Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 302: Thiên Thiền tự Đăng Thiền đại sư



Hàn Thiết đại mộ chi chiến qua đi hai ngày.

Ngàn năm kỳ mộ Hàn Thiết đại mộ núi Côn Lôn đã bị Công Mộ phái công phá, không chỉ lấy ra Lệnh Phá Mộ mà còn thành công đem đại quân triều đình chặn giết, thanh danh nhất lời vang vọng.

Công Mộ phái liên tiếp phá đi hai ngôi kỳ mộ, làm một điều mà ngàn năm nay chưa từng làm được. Khí thế như mặt trời ban trưa trong Mộ phái, ngược lại Thủ Mộ phái liên tiếp thất bại ở hai tòa Mộ Vương Chi Vương, danh dự và địa vị sụt giảm nghiêm trọng.

Sự tình đã không thể vãn hồi khi Lệnh Phá Mộ của Hàn Thiết Mộ bị lấy ra, đích thân Mộ Vương Mộ Dung Hiển sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa sự việc, liền mang theo thuộc hạ của mình trực tiếp lên đường đến tòa kỳ mộ tiếp theo sắp xếp.

Dựa theo ước định của Công Thủ hai phái ngàn năm trước, tại chín tòa đại mộ liên hoành xếp ngay sau Hàn Thiết đại mộ núi Côn Lôn, Thiên Thiền tựđứng hàng thứ 3 chính là nơi tiếp theo để hai phái Công Thủ giao chiến.

Tại Phật môn chùa miếu trong danh vọng của Thiên Thiền tự cũng không chút nhỏ, song khó người có thể biết rằng Thiên Thiền tự còn là một trong chín tòa Mộ Vương Chi Vương của Mộ phái.

Chín tòa Mộ Vương Chi Vương đều được dựng ở vị trí đặc biệc, Huyền Quan Nhai càng đặc biệc hơn khi được đặt trong Thiên Thiền tự.

Ba mặt giáp núi, từ xa nhìn lại ba ngọn núi hợp thành một chiếc ghế thái sư, phía trước có sông như bích hải trường long khí thế như rồng, tại giới phong thủy trong được xem là bảo địa.

Thiên Thiện tự phòng chụ trì bên trong.

“A Di Đà Phật, mời thí chủ đứng dậy” KhổThiền đại sư người mặc cà sa, cổ mang phật châu, râu bạc trắng dài đến ngực, một tay thủ lễ phật tay kia niệm phật châu, đôi mắt không mở từ tốn mà nói người phía trước.

Kẻ phía trước đang quỳ , đầu cúi sát lại chính là Mộ Vương Mộ Dung Hiển.

Luận địa vị mà nói cho dù Khổ Thiền có là cao tăng đức cao vọng trọng, hay là Thủ Mộ nhân tiền bối cũng không đủ để cho Mộ Dung Hiển làm cái lễ này.

“Vương thúc, trụ trì Thiên Thiền tự chắc hẳn đã hơn 40 năm rồi nhỉ?” Mộ Dung Hiển nhanh từ hành lễ đi lên cất lời thăm hỏi.

Vương thúc hai chứ giải thích hết thảy vì sao Mộ Dung Hiển phải hành đại lễ với Khổ Thiền đại sư. Dựa theo bối phận mà tính, Khổ Thiền đại sư là bào đệ của người mà hắn từng thí vua đoạt vị, Mộ Dung Nghị.

“Bần tăng Khổ Thiền, sớm đã không còn gì Vương thúc .” Khổ Thiền bốn mươi năm bái phật, đã sớm không để ý đến thân phận trước kia của mình.

“Thiên Thiện tự bao đời nay vẫn do Mộ Dung gia chủ trì, bên ngoài là chùa miếu bình thường nhưng trên thực tế lại là tự viện gia tộc của Mộ Dung gia.” Mộ Dung Hiển những lời này nói ra có mấy phần cứng rắn.

Mộ Dung Hiển ý tứ chính là muốn nhắc nhở Khổ Thiền chớ quên mình rốt cuộc là gia tộc gì người, Khổ Thiền làm sau không rõ, đáp : “Thiện tai thiện tai, cho dù là thế thì Thiên Thiện tự vẫn là trọng địa của phật gia.”

Nghe xong Mộ Dung Hiển một tay hành lễ phật, chưa từ bỏ ý đồ đếntiếp nói : “ ngoàitrọng địa của phật gia ra thì Thiên Thiện tự còn là một trong cửu tỏa kỳ mộ, nơi Huyền Quan Nhai nằm, mà Vương thúc không chỉ là Thiên Thiện chùa chủ trì mà còn là người thủ mộ của Huyền Quan Nhai”

Nghe đến đây Khổ Thiền đại sư đứng lên, cự tuyệt lần nữa: “ A di đà phật, mời thí chủ về cho, bể khổ vô biên”

Mộ Dung Hiển lập tức cúi đầu hành đại lễ lần nữa, một bộ tiểu hài tử làm sai đau khổ khẩn cầu : “ Vương thúc! Mộ Dung Hiển tự biết hổ thẹn với liệt tổ liệt tông. Nhưng phái Công Mộ Lạc gia đã công phá được Huyền Thiết mộ, trận chiến ở Huyền Quan Nhai cũng sắp sửa không thể tránh khỏi. Vẫn mong Vương thúc tín thủ tổ chế, lấy vinh dự ngàn năm của Mộ Dung gia ra làm trọng. Mộ Vương Thành nguyện nghe theo sự điều khiển của Vương thúc”

Khổ Thiền đại sư trầm mặc không đáp, còn chưa định mở miệng thì ở bên ngoài một tăng lữ cất lên thanh âm vọng vào.

“ Khởi bẩm phương trượng, Công Mộ phái chưởng môn tổ đường Lạc gia Lạc Thiên Thành cầu kiến”

Lại là một hồi trầm mặc, Khổ Thiền tự nhiên biết Lạc Thiên Thành đến tìm mình tức là có chuyện gì. Hắn chính là muốn tránh cũng không tránh được.

“Khi bần tăng 20 tuổi đã nhận được lệnh của trưởng trong gia tộc, quy y xuất gia trấn thủ Huyền Quan Nhai, tự cho là cổ tháp ngàn năm Thiên Thiện tự căn bản không có chiến tranh tàn sát, nhưnghiện nay không tránh khỏi kiếp số”

Nói đến đây, Khổ Thiền đại sư đã đi đến ngoài cửa đem tay mở ra, sự việc đã không thể tránh được hắn cũng chỉ có thể đón nhận, vừa đi ra ngoài lại nói : “Phật nói: Ta không vào Địa Ngục, ai vào Địa Ngục.”

“Đa tạ Vương thúc!” Mộ Dung Hiển cất lời đáp, hắn biết chuyến đi này của mình đã thành rồi.

Khổ Thiền ra ngoài rồi đi đến một gian viện khác, không bao lâu Lạc Thiên Thành đi đến mở cửa đi vào. Cả hai gật đầu chào lễ xong nhanh nhập tọa đàm luận.

Lạc Thiên Thành thẳng vào chủ đề :“ Hiện tại Cốc Tử mộ và Hàn Thiết mộ đã bị phái Công Mộ ta phá. Theo luật của Mộ phái chưởng môn ta đem Lệnh Phá Mộ đến Thiên Thiện Tự mở lại Kim Quyển Thiết Công Mộ Đệ Tam Chương”

“ Bần tăng chúc mừng chưởng môn liên tiếp phá được Cốc Tử mộ, Hàn Thiết mộ ” Khổ Thiền khách sáo một câu, rồi nói : “ Quyển Kim Quyển Thiết này ghi chép chín ngôi mộ kỳ lạ. Là cách và giữ ngôi mộ thứ 3 Huyền Quang Nhai. Tổng cộng có 3 ước pháp”

Chắp tay thi lễ, Lạc Thiên Thần nói : “ xin phương trượng nói rõ”

“ Thứ nhất, phá và giữ Huyền Quang Nhai có kì hạn ba tháng. Thứ hai, Công Mộ phái phải đứng nhất trong trận chiến các Mộ phái ở hồ Vong Xuyên. Thứ ba, phá hết bốn tộc tổ mộ Vong Xuyên, Sở Độc, Kỳ Lân, Thiên Cơ. Dùng Lệnh Phá Mộ của 4 đại gia tộc tổ khai mở Huyền Quan Nhai” Khổ Thiền đại sư chậm rãi nói.

Một tòa so với một tòa khó, Huyền Quan Nhai muốn Công Mộ cần phải thỏa ba cái điều kiện trước. Mà bất kỳ một điều kiện nào cũng không phải là dễ dàng.

Nghe xong Lạc Thiên Thành biến sắc, vội nói : “ có phải phương trượng đang nói Kim Quyển Thiết Thư Công Thủ Tam Chương”

Khổ Thiền đáp : “ theo luật Mộ phái, nếu Công Mộ phái được Cốc Tử mộ và Hàn Thiết mộ. Thì có thể đem Kim Quyển Thiết Công Thủ Tam Chương về. Bần tăng đã làm theo mệnh lệnh. Lạc chưởng môn có thể tự định đoạt”

“Đa tạ phương trượng” Lạc Thiên Thành thi lễ đáp, sự tình so với hắn nghĩ càng thêm khó khăn, cho nên bản thân cũng không muốn dông dài ở lại nơi này mau chóng thu lấy Kim Quyển Thiết Công Thủ Đệ Tam Chương trở về thương lượng đối sách.

Một bên khác, Kinh thành thái tử phủ.

“Lão thần làm việc bất lợi, đến đây lĩnh tội.” Nói xong, Sách Triều Dương quỳ xuống cúi đầu nhận tội.

Lần này hắn một chuyến tay trắng trở về, không chỉ đoạt được bảo tàng mà còn tổn thương nghiêm trọng, có thể nói là được gà không được còn mất nắm thóc. Một đường trở về cũng đã gánh sẵn tâm lý chịu tội khi nặng nề thất bại.

Thái tử Chích Viêm đưa lưng mà đứng, âm trầm bất định, tội đương nhiên là có tội khi không đem về bảo tàng mà hắn muốn. Song nếu trừng phạt giáng tội Sách Triều Dương hắn đắc lực thủ hạ cũng không còn bao nhiêu nữa.

Cách đây không lâu vì muốn thu lấy bảo tàng của mình cho Anh Tuyết một câu trả lời, hắn đồng ý đem Địch Trường Vệ giết đã mất đi một đắc lực thủ hạ rồi. Sách Triều Dương năng lực hắn rõ ràng, trách tội hắn thì dễ xong kiếm người thay vào hắn lại khó.

Hơn nữa cha con nhà Sách Triều Dương tận trung với hắn, theo tình báo hắn thu về Sách Liên Thành sống chết không rõ. Nếu như trừng phạt Sách Triều Dương chỉ e được không thành còn thêm hại, làm rét lạnh lòng lương thần.

“Sách đại nhân, lao khổ công cao, có tội gì, cô còn muốn thưởng ngươi nữa, ha ha ha ha.”

Tác Triều Dương được thái tử nâng lên, nghe xong mấy lời của thái tử trong lòng hoang mang không rõ, lần nữa ôm tay hành lễ: “Lão thần sợ hãi.”

Hắn bán mạng cho thái tử Chích Viêm tính cách của thái tử hắn đương nhiên là rõ, nhất thời không hiểu được dụng ý của chủ tử nhà mình. Dù sau thất bại này vì hắn sơ xảy mà khiến thế lực của thái tử điện hạ sụt giảm.

Chích Viêm cất lời nói : “Hàn Thiết Mộ bị chôn vùi bởi tuyết lở, Mộ Dung Hiển cũng không lấy được bảo tàng, Sách đại nhân đã là một cái công lớn, sao lại có tội chứ?”

“Tạ ơn Thái tử điện hạ khai ân, Thần Bộ môn nguyện ra sức trâu ngựavì Thái tử.” Sách Triều Dương nghe xong lòng cảm kích vui mừng tạ ân thi lễ khi thái tử bỏ qua.

Chích Viêm lại hỏi : “ nghe nói Sách đại nhâncủa Bạch Hổ đường vẫn chưa rõ tung tích”

“ Khuyển tử Liên Thành dẫn theo hàng chục Tinh Vệ đao khách thà chết quên mình thâm
nhập vào hiểm cảnh. Sau khi Hàn Thiết mộ có tuyết lỡ, chỉ có vài người thoát ra được, khuyển tử đáng thương đến nay vẫn chưa có tung tích, còn sống hay đã chết cũng không một ai hay” Sách Triều Dương đáp, tâm cũng không yên khi nghĩ đến đứa con trai của mình chưa rõ sống chết.

Thái tử Chích Viêm thở dài, rồi nói : “ Sách Liên Thành, Sách đại nhân lấy thân mạo hiểm tận chức trách với triều đình, là trung thần lương tướng hiếm có của triều đường ta, có thể phong làm Khải Hoành”

“Lão thần cảm tạ thái tử điện hạ ban thưởng, thần sẽ cúc cung tận tụy thề chết cống hiến” Sách Triều Dương nghe xong lần nữa thi lễ quỳ xuống, cảm kích khôn cùng.

Nhưng Chích Viêm lẫn nữa đỡ hắn dậy không cho hắn quỳ.

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm