên tiếng.

“ Một phế thái tử của Bách Việt bắt cóc thái tử của nước Hàn, cũng lý thú đây” Vệ Trang con mắt có chút quang mang nói.

Hàn Phi vẻ mặt lại thay đổi như sợ hãi lấy:“ chuyện mà Vệ Trang huynh hứng thú ta phải uống thêm vài chung cho đở sợ đây.”

Lại nhìn một bên Lộng Ngọc dường như có điều muốn nói, hỏi : “ Lộng Ngọc cô nương, cô có nghi vấn?”

Lộng Ngọc một bên im lặng nghe mọi người nói, được hỏi liền đáp : “ là ai bắt giam Xích Mi Quân lại, lần này, lại là ai đã thả hắn ra?”

Không chỉ Lộng Ngọc muốn biết mà tại Tân Trịnh lúc này cũng rất nhiều kẻ muốn biết điều đó.

“ Câu hỏi này hay đấy. Theo ý cô thì thế nào?” Hàn Phi hỏi ngược lại Lộng Ngọc.

Lộng Ngọc đáp : “ nếu đã bỏ trống, cũng không ai biết hắn bị giam giữ. Thế thì kẻ thả hắn ra, chính là kẻ năm xưa đã giam giữ hắn”

Lời nàng vừa dứt, đám người trong phòng khẽ gật đầu đồng ý với quan điểm này.

Hàn Phi gương mặt tươi cười, đối với Lộng Ngọc nói ra từng điểm trọng tâm vấn đề hài lòng, truy hỏi : “ vậy theo Lộng Ngọc cô nương, là ai có thể làm ra đây?”

“ Dạ Mộ” Lộng Ngọc trầm tư một cái, mở miệng nói

Gian phòng rơi vào thoáng im lắng, Tử Nữ, Vệ Trang cùng Trương Lương ngẫm nghĩ lấy đáp án của Lộng Ngọc đưa ra. Cái đáp án này không phải là không có khả năng? Tại Tân Trịnh thành này, có bản lĩnh đem Thiên Trạch giam giữ và thả ra chỉ có Dạ Mộ.

“ Ồ!!” Hàn Phi tỏ ra ngạc nhiên, rồi hỏi tiếp : “ Lộng Ngọc cô nương vì sao cho là Dạ Mộ đây? Cô không nghĩ đến có thể là Việt vương làm ra à?”

Lời của Hàn Phi không phải là không có căn cứ. Năm xưa Đế Thiên An mượn tay Hàn Sở cất binh, sau đó thu lợi cuối cùng chấp chưởng Bách Việt. Xích Mi Quân ở ngôi thái tử chi vị, rất có khả năng cản trở hắn.

Y nếu ra tay đem Thiên Trạch giam hạ ở Tân Trịnh cũng không phải là không có khả năng làm ra. Thậm chí còn là khả năng rất cao, nếu như giữa Việt vương và Dạ Mộ có hợp tác với nhau.

Lộng Ngọc đáp : “ Việt vương ngài ấy sẽ không làm như vậy?”

“ Vì sao?” Vệ Trang hứng thú hỏi.

Lộng Ngọc đáp : “ nếu như là ngài ấy làm, tuyệt đối sẽ không lưu lại hậu hoạn. Hà tấc phải hao tâm đem Thiên Trạch nhốt ở Tân Trịnh.”

Đám người gật đầu đồng ý, lời của Lộng Ngọc không sai. Nếu như Đế Thiên An đã làm trực tiếp giết là được. Hoặc trực tiếp biến hắn làm phế nhân là xong, hay là giam cầm ở Bách Việt đây. Sau lại để ở Tân Trịnh rơi vào tay Dạ Mộ chứ, đây không phải là vẻ rắn thêm chân ư?

“ Lộng Ngọc cô nương trừ cầm âm siêu tuyệt ra, ta nghĩ trí tuệ cũng không kém cạnh bao nhiêu đâu” Hàn Phi tán thưởng nói.

“ Công tử quá khen rồi” Lộng Ngọc khiêm tốn đáp.

Trương Lương chau mày ngưng trọng, nói : “ Thiên Trạch từng là thái tử của Bách Việt, lại bị giam ở Tân Trịnh nhiều năm ở Tân Trịnh. Bách Việt bài xích ngoại tộc, Việt vương lại chú trọng tộc nhân, hơn nữa Xích Mi Quân lại là huynh trưởng của Việt vương, Dạ Mộ làm việc này không phải là rất rủi ro ư?”

Việt Hàn mấy năm nay thiết lập bang giao, nói ai vui mừng thở phào nhẹ nhõm chính là Hàn quốc. Nay Xích Mi Quân hiện thân, lại là huynh trưởng của Việt vương, cái chuyện này giống như mồi dẫn lửa sắp cháy. Theo lý mà nói việc đầy rủi ro này, Dạ Mộ không nên làm ra mới đúng.

Vệ Trang hiểu rõ Trương Lương nghi vấn, hắn đối với Dạ Mộ hành vi cũng hiểu được phần nào, mở miệng : “ năm xưa Việt vương mưu lợi Hàn Sở, thu lợi sau cùng, ta nghĩ Thiên Trạch bị nhốt ở Tần Trịnh hắn cũng đã đoán được. Y cũng giống như Lý Khai cần phải lãng quên. Dạ Mộ muốn mượn Thiên Trạch đạt được mục đích, khi đạt thành liền đem y lần nữa chìm vào quên lãng.”

Từ xưa Đế Vương nhà vốn vô tình, cho dù là danh dương thiên hạ, tài trí kinh sợ quỷ thần như Việt vương cũng không ngoại lệ. Y vì chấp chưởng Bách Việt, án binh bất động để cho Hàn Sở công đánh Bách Việt, mượn tay Hàn Sở trừ giết hết thảy chướng ngại, sau đó dùng lôi đình lực lượng chưởng khống Bách Việt.

Trầm mặc một lúc, Lộng Ngọc lại dò hỏi“ Thả một người như vậy ra, không lẽ không sợ hắn trả thù”

Tử Nữ thân ảnh đứng dậy nhìn qua cửa sổ phía trước là mảnh hồ nước cảnh sắc, nói:"Thù hận cũng giống như độc dược, chìm đắm càng lâu, độc tính càng mảnh liệt, cuộc trả thù bắt đầu rồi"

Trương Lương hiển nhiên rõ ràng lời Lộng Ngọc và Tử Nữ chính là ám chỉ Dạ Mộ, có chút nghi hoặc nói : “ Chỉ có một điều rất lạ, phủ tướng quân và thái tử vốn cùng một phe, Cơ Vô Dạ ủng hộ thái tử lại sao lựa chọn đầu tiên trả thù lại chọn phủ thái tử “

Tử Nữ quay lại lên tiếng, thái tử chết ngườicó lợi chính là Hàn Phi và Hàn Vũ, nói :“ Quả thực, như vậy được lợi chỉ có tứ công tử và cửu công tử đây”

“ Hắn chính là đôi tay phải thò vào lửa lấy hạt dẻ” Nghe Vệ Trang nói xong Hàn Phi gương mặt có chút biến đổi sợ sệt nói : “ Lời của huynh lần nào cũng có lý vậy, nhưng nghe sao cứ cay nghiệt thế nào?”

“ Bởi vì đó là sự thật” Vệ Trang lạnh nhạt nói.

Hàn Phi gương mặt ngưng trọng đứng lên: “ Một sự thật khác đó là dùng thái tử làm con tin, vốn liếng lớn như vậy. Lời chào giá của đối phương quả nhiên không tầm thường”

Vệ Trang lần nữa tạt thêm một gào nước lạnh cho hắn : “ Thất Tuyệt Bang đã đổi chiều rồi, xem ra từ ngươi hắn không thấy được lợi ích”

“ Phượng Vô Song huynh ấy thật khiến ta thương tâm mà” Hàn Phi gương mặt nhanh chóng biến đối, trở nên thương tâm nói.

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ