Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 278: Tụ hội Vô Tình Cốc



Ngày hôm sau, Vô Tình Cốc.

Vô Tình Cốc trái có Bỉ Ngạn Phong, phải có tổ đường Lạc Gia. Cả ba đều là Công Mộ thế lực, và tạo thành một cái thế chân vạc.

Đại điện Vô Tình Cốc rộng lớn, hoa văn kiến trúc chạm trổ lại có hơi thở của Đạo gia, lúc này tại trung ương đại điện có không ít cái thân ảnh đang quỳ ngồi trong điện trò chuyện với nhau.

Trong đó có hai cái đạo cô, một người mặc màu đen Đạo gia y phục, tuổi tác đã lớn tầm năm sáu chục chính là Tịnh Trần.

Người còn lại tuổi tác kém hơn nhìn qua như trung niên phụ nữ, dựa vào dung mạo có thể thấy hồi trẻ cũng là một cái mỹ nhân, đạo cô này mặc một màu tựa nâu vàng trường y, đạo hiệu Tịnh Dật.

Tại trong điện còn thêm một cái thân ảnh khác, đó chính là Lâu Mãn Phong.

Vô Tình cốc nghiêm cấm nam nhân đi vào, nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ, Lâu Mãn Phong chính là trường hợp ngoại lệ đó. Hắn là con trai của Tịnh Dật, từ nhỏ cũng lớn lên tại nơi này.

Lâu Mãn Phong có mặt ở nơi này chính là sau khi truy đuổi kẻ lấy đi Phá Mộ Lệnh không thành, đành cùng sư tôn trở về Công Mộ phái địa bàn, hắn vì lo lắng cho mẹ mình cho nên gấp chạy đến nơi này.

“ Đạp! Đạp! Đạp!!”

Một tràng bước chân nhỏ vang lên, từ bên ngoài một cái bạch y như tuyết nữ nhân đi vào bên trong.

Nàng đến trước người của nhóm người, cung kính quỳ xuống hai tay chắp tay, cúi đầu mà thi lễ, cung kính nói : “ Thiếu chủ Lạc gia Lạc Thời Thu, Lâm đại tiểu thư Mặc Công thành, Xích Mi Long Xà Đế Thiên An đến đây bái kiến.”

“Thiên An! Thủy Dao muội muội” Hàn Thiên Lạc nghe được thần sắc vui mừng, ánh mắt ngóng trông nhìn về phía cửa.

Từ khi cùng mẹ mình chia tách ra khỏi Cốc Tử mộ, một đường tìm đến quê nhà của cha mình. Nhưng không có đạt được như ý nguyện mong muốn, nữa đường vấp phải cản trở buộc phải quay về đi đến nơi này.

Lại nói Hàn Thiên Khiếu và Sở Vân Khê bái đường thành thân, cả hai chính là tự định chung thân tại Vô Ảnh hiên. Hôn lễ cũng không có hai bên Hàn Sở tham dự vào, cho nên đêm tân hôn mới có chuyện để cho Tiêu Vũ Đình đắc thủ.

Hàn Thiên Khiếu trước khi chết cũng kể lại chuyện Hàn thị tộc nhân của mình, Sở Vân Khê đem tro cốt của hắn mang theo Hàn Thiên Lạc tìm đến. Nhưng nữa đường phía Mộ Vương Thành lại cắn không tha, không ngừng phái người chặn đường buộc Sở Vân Khê và Hàn Thiên Lạc trở về Mộ Vương Thành.

Song quyền nan tứ thủ, phía Mộ Vương Thành không ngừng phái người mà đến, cuối cùng Sở Vân Khê thay đổi chú ý, nếu như cả hai đi đến tổ địa của Hàn Thiên Khiếu chỉ e còn dẫn thêm một mồi lửa đến nơi này.

Thế là Sở Vân Khê mang Hàn Thiên Lạc trở về, dựa theo ước định trước kia trước khi rời đi của đứa con rễ mình, đi vào bên trong Vô Tình Cốc nương thân. Mà chặng đường đi vào lại khéo trùng hợp đụng phải Lâu Mãn Phong và Quỷ Cốc Tử từ kinh trở về.

Truy bắt Sở Vân Khê cùng Hàn Thiên Lạc là Bách Lý Vô Hồn, là một kẻ trọng tình trọng nghĩa. Năm xưa vì luyện công nhập ma, Sở Vân Khê đứng ra đảm bảo để cho y làm Thủ Hộ Sứ chuộc tội khi năm xưa vì nhập ma mà giết người.

Cuối cùng thông qua Lâu Mãn Phong, thông qua mộ Thánh Cô cấm địa của Mộ phái, một cái mật đạo khác thông qua đáy hồ Vong Tình Cốc. Bốn người đi vào bên trong, cũng cho Quỷ Tiên một cái lý do hợp lý.

Khi di chuyển lại phát hiện ra tiếng chuông báo hiệu ở Bỉ Ngạn Phong có địch xâm lấn, người của Mộ Vương Thành công kích Vong Tình Cốc. Cả bốn người liền vào tiếp ứng, thành ra mới có chuyện như bây giờ.

Tịnh Dật vội đứng dậy, nói : “ mau mời vào”

“ Vâng!” Thiên Diệc Tuyết đáp xong, nhanh chóng đi ra.

Theo nữ tử đi trở về, thân ảnh Lâm Thủy Dao cùng Đế Thiên An và cả Lạc Thời Thu cũng nhanh đi vào bên trong điện các.

Thông qua Lâm Thủy Dao chỉ điểm mà Đế Thiên An một đường đi đến Vô Tình cốc, đi đến nơi này thì phát hiện ra đại lượng Mộ Vương Thành nhân sĩ đang rút đi. Trên đường đi vào lại phát hiện ra Lạc Thời Thu chạy đến đây, cho nên mới có sự việc như bây giờ.

“ Thời Thu tham kiến Sư thúc, tham kiến hai vị sư thái” Lạc Thời Thu đi vào bên trong liền chắp tay hành lễ.

Đế Thiên An cũng không nhanh không chậm, ôm quyền cười nói : “ Xích Mi Long Xà gặp qua chư vị”

“ Lâm Thủy Dao gặp qua các vị tiền bối” Lâm Thủy Dao cũng không mất lễ nghĩa, chắp tay ôm quyền nói.

Mộ Quỷ Tử Lạc Thiên Văn cười nhìn về phía hai người phía trước: “ Lâu ngày không gặp, phong thái của thiếu hiệp vẫn như xưa”

“ Ha ha! “ Đế Thiên An cười một cái, đi đến gần hai người Sở Hàn, lại nói : “ mẹ cùng Thiên Lạc ở đây? Hắn là chặng đường không như ý, có phải là phía Mộ Vương Thành lại giở trò hay không?”

“ Đều không qua được mắt con” Sở Vân Khê cười nói : “ ta sợ liên lụy Hàn thị cho nên nghe theo ý kiến của con dẫn Thiên Lạc đến nơi này, cũng may có hai vị sư thái hiệp nghĩa giúp đỡ”

“ Sở phu nhân khách khí rồi” Tịnh Trần cười nói, tuy ngoài hình của Đế Thiên An khác người nhưng cũng không gây cho bản thân mình quá đổi kinh ngạc, dù sau đã đến tuổi này rồi tâm tính cũng không phải là thiếu nữ bồng bột.

“ Khi ta đến nơi này nhận được tin Lệnh Phá Mộ bị mất, có Lâu Mãn Phong theo sau cũng bị lấy đi. Chuyện này đúng là bất ngờ ngoài dự tính” Đế Thiên An lại nói, cũng tự nhiên không cần chờ đợi ngồi xuống bên dưới, cười nói : “ các vị không cần khách khí, cứ như nhà mình là được, tự nhiên tự nhiên”

“ Phốc xuy” Lâm Thủy Dao, Hàn Thiên Lạc lại che miệng cười khúc khích khi nghe được lời hắn, cái tên này đúng là không biết xấu hổ mà, nơi này là đại điện Vô Tình Cốc lời hắn nói lại như là của mình không bằng.

Tịnh Dật, Tịnh Trần hai người nhìn nhau một cái cũng không có phản cảm, bọn họ trước cũng đã nghe qua rồi.

“Ha ha ha” Lạc Thời Văn nghe xong cười một cái, sau đó cũng ngồi xuống, hắn đối với hành vi không hợp lễ tiết của y không có chút bất mãn nào, tự trách nói : “ nói ra thật hổ thẹn, là ta bất cẩn để Lệnh Phá Mộ bị kẻ gian lấy đi”

Những người khác thấy Lạc Thời Văn đã nhập tọa cũng lần lượt ngồi xuống.

Mà Lạc Thời Văn cũng đem chuyện hắn đánh mất Lệnh Phá Mộ như thế nào một lần nữa nói cho Đế Thiên An cùng Lâm Thủy Dao nghe.

“ Vũ Côn, đệ ấy muốn lấy Lệnh Phá Mộ làm gì? Không, cha ta lấy Lệnh Phá Mộ để làm gì chứ?” Lâm Thủy Dao khó hiểu nói, thông qua lời kể nàng liền biết thiếu niên kia chính là em trai mình.

Không chỉ nàng khó hiểu mà những người còn lại trong đại điện cũng không rõ.

“ Ta nghĩ ông ta cũng đã đoán ra được Lệnh Phá Mộ có nguy hiểm khi về kinh. Với địa vị của Lâm Thanh Phong cũng không cần thiết phải ôm thứ này thu lấy kho báu núi Côn Lôn.” Đế Thiên An chậm rãi nói: “Ta nghĩ ông ta xếp Vũ Côn đi là muốn thay xà đổi cột, trộm Lệnh Phá Mộ rồi trả về Công Mộ. Dù sau Công Thủ hai phái cũng là võ lâm một phái trong, ông ta làm võ lâm minh chủ hẳn cũng nên cân nhắc, Phá Mộ Lệnh về Công Mộ phái khi đó theo quy cũ của hai phái càng dể bàn. Nếu không có bao nhiêu cái thế lực vì đống kho báu kia mà bị hố vào”

Đại điện trầm mặc một lát, ai nấy suy ngẫm rồi gật gù tán đồng, con người của Lâm Thanh Phong thế nào? Người ở đây cũng biết một hai, lời của Đế Thiên An nói không phải là không có đạo lý.

“ Là vậy ư?” Lâm Thủy Dao lẩm bẩm, lại hỏi : “ vậy chàng nói xem là kẻ nào lấy đi Lệnh Phá Mộ”

Đế Thiên An thở dài, rồi cười nói : “ Bà cô của tôi ơi, ta tuy là thông minh thật nhưng cũng đâu phải là thánh đâu? Nếu chuyện này mà còn biết, thử hỏi Lâu Mãn Phong Lạc Thời Thu cùng mấy tuấn kiệt nhân sĩ trung nguyên còn gì mà sống được?”

“ Khụ khụ” Sở Vân Khê ho khan nhắc nhở con rể mình.

Lạc Thời Văn lại nói tiếp : “ Ta và Sách đại nhân đi đến Thiên Trúc Phong thì gặp Lâm Vũ Côn, ta giấu Phá Mộ Lệnh trong ống trúc, quay lại tìm thì đã không cánh mà bay, vừa nhận được thư báo nói Phá Mộ Lệnh có thể xuất hiện ở Vân Hiên Lâu”

“ Chuyện Phá Mộ Lệnh có liên quan đến danh vọng của Công Mộ phái, nhất định phải tìm nó về” Tịnh Trần cất lời.

Lạc Thời Văn lại nói tiếp : “ hiện giờ ba thánh địa lớn của Công Mộ phái không hiểu sao bị bao vây tấn công, chưởng môn sư huynh có liên quan đến Phá Mộ Lệnh”

“ Chuyện hôm nay con cảm thấy không ổn lắm” Lâu Mãn Phong cũng nhớ lại ngày hôm nay Mộ Vương Thành dẫn người bao vây tấn công nơi này, đưa ra phân tích của mình, cất lời : “ Mộ Vương Thành tuy là cao thủ như mây nhưng đều phân bố đến các đại mộ trong thiên hạ. Trong vòng hai, ba ngày không thể tập trung nhiều nhân mã như vậy. Vây công ba thánh địa lớn, tổ đường Lạc gia, Bỉ Ngạn Phong, Vong Tình Cốc. Có hơi không hợp tình hợp lý”

Công Thủ hai phái tranh đấu ngàn năm thế lực nào thua kém nhau. Nhưng Thủ Mộ phái lại đặc biệc, thực lực phân tán ra các tòa đại một trong thiên hạ. Mà Công Mộ tuy cùng Thủ Mộ mâu thuẫn, nhưng là tuân theo tổ chế chứ không như các phái giang hồ khác.

Mà Thủ Mộ phái cao thủ đều phân bố ở các tòa đại mộ trong thiên hạ, muốn tập trung cùng một lúc vây công tam đại thế lực lớn của Công Mộ trong một ngày. Việc này không thể nhất thời có thể làm ra được.

Lạc Thời Văn đáp : “ lời này của Phong nhi khá có lý. Nhưng cũng có khả năng Mộ Dung Hiển đã sớm có dự mưu”

“ Hài” Sở Vân Khê nghe xong thở dài, rồi nói : “ lão thân phục vụ cho Mộ Vương Thành mấy chục năm. Lại thành ác nhân vẽ đường cho hươu chạy, nối giáo cho giặc, nghĩ lại đúng là hổ thẹn”

“ Lời này của Sở phu nhân nói sai rồi” Lạc Thời Văn tiếp lời : “ Thủ Mộ nhân tận trung chức trách, thủ tín ngàn năm. Đây là đại nghĩa vốn có của Mộ phái chúng ta”

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm