Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 259: Hàn thị Thiên Khiếu



Sở Vân Khê nhắm mắt chờ đợi tử vong đến, không thấy được đau đớn lẫn bên tai nghe được thanh âm. Không nhịn được mở đôi mắt ra lần nữa, đập vào mắt liền thấy được tên tiểu tử trời đánh kia lại ra tay cứu mình.

Nhất thời không rõ được hắn bán thuốc hồ lô gì cả. Theo lý mà nói hắn càng trông cho mình chết mới đúng. Mà càng kinh ngạc đó là, hắn lại không có hề hấn gì khi trúng phải sương độc mà Tiêu Vũ Đình thả ra,

“ Ngươi..ngươi không bị trúng độc!” Tiêu Vũ Đình cả kinh lên nhìn thấy, nàng không nghĩ ra có người khi trúng phải sương độc mà nàng bố trí lại có thể vận công mà không hề hấn gì.

Không chỉ Tiêu Sở hai người, mà những người khác trúng độc cũng bất ngờ. Bản thân trúng phải loại độc kia, càng rõ ràng nó nguy hiểm như thế nào. Đồng thời đối với Đế Thiên An càng thêm một tầng nhận thức sự cường đại của hắn.

“ Chút thủ đoạn mà thôi!” Đế Thiên An cười cười đáp, hắn cơ thể được Dị Hỏa đắp nặn trong các loại có vài ngọn là hỏa độc, độc với hắn mà nói chẳng khác nào là bổ dược.

Đế Thiên An tiếp tục nói : “ Lúc trước ta có chút nghi ngờ nhưng không dám chắc. Bây giờ khi chứng kiến hành động khác lạ của bà, thật thú vị ta lại phát hiện ra một cái bất ngờ khác. Cho nên thật thứ lỗi đành phải chen ngang rồi”

“ Bất ngờ, Đế Thiên An là chuyện gì?” Lâm Thủy Dao hiếu kỳ hỏi, nàng biết nam nhân này cực kỳ thông minh có lẽ hắn đã phát hiện ra được thứ gì mà nàng không nghĩ đến.

Tiêu Vũ Đình ánh mắt thoáng qua quang mang, lớn giọng nói : “Đây là chuyện của mẹ con chúng ta. Bà ta đày đọa chúng ta nhiều năm, ta cùng con gái mình có gì khác lạ. Ngươi nếu ưa thích Thiên Lạc đã không giúp thì không cần phải cản trở mẹ con ta”

Từ ngoài cửa nàng đã nghe và biết được cái tên nam tử này tài trí yêu nghiệt thế nào. Có lẽ hắn thật nhìn ra được bí mật nàng che đậy. Tiêu Vũ Đình cũng biết rõ bản thân mình không phải là đối thủ của kẻ này, cho nên trước lựa lời đối đáp sau lại dò xét một hai.

“ Thiên Lạc, nghe mẹ con về đây?” Tiêu Vũ Đình lại nói.

Hàn Thiên Lạc nữa muốn nghe nữa lại không nghe, nàng hiếu thuận hiển nhiên nghe lời mẹ mình muốn trở về và thoát khỏi sự xấu hổ khi ở trong lòng hắn. Không muốn về là lần nữa cầm đao giết Sở phu nhân.

Đế Thiên An cười cười nói tiếp : “ Lấy Sở phu nhân đây trạng thái bà muốn giết bà ấy chỉ dể dàng mà thôi. Hà tấc cần phải có thêm Thiên Lạc, nhất là phải chính tay nàng ấy. Thật là ta không rõ hai người thù hận thế nào, nhưng mà Thiên Lạc nhà ta là vô tội”

“ Ngươi im miệng! ngươi biết cái gì?” Tiêu Vũ Đình phẫn nộ quát lớn.

Đế Thiên An không để ý, nói tiếp : “ nàng tuyệt đối không được giết Sở phu nhân. Đừng nghe lời bà kia. Nếu không cả đời này nàng ân hận. Lại nói mẹ vợ à? Bà báo được đại thù xong có nghĩ đến Thiên Lạc nhà ta sẽ như thế nào không? Dù gì bà nuôi dưỡng nhiều năm như vậy? Không có tình cảm ư? Ta không tin?”

“ Ngươi.. ngươi im miệng” Tiêu Vũ Đình hốt hoảng quát lớn, thân hình có chút lùi về sau hai bước.

Sở Vân Khê không nhịn được quát hỏi : “ Giả vờ giả vịt. Tiểu tử khốn kiếp. Lời ngươi là ý gì?”

“ Đế Thiên An, chuyện là sao? Chàng nói đi?” Lâm Thủy Dao sáng ngời con mắt, cơ thể vẫn khó mà tự do hoạt động như trước song nàng không có để ý đến, hiện giờ nàng chỉ quan tâm đến người bên cạnh lại phát hiện ra được điều gì, cất lời dò hỏi.

Đế Thiên An nhìn một bên Hàn Thiên Lạc đồng dạng tò mò không kém, quay sang hỏi lấy Sở Vân Khê : “ trước khi ta nói, ta muốn xác nhận ở Sở phu nhân một điều.”

“ Lẽ nào hắn biết ư?” Quỷ Sứ tay ôm ngực một tay giữ đao, thâm nói, ánh mắt vẫn quan sát thật kỹ người trẻ tuổi kia.

“ Muốn hỏi gì hỏi đi” Sở phu nhân táo báo nói.

“ Trước đây ta gặp bà dưới ngục, bà có nói Thiên Lạc giống như mẹ ả dâm loàn câu dẫn nam nhân. Bây giờ ta muốn hỏi bà vẫn giữ ý kiến này không?” Đế Thiên An tràn đầy hứng thú nói.

“ Không sai! Mẹ con ả đều là tiện nhân dâm loàn, câu dẫn nam nhân” Sở phu nhân nghe xong căm hận nói.

Đế Thiên An gật đầu, cười cười nói : “ Kỳ thực, trước đây khi dò la thực lực, ta phát hiện ra được xương cốt của bà và Thiên Lạc có mấy phần giống. Ban đầu ta chỉ coi đây là trùng hợp. Cho nên mới lấy cớ trêu chọc bà một chút.”

Dừng một chút, hắn xoay đầu quan sát Thiên Lạc cất lời : “Nhưng mà không nghĩ đến vừa rồi biểu hiện của mẹ của Thiên Lạc bày ra không đúng cho lắm. Kết hợp với những gì ta nghe ta thấy, ta liền phát giác ra được. Không nghĩ đến chỉ là trêu đùa lại là sự thật. Xém một chút nữa Thiên Lạc đã chính tay giết mẹ ruột của mình rồi”

“Cái gì!!!” Lâm Thủy Dao, Hàn Thiên Lạc, Sở Vân Khê lẫn đám người chấn kinh.

Chỉ có mỗi Tiêu Vũ Đình nghe xong, biểu hiện vẫn không có quá kinh ngạc gì. Có chăng là gương mặt trên tràn đầy giận giữ, hai bàn tay siết chặt không thừa nhận cũng không có giải thích.

“ Chuyện này.. mẹ.. Đế Thiên An.. mẹ” Hàn Thiên Lạc hoang mang không tin, trong lòng khiếp sợ với điều mình nghe được.

“ Sở phu nhân là mẹ ruột của Thiên Lạc tỷ! Đại lừa gạt, chuyện này là thật ư? Vậy Tiêu Vũ Đình bà ấy?” Lâm Thủy Dao đồng dạng cũng khó mà tin cái sự thật này, dò hỏi.

Đế Thiên An lại tỏ ra thần bí cao thâm, nói : “ theo ta đoán, có lẽ lúc mẹ ruột của Thiên Lạc không để ý bà ấy đã thần quỷ không biết trộm long tráo phụng. Sở phu nhân bà ấy không rõ, tưởng con gái mình đã chết. Còn gì thống khoái hơn khi chính kẻ thù mình thù hận giết con ruột của mình, hoặc ngược lại đây? Cho nên bà ấy khăng khăng một mực buộc Thiên Lạc ra tay ”

“ Kỳ cốt, đúng rồi Kỳ cốt của Sở gia ta.. Thiên Lạc.. nó.. nó.. Thiên Lạc.. con” Sở Vân Khê đại não chợt nhớ đến năm xưa mình khám phá ra Thiên Lạc mang trong người Kỳ cốt, kết hợp với lời của Đế Thiên An để cho bản thân hiểu ra ngọn nguồn.

Đôi mắt trong hiện lên rung động, vui mừng hoang mang lẫn sợ hãi và cả chấn kinh… ngổn ngang cảm xúc khi biết được sự thật khiến bản thân khó tin được kia. Đứa con gái vốn đã chết lại ở ngay bên cạnh mình nhiều năm, và bị chính tay mình giày vò.

“ Không!” Hàn Thiên Lạc không nghe nổi, nhìn thấy biểu hiện của Tiêu Sở hai người, lại nghe Đế Thiên An lời, nàng cũng biết có thể đây chính là sự thật nhưng nàng không nguyện ý tin tưởng, chỉ có thể quay vào lòng Đế Thiên An, thân hình có chút run lên.

“ Thù hận như độc dược, ngấm càng sâu độc càng mạnh. Mối hận thù của hai người lan sang Thiên Lạc và nàng ấy trở thành thứ báo thù sắc bén nhất.”Đế Thiên An một tay vuốt nhẹ thân hình của nàng.

“ Thiên Lạc, hóa ra Thiên Lạc, là con gái của ta” Sở Vân Khê vui buồn lẫn lộn, nghĩ lại suốt thời gian qua chính tay mình dày vò con gái ruột, thậm chí từng tận tay dồn nó vào chỗ chết khiến cho bản thân kinh sợ, đồng thời vui mừng khi đứa con gái đáng thương của mình không bị chính tay mình giết.

Chính lúc này, Tiêu Vũ Đình nhìn thấy Đế Thiên An một bên trấn an Thiên Lạc, sự tình đã bại lộ, không thể để đứa con gái mình nuôi dưỡng nhiều năm tận tay giết kẻ thù, như vậy chỉ có thể chính tay mình ra tay.

“Mẹ!!” Hàn Thiên Lạc bị thanh âm của Sở Vân Khê kéo lại, từ trong lòng Đế Thiên An quay ra, vừa nhìn một cái liền thất kinh khi chứng kiến một người mẹ khác nâng đao mà đến muốn giết người kia, liền gấp gáp thoát khỏi người Đế Thiên An mà cản lại.

Có điều nàng không cách nào thoát khỏi vòng tay của hắn, nhất thời bị cản lại giận giữ mà lớn tiếng : “ buông ra, chàng buông ra”

Nhưng đáp lại Đế Thiên An vẫn không để cho Hàn Thiên Lạc được như ý, nói : “ thù hận như chất độc, theo thời gian càng mãnh liệt. Cả hai người đã sâu tận xương tủy, cư để cho bọn họ kết thúc ân oán của nhau đi.”

“ Buông ra! Chàng buông ra” Hàn Thiên Lạc càng nghe càng nôn nóng, nhưng không cách nào thoát ra được, chỉ có thể khẩn yếu nghẹn ngạo cầu xin.

Tiêu Vũ Đình một bên nghe được Đế Thiên An không có ý đồ can dự, có chút vui mừng sát ý lại càng thịnh, nâng đao lướt nhanh đến.

“ Phập!!”

Không có Đế Thiên An nhúng tay, Sở Vân Khê đã không còn công lực toàn thân uể oải bởi sương độc, chỉ có thể một lần nữa như trước không lâu chờ đợi tử vong đến. Nhưng một lần nữa lại có kẻ ngáng chân không để Tiêu Vũ Đình đạt được ý đồ.

Sắc bén lưỡi đao cắt qua da thịt, đỏ thẫm huyết dịch tuôn ra theo miệng vết thương, Quỷ Sứ không để ý thương tích. Bất chấp độc lực trong người cắn trả, vận khí trong người đem Tiêu Vũ Đình đẩy trượt lùi về sau mười mấy bước.

“ Đủ rồi” Quỷ Sứ đem đao thả xuống, giận giữ quát : “ Tiêu Vũ Đình nàng đủ rồi”

Bị ngăn chặn, song Tiêu Vũ Đình không có phẫn nộ một chút nào, đôi mắt trong hiện lên kinh ngạc lẫn vui mừng khi nghe được cái thanh âm kia. Bởi nàng làm sao quên được cái thanh âm kia được chứ, kinh hô : “ chàng chưa chết”

“ Quả nhiên không ngoài ta dự đoán” Đế Thiên An tay giữ Thiên Lạc cũng thả ra, lúc này trên xuất hiện không ít vết xước bởi mười đầu Thái Cổ Chỉ Đao để lại, lại thần côn cất lời lắc lư : “ Khi ta giao đấu cùng ông đã phát hiện khác lạ. Nhất là khi đi vào nơi này ta thấy ánh mắt khác lạ củ ông, càng lạ hơn khi ánh mắt lo lắng cho mẹ ruột của Thiên Lạc.”

“ Đại lừa gạt, chàng lại phát hiện gì rồi” Lâm Thủy Dao lại bị cuốn theo tình tiết mới, cái tên này quả thật để cho nàng tràn đầy bất ngờ.

“ Mẹ!” Hàn Thiên Lạc nhìn thấy mẹ mình đã an toàn, lại nghe được bên tai lời của Đế Thiên An liền biết hắn sở dĩ giam giữ nàng là muốn ép Quỷ Sứ ra tay.

Đế Thiên An một bộ ta đã nhìn thấu hết thảy, cất lời : “ Ấy, vị này ấy à. Chính là bội tình bạc nghĩa trong miệng Sở phu nhân. Bỏ thê vứt con nhiều năm làm con rùa trốn trong Thông Linh tháp, cũng chính là Thiên Lạc cha, Hàn Thiên Khiếu”

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ