Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 270: Kinh biến trên đường



Quan đạo độc mộc, hai bên đường cây trúc mọc san sát, một khung xe ngựa được bốn con tuấn mã phi nước đại mà đi. Theo sau còn có vài cái thân ảnh dục ngựa đi kèm.

“ Con đường gặp ghềnh lắc lư thế này bản quang chưa từng phải đi qua lần nào” ngồi trong khung xe ngựa, Sách Liên Thành nhìn hai thân ảnh nam tử phía trước, chậm chậm cất lời : “ nhưng mà cũng sắp đến kinh thành rồi”

“ Sách đại nhân cũng là vì an toàn của Lệnh Phá Mộ. Nên mới chọn con đường tắt nhỏ khó đi như vậy” Mộ Quỷ Tử chắp tay đáp, hắn làm sao tin được mấy lời này.
Có Đế Thiên An cảnh báo người này là thái tử Chích Viêm, triều đình có ý đồ với Lệnh Phá Mộ, bây giờ đối phương lại dẫn đi đường tắt không phải là khéo quá hay sao chứ.

Chỉ cần sắp xếp nhân thủ, giả dạng sơn tặc hoặc thế lực khác mà ra tay. Ai có thể nói được hắn đây? Mộ Quỷ Tử cũng đâu phải là kẻ ngu gì, nhưng biết thì biết hắn chỉ có thể chiêu ứng chiêu mà thôi.

“ Đa tạ các hạ đã hiểu cho, đợi khi về đến được kinh thành rồi, ta sẽ đền bù thật xứng đáng” Sách Liên Thành đầy ý cảm kích cất lời.

“ Đều là người tập võ, Sách đại nhân cũng đừng khách khí” Mộ Quỷ Tử cũng không xé rách lớp mặt nạ giả tạo đó, khách khí mà nói.

Khung xe ngựa được hai tên quan sai điều khiển một được chạy, chặng đường không có trở ngại gì cả. Không biết qua bao lâu, cả hai phát hiện ra trên đường phía trước xuất hiện một cái thân ảnh thiếu niên chặn ở giữa đường.

“ Hí hí hí hí!”

Dưới cả hai ghìm cương, bốn con tuấn mã cất hai vó trước mà hí vang, khung xe ngựa cũng bị dao động, mà thông qua đây khung xe ngựa cũng dừng lại.

Thiếu niên chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, dung mạo nho nhã, mặc một bộ lam nhạt y phục, trên áo lại thêu hoa văn lá trúc, đồng dạng trên tay cầm một cái cành trúc màu xanh hai đầu được vót nhọn, không ngừng qua các kẽ ngón tay xoay.

“ Tiểu tử, ngươi chán sống rồi à, cút mau” một trong hai tên xa phu quan sai không nhịn được mà quát mắng.

Thiếu niên không đáp, bất động thanh sắc.

“Có chuyện gì?” Sách Liên Thành sau khi bình ổn thân thể lại, đem tay vạch ra rèm trúc che lối đi ra, cao giọng hỏi thuộc hạ.

Nghe được, kẻ còn lại cung kính chắp tay bẩm báo : “ hồi bẩm đại nhân, không biết chuôi đâu ra một tên tiểu tử chặn đường của chúng ta”

Sách Liên Thành nhìn sơ qua thiếu niên phía trước, hạ lệnh : “ mau xử lý rồi đi”

Đại nhân có lệnh, ngồi bên trái quan sai xa phu quát :“ Tiểu tử thối, nghe rõ không hả? Bằng không ta sẽ cho xe ngựa tông vào dẫm chết ngươi”

Nhìn thấy y vẫn không trả lời, đôi mắt cũng không mở ra tên còn lại cất lời : “ Tiểu tử này hình như vừa điếc vừa mù”:

“ Hừ” quan sai bên trái hừ một tiếng, quay đầu qua cấp bậc còn thấp hơn mình cởi ngựa ở bên, cao giọng ra lệnh : “ các ngươi đi qua đó, bảo tên tiểu tử kia đi ra chổ khác, không nghe lời liền giết hắn”

Lập tức trái phải hai bên khung xe ngựa, hai tên lính lác của Thần Bộ môn dục ngựa nâng đao mà đến. Cũng không có mở miệng, trực tiếp huy đao chém.

“ Xuy!!”

Chính ngay khi cả hai tên đến gần, thiếu niên áo xanh đột ngột mở mắt, thanh cành trúc trên tay hắn phóng nhanh mà đi, nhanh chuẩn độc trước khi thanh đao sắc lẻm chém đến mình đa một kích xuyên qua yết hầu của y.

Thân hình lại mau lẹ đề thân đến ngươi y, tay nhanh đem bắt lấy thanh trúc đã xuyên qua một phần cổ của kẻ chết, dùng lực rút ra.

“ Ba!”

Tên còn lại thấy đồng bạn mình đi trước chết thảm, biến sắc, tay cầm dây cương vỗ nhẹ một cái, khinh thân thân tung người thoát khỏi lưng ngựa.

“ Xuy!!”

Thiếu niên áo xanh sau khi rút ra cành trúc, chứng kiến thấy kẻ còn lại làm ra hành động, nhanh nhẹn lại vận khí phóng đi cành trúc, tốc độ mau lẹ vô cùng, được vót nhọn một đầu trúc xuyên qua yết hầu của y.

Giống như kẻ trước, cả thân hình hắn ngay khi rơi xuống được thiếu niên thu lại cành trúc về tay. Cành trúc nhìn vô hại nhưng trong tay của thiếu niên lại trở thành thứ binh khí giết người đáng sợ.

“ Hả!” Nhìn thấy thiếu niên kia chỉ thông qua một cành trúc, dễ dàng giết đi hai người cũng làm cho những người tại khung xe ngựa biến sắc.

Không nhanh không chậm, Sách Liên Thành từ trong khung xe ngựa đi ra, còn mang theo một cây đao, chuôi đao làm từ bạch ngọc như tuyết, theo sau hắn chính là hai tên thuộc hạ phụ trách đánh xe.

“ Hừ, nhãi ranh thân thủ khá đấy. Nhưng chết dưới đao của ta chưa từng là người vô danh, báo tên họ ra đây?” Sách Liên Thành đến quan sát một hồi, tán thưởng trước thực lực của thiếu niên này khi có thể mau lẹ giết hai thủ hạ của hắn.

Song Sách Liên Thành rất tự tin vào thực lực của mình, hắn không cho là mình không phải là đối thủ của thiếu niên phía trước. Với bản lĩnh của mình, dư sức có thể giết được kẻ phía trước.

Bằng hắn trí thông minh liền đoán ra được kẻ này không phải vô duyên vô cớ chặn đường đến nơi này. Hẳn là vị Phá Mộ Lệnh mà đến, có thể là Công Thủ hai phái có thể là giang hồ thế lực người.

Thiếu niên lại lặng im không đáp, một hồi chỉ dùng thanh trúc không ngừng xoay quanh tay mình để đáp lại câu chữ của kẻ trước.

Sách Liên Thành thấy kẻ phía trước không đáp, hiển nhiên không muốn chịu thêm nhục mở lời hỏi tiệp, đem đao rút ra vỏ đưa về trước.

“ Xuy!!”

Chỉ thấy thiếu niên áo xanh sét đánh tụ khí quán chú vào cành trúc, sét đánh mà ném đi, cành trúc lao nhanh như gió đến Sách Liên Thành. Nhưng Sách Liên Thành cũng không né tránh, bình tĩnh nâng đao đón đở.

“ Xoẹt!”

Cành trúc có thể dễ dàng xuyên qua thân thể con người lại bị lưỡi đao của Sách Liên Thành giơ ra chẻ làm đôi. Hai nửa cành trúc lại xuyên qua da thịt, trực tiếp đem hai tên thuộc hạ Sách Liên Thành phía sau giết.

Sách Liên Thành nhìn thấy hai thuộc hạ mình chết thảm, nộ khí dâng lên, lập tức nâng đao mà đến, tụ khí chém một đao.

Một đao tuy bình thường nhưng khí thế lăng lệ, nhanh chuẩn cùng độc, bất luận phương vi hay lực lượng đánh ra đều đủ để nhất kích tất sát.

“ Ba!”

Nhưng chính lúc đao chém đến người, thiếu niên áo xanh đã tung người, xảo diệu khinh thân dùng chân đạp lên sống đao, nhẹ một tiếng nhỏ vang, thiếu niên mượn đó mà nhảy qua Sách Liên Thành nhanh chóng hạ xuống nóc lâu phía trên.

Sách Liên Thành biến sắc xoay người, gương mặt hắn càng âm trầm thấy rõ, đập vào mắt hắn đó là Mộ Quỷ Tử lại mà lựa chọn không chiến mà chạy, dùng khinh thân bỏ chạy, thiếu niên kia cũng truy theo sau.

“ Hừ” Sách Liên Thành hừ lạnh một tiếng, tung thân nhảy lên nóc xe ngựa mà nhìn, sau đó đem tay lên miệng huýt sáo một cái.

Lập tức từ hai bên rừng trúc, mấy chúc cái bóng đen thân ảnh nhanh hiện ra tiếp cận khung xe ngựa, ai nấy đều chắp tay chờ lệnh.

Những kẻ này chính là Thần Bộ môn người, vốn được Sách Liên Thành sắp xếp mai phục trên đường, chờ vị trí thích hợp bố trí cạm bẫy sẽ ra tay. Nhưng bọn họ không nghĩ đến nữa đường lại giết ra một tên thiếu niên không rõ lai lịch.

Sách Liên Thành lạnh giọng quát : “truy”

Lời vừa ra, Thần Bộ môn người lập tức nâng lên khinh công mà bám theo sau.

“ Chạy ư! Đừng hòng!” Sách Liên Thành nâng gót theo sau, âm trầm bất định mà mắng.

Vì Phá Mộ Lệnh hắn cùng phụ thân đã thương thảo kế sách, sắp xếp Linh Ma vào Thủ Hộ Sứ và bố trí Tần Tứ Hải. Kế hoạch vốn thiên y vô phùng, nội ứng ngoài hợp mà vào trong. Chỉ cần Mộ Dung Diệp lơ là nhất liền chỉ có chết mà thôi.

Khi đó thái tử không chỉ giải quyết cái gai trong mắt, còn đem Mộ Vương Thành thế lực thu về dưới. Thái tử có chổ tốt, phụ tử của hắn cũng sẽ có chén canh mà chia. Dù sau mà nói địa vị Chích Viêm đã vừng, một khi hoàng đế chết tân vương chính là thái tử à.

Có điều kế sách lại bị phá hư, nhưng Sách Liên Thành cũng đã sắp xếp bố trí hậu thủ khác, có điều không nghĩ đến nữa đường lại bị kẻ khác phá hư đại sự. Hắn làm sao có thể để cho Lệnh Phá Mộ trước mắt mình mà chạy được.

Bằng mọi giá cũng tuyệt không để cho Phá Mộ Lệnh thoát khỏi tầm khống chế, thứ đó chỉ có thể về tay của thái tử.

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ