Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 293: Lâm Thanh Phong nhường bước



Đế Thiên An đem tay ôm lấy Lâm Thủy Dao vào lòng, cất lời nói : “ Chuyện này đâu có bậy đâu? Chúng ta ở một chổ lửa gần rơm sau không cháy. Mà cháy rồi chín tháng mười ngày liền sinh bảo bảo. Sinh một lần mấy đứa nghịch ngợm một chút, ta đối với cha nàng cực kỳ không thích. Để cho cháu hắn quậy nát cái Lâm thị này, mỗi ngày chó gà không yên. Ông à, ta nói có đúng không? À ông cũng nên lo nghĩ cái tên cho tôn tử mình đi là được rồi đấy”

“ Hừ!!” Lâm Thanh Phong gương mặt âm trầm, hai bàn tay siết thặt chặt, trong lòng lửa giận bốc lên, hừ một tiếng lớn quay mặt qua xem như không thấy không nghe.

“ Đúng! Quá đúng! Tiểu tử thối! Không cháu rễ à! Cháu nói không sai, thêm vài đứa nghịch ngợm một chút!” Lâm lão minh chủ nghe đến cháu tôn, liền quên đi hết thảy tràn đầy hưng phấn.

“ Gia gia!” Lâm Thủy Dao nghe mà càng thẹn.

Đế Thiên Ancất bước đi đến Lâm Cánh Duyên : “ có điều mấy đứa tôn tử của ông trông mong có khi lại không thành. Có người có ý đồ bất chính, mưu hại tôn tử của ông đó”

“ Cái gì! Kẻ nào dám, lão phu nhất định đánh chết hắn” Lâm Cánh Duyên nghe xong động nộ, thần sắc tức giận

Đế Thiên An không hảo ý nhìn về cha vợ, đem tay chỉ : “ con ông à, ông ấy một mực ngăn cản ta cùng Thủy Dao. Chúng ta không đến được làm sao mà có bảo bảo, không có bảo bảo không phải là do ông ta ư? Ôi đáng thương còn chưa ra đời hài tử, nó hẳn là đối với tổ phụ nó rất yêu thương nhung nhớ.”

Lầm Thủy Dao đã không nhịn được, trực tiếp đem răng cắn lên cánh tay nơi không có long lân phủ lên.

“ Vô liêm sĩ” Lâm Thanh Phong giận mắng một câu, như núi lửa phun trào

“ Quát quát cái gì” Lâm Cánh Duyên trực tiếp chặn họng, vì chờ ngày ôm hài tử hắn làm sao có thể để cho con trai mình phá hỏng được, Đế Thiên An đứa nhỏ này ngược lại hắn rất thích, không theo quy cũ võ công lại cao cường tài trí lại không nhỏ.

“ Ai ông xem! Nhà này cao quá, ta mang Dao Dao cao chạy xa bay, đợi mấy năm sinh bảo bảo lớn rồi về. Có điều khi đó ông à không biết ông còn sống không nữa? Mà yên tâm ta sẽ kể cho nó nghe về ông. Lâm ông tổ oai phong hùng vĩ, còn ông ngoại nó chính là một tên ác nhân xấu xa.” Đế Thiên An lại tiếp tục huyên thuyên : “ ba năm hai đứa, nếu sinh đôi thì càng tốt. Đi một cái 10 năm, khi đó về ta sẽ bảo bọn nhỏ đến đốt hương cho ông, kêu một tiếng tổ gia gia tổt”

Lâm Cánh Duyên càng nghe càng khoái khi nghĩ đến một đống tôn tử bên cạnh mình, chúng là thích nhất cháu gái hắn sinh ra. Cho nên làm sao hắn đồng ý việc tiểu tử kia đem Dao Dao bỏ trốn sau đó dẫn cháu về chứ.

Khi đó ai biết hắn còn sống mà gặp hay không? Hắn chết rồi thì không phải là uất hận lắm hay sao? Chết rồi thì còn thấy cái gì tôn nhi nữa cơ chứ.

“ Thanh Phong, tiểu tử thối này.! Không là Thiên An nó là cháu rễ của ta nhận, con có nghe hay không?” Lâm Cánh Duyên vội sửa lời, thần sắc uy nghiêm nhìn về con trai mình mà nói.

“ Crac” Lâm Thanh Phong tràn đầy nộ khí, đem tay siết thật chặt không đáp, không chỉ đến nhà phá hủy kiến trúc nơi này không coi Lâm thị là gì? còn không đặt hắn vào mắt làm sao mà không tức chứ.

“ Chàng! Lừa gạt! tên xấu xa! Ta mới không sinh cho chàng” Lâm Thủy Dao trong lồng ngực vùng vẩy, trước mặt người thân của mình nghe hắn nói như vậy, nàng làm nhi nữ làm sao mà không thẹn thùng cơ chứ.

Lâm Cánh Duyên thấy con trai mình giận không đáp, liền mềm lòng đổi giọng một tay vỗ về vai con trai, nói : “ cái đứa này kỳ thật rất tốt, thanh niên bây giờ có ai có võ công bằng nó đâu chứ. Hơn nữa nó còn rất thông minh, cái đồ công chúa gì đó lần trước còn bị nó ép cho thua thiệt. Tính tình lại tốt với Dao nhi nhà ta”

“ Cha!” Lâm Thanh Phong bất mãn kêu một tiếng,

Đế Thiên An một bên lắc lư : “ Ông à! Lâm thị ông lớn nhất cần gì nhiều lời chứ! Nếu đã không được hay ông cũng dọn đi cùng hai đứa ta tiêu dao. Có Dao nhi ông thương lại có tôn tử, so với ở cái chổ này còn thú vị hơn gấp trăm lần”

“ Được! Thanh Phong nếu con không đồng ý hôn sự này. Ta liền cùng cháu rễ cùng Dao nhi của ta chạy đi” Lâm Cánh Duyên nghe theo chơi xấu, lấy thế mà ép.

“ Ta kiếp trước đã tạo phải nghiệt gì chứ” Lâm Thanh Phong ngửa đầu tràn đầy bất đắc dĩ mà tự hỏi, kiếp trước hắn tạo phải nghiệt gì mà kiếp này bắt hắn đối với cha hắn cùng con gái hết cách chứ, bây giờ lại thêm cái tên tiểu tử ngoại tộc không vừa mắt kia nữa.

Sau một lúc, Lâm Thanh Phong thở dài bất lực, chán chường nói : “ Dao nhi đã không giữ được, con xin nghe theo ý cha. Dù sau Hàn Thiết mộ bọn nó cũng…”

Lời không nói hết nhưng ai cũng hiểu rõ. Tòa đại mộ kia hung hiểm vạn lần, đi vào bên trong chỉ có con đường chết mà thôi.

Con gái hắn tâm ý đã cột lên tên kia, mà vài ngày trước Công Mộ phái đã công bố thiên hạ người công đánh Hàn Thiết mộ. Trong đó Xích Mi Long Xà là một người tham dự vào trong đó.

Hung hiểm vạn phần, đi vào chỉ một con đường chết. Cần gì phải làm ác nhân mà ngăn cản thêm chứ. Chẳng qua là Lâm Thanh Phong bị mấy lời của Đế Thiên An cho khí giận.

“ Hàn Thiết mộ tính là cái gì, từ những thông tin ta thu thập được từ Công Mộ ta có năm thành thuận lợi vào trong đó. Có thêm Phệ Hoa Đoạn Hồn kiếm của nàng thì thêm 2 thành. Dao Dao không cần sợ, đừng nghe bọn họ nói lung tung ta đảm bảo với nàng có ta ở, không ai có thể làm nàng thương tổn” Đế Thiên An ngạo nghễ mà nói.

Lâm Cánh Duyên nghe xong, gấp hỏi : “ tiểu tử thối, ngươi cũng đừng xuy ngưu, bảy thành vào mộ, cái tên lừa gạt thối như ngươi”

Cha con Lâm Vũ Côn cũng đồng ý với lời vừa rồi.

“ Trước giờ ta chưa bao giờ làm việc mà không chắc chắn, dám đi vào tất đã có chuẩn bị vẹn toàn. Hơn nữa sẽ không đem sinh mạng của người thân ta kéo vào chổ hiểm.” Đế Thiên An tràn đầy tự tin nói : “ trong mắt các ngươi ngàn năm kỳ mộ khó mà công phá, Xích Mi Long Xà ta muốn phá liền một ngày là đủ. Thủy Dao ta mang nàng đi đại khai nhãn giới một chút.”

Lâm Thủy Dao gật đầu, người nào nói nàng không tin nhưng Đế Thiên An lời nàng lại mù quáng tin tưởng lấy, nói : “ đại lừa gạt, ta biết chàng thông minh như vậy Hàn Thiết đại mộ làm sao làm khó được chàng chứ”

“ Ngươi! Ngươi thật nắm bảy thành đi vào Hàn Thiết mộ?” Lâm Thanh Phong dò hỏi, đáy lòng hồ nghi không thôi.

Đế Thiên An chậm bước mang Thủy Dao mà đi : “ phải hay không chờ vài ngày nữa là biết! Dao Dao chúng ta đổi một cái địa điểm dùng bữa đi.”

“ Tiểu tử thối! vừa đến liền mang Dao nhi nhà ta đi! Lão còn có chuyện muốn hỏi ngươi đây! Vũ Côn bảo nhà bếp chuẩn bị thêm ít thức ăn cho tỷ phu ngươi!” Lâm lão minh chủ liền chặn đường, vừa mắng lại dặn dò cháu trai.

“ Tỷ phu!” Lâm Vũ Côn nhỏ giọng nói, chuyện này cũng quá mức nhanh đi, nhưng mà hắn cũng không có trái ý cất bước rời đi qua.

Lâm Thủy Dao nghe thẹn, một tay nắm lấy tay của Đế Thiên An lại xoay người dắt hắn đi vào gian phòng của mình gần đó.

Không lâu trước cha mình cũng đã chính miệng không ngăn cản nàng đi tìm Đế Thiên An, sẽ không có gì khi đại lừa gạt của nàng trong đêm vào phủ trạch đại náo. May mắn đem sự tình này ép xuống, hiển nhiên nàng cũng muốn để hai người nam nhân thân thuộc với mình hòa hoãn quan hệ một chút.

“ Tiểu tử thối, ngươi nói cho lão phu một chút, ngươi làm sao đi vào được! Lão chỉ có một Dao nhi đó!” Lâm lão minh chủ đi theo phía sau hóng hớt.

“ Trách ta quá thông minh, phát hiện được Lạc Võ Tử năm xưa để lại dấu vết. Có điều ta mới không nói cho ông. Để cho ông tò mò gấp chết, ha ha ha” Đế Thiên An vui vẻ đi theo Thủy Dao mà đi vào nhà.

“ Tiểu tử thối! không nói lão già này hiếm lạ sao?” Lâm Cánh Duyên kiêu ngạo nói, song ánh mắt lại ra hiệu cho cháu gái mình.

“ Đại lừa gạt chàng nói cho ta biết” Lâm Thủy Dao thấy thế cười nói.

Đế Thiên An đi vào trong rồi an vị xuống bàn, nói : “ thời gian trước ta đi khảo sát Hàn Thiết mộ phát hiện được một cái bí mật chôn dấu ngàn năm của ta. Dưới Long Nhãn của ta phát hiện ra một cái thông đạo bí mật đưa thức ăn, cho dù là Mộ Vương Thành cũng không phát hiện ra được. Lối đi này hung hiểm nhưng so với chính diện công mộ thì giảm đi năm thành. Với thực lực của ta dễ dàng đi vào trong, Hàn Thiết mộ với ta mà nói không đáng lo ngại”

“Tốt” Lâm Cánh Duyên vui mừng thốt một cái, tay vuốt râu vui mừng : “ Long Nhãn, tiểu tử thối ngươi thần công này đúng là lợi hại! Như vậy Dao nhi nhà ta có thể an tâm giao cho ngươi rồi”

“Là thế ư?” Lâm Thủy Dao hiểu ra vấn đề, sau đó đột ngột đem tay nắm lấy cái lỗ tai của Đế Thiên An mà vặn một cái : “ đại lừa gạt, ngươi lại dám lừa ta, Long Nhãn của ngươi không phải đã phế rồi ư?”

Đế Thiên An tỏ vẻ đau đớn, nói : “ là Thiên Lạc giúp ta tu bổ lại, hơn nữa Long Nhãn của ta khi vận công chỉ nhìn được trắng đen chi sắc mà thôi. Ta thề ta còn lừa nàng, để Dao nhi của ta một lúc sinh hai đứa nghịch ngợm tiểu tử, để nó tai họa Lâm thị trên dưới suốt ngày không yên.”

Nghe xong, Lâm Thủy Dao lại càng dùng lực mà vặn, nhất thời bên trong lại vang lên náo nhiệt ồn ào thanh âm của hai người.

“ Tiểu tử thối!” Ở bên ngoài Lâm Thanh Phong cũng nghe được, mắng một cái.

Trong lòng vui mừng khi nghe được thông đạo bí mật, con gái mình cũng không nguy hiểm như hắn tính. Đồng thời đối với thần công Long Nhãn của y mà lau mắt mà nhìn, thần diệu không thôi.

Cho đến khi nghe được việc đối phương thề độc, cái này thề đúng là độc, hắn đúng là không biết phải nói sau với tên kia. Chỉ có thể mang thể mang theo ngổn ngang cảm xúc mà đi vào bên trong.

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ