Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2481: Đại chiến hai Chí Tôn



Chí tôn còn lại của Luân Hồi Hải tên là Quân Tuyên, bí hiếm khó lường, trong miệng khẽ ngâm ma chú vang vọng vũ trụ.

Vô thanh vô tức, xuất hiện những tấm bia cực lớn không đếm được, cao ngất lấp trong vũ trụ, cảnh tượng thật kinh người.

Tấm bia đá thật sự rất to lớn, không ngừng tăng vọt, cuối cùng mặt trời trăng sao đều quay chung quanh chúng, trang nghiêm mà trang trọng, uy nghiêm mà kinh người.

Đây là một loại tình cảnh như thế nào?

Cổ Bi ngang qua trong vũ trụ, một tòa lại một tòa như là mộ bia của tiên, cắm đầy tinh không, tinh tú trên bầu trời so sánh với chúng đều quá mức nhỏ bé không tính là gì.

Một loại dao động thật lớn truyền ra, như phải chôn vùi Đế Thiên An mà đến.

“Tam giới chuyển sang kiếp khác, đời đời kiếp kiếp khắc tên ta, chiêu cáo chư Thần, chín tầng trời mười tầng đất nghe theo hiệu lệnh ta!”

Chú ngữ vang lên, quanh quẩn trong vũ trụ tại đây, mỗi một khối mộ bia đều khắc lên hai chữ Quân Tuyên, chiếu rọi cổ kim tương lai, như là chư Thần cộng đồng huyết tế mà thành.

Đây là một loại cảnh tượng quy dị, mỗi một tấm bia lớn đều phong cách cổ xưa mà thần bí, mặt trên tự liễm đi hào quang, có một loại khí tức kỳ bí khuếch tán ra.

“ Trò trẻ con mà thôi!” Đế Thiên An cười lạnh khi cảm nhận linh hồn mình bị một cổ lực lượng lôi kéo, cường đại linh hồn lực bạo phát ra ngoài, đem cổ lực lượng kia đánh đến đánh ngược về.

Mỗi một vị Chí Tôn đều có đạo của chính mình, khi chứng đạo hòa hợp với Thiên Tâm sống qua muôn đời cũng không hề biến đổi, sau khi chém qua một đao chính mình cũng như thế.

Song Đế Thiên An lại khác, hắn ngự trên vạn đạo. Linh hồn của hắn được Hỗn Độn Đế Diễm hun đúc, sau lại nội thế giới hoàn mỹ khai sinh, linh hồn trong cũng ẩn chứa ba ngàn pháp tắc, hoàn toàn vượt trội hơn hai Chí Tôn trước, nhất là khi Quân Tuyên còn chưa thăng hoa trở về trước đây sung mãn thời kỳ.

"Ông!"

Tất cả tấm bia lớn đều run rẩy, mặt trên hiện ra một gương mặt người, nhưng như trước là vật liệu đá càng thêm quỷ dị.

“Đời đời kiếp kiếp khắc tên ta...”

Những lời này như là chú ngữ đáng sợ nhất, quanh quẩn trong tinh không, gió lốc mãnh liệt, sấm rền chớp giật. Trong thiên địa, rậm rạp anh linh vô tận, chư Thần đều hiện, giống như sóng biển mênh mông vỗ vào bờ, thần uy cuồn cuộn mãnh liệt chấn vờ chín tầng trời!

Thần linh chợt hiện, vốn từ trong bia cùng nhau phóng tới phía trước.

“ Hống!!”

Toàn thân Đế Thiên An sáng lạn màu vàng kim, các loại Thần ngân bay múa, pháp tắc vô cùng tận, pháp tắc thân của hắn dựng lên, Hỗn Độn Đế Diễm ngưng tụ thành một cây cự phủ.

"Ầm!"

Một phủ chặt xuống, vô số thần linh kia đều vỡ nát, sóng kình quét qua chấn nát vũ trụ sao trời, hỏa diễm như mưa tán loạn khắp nơi.

Đế Thiên An không có dừng lại liền chặt hai phủ.

“Ầm!”

Hai cái Chí Tôn vội vàng đem lực lượng chống đỡ, khi hai phủ chặt ra được Đại Đế kia dời vào không gian, quỷ dị vượt qua các tầng không gian đến phía họ.

“ Nếu đã vậy! thì cùng chết đi!” một phủ kia để cho chủ Luân Hồi ăn thiệt, hắn tức giận gầm rống.

Lúc này tinh khí thần đều tăng lên tới trạng thái cực hạn, giống như năm đó, trước khi hắn thành đạo một đêm đánh chết rất nhiều đại địch, tung hoành vũ trụ, huyết chiến bát hoang.

Chủ nhân Luân Hồi cao lớn hùng vĩ, hỗn độn khí bao phủ toàn thân, giống như Ma Thần sống lại từ thời đại khai thiên lập địa, ở trong sương mù cũng có hào quang rực rỡ bao phủ. Ở trong vũ trụ tối đen lạnh giá này đặc biệt càng khủng bố khiếp người.

So với nhiều binh khí Chí Tôn cổ đại cầm trong tay, chiến y do tiên kim luyện chế thành xem như rất ít, phàm là người như thế chú định đều rất khó đánh, bởi vì bọn họ chú trọng phòng hộ.

Giờ phút này, xương trán hắn phát sáng chiếu sáng vũ trụ tối đen, nơi Tiên Thai đó như là có một thần linh đang ngồi xếp bằng tụng kinh, chiếu rọi ra ánh sáng muôn đời, thật sự là chấn thế!

Ở trước người và sau lưng hắn xuất hiện một mảnh đại dương mênh mông, đó là từ hồn phách hóa thành hải dương, là tái hiện Luân Hồi Hải, một trong những địa phương đáng sợ nhất thế gian.

“Ta chấp chưởng luân hồi thiên hạ, chính là người chủ của thế gian, ngày xưa chín tầng trời mười tầng đất không một kháng thủ. Kiếp này cũng sẽ không bại, chiến hồn sống lại, ta sẽ diệt…”

Chủ nhân Luân Hồi bước tới phía trước, con ngươi sâu sắc dọa người, trong đó có cảnh tượng nhật nguyệt bị hủy diệt, tinh tú rơi xuống, thiên địa vỡ nát, thân thể hắn được bao phủ trong hỗn độn, cực kỳ khủng bố.

"Ầm!"

Đế Thiên An chém song hai phủ, sẽ cho hắn cơ hội tích súc lực lượng sử ra một đòn cực mạnh được ư! Không hề, lại lợi dụng không gian đại đạo, một tay vươn ra đánh xuyên qua tầng không gian, trực tiếp đánh lên thân thể hắn.

Chủ nhân Luân Hồi phát hiện, lập tức bước đi, chỉ một bước đã dời xa vạn vạn dặm, liền sau đó cánh tay của chủ nhân Luân Hồi hóa thành một thanh Thiên Đao thật lớn, dài đến mấy trăm trượng, máu thịt biến thành đao, hơn nữa còn tăng vọt, chói sáng như tuyết trắng, hàn khí kinh người.

"Rắc rắc!"

Hắn bổ thẳng xuống, muốn định đem Đế Thiên An chém đoạn, hư không vũ trụ lập tức bị hắn cắt nứt ra, phát ra tiếng rít gào cực kỳ đáng sợ, khiến lòng người đều run rẩy.

Thiên Đao hạ xuống mạnh mẽ bổ lên, ánh sáng chiếu sáng ba mươi ba tầng trời, rúng động lòng người.

Một đao như vậy ai có thể ngăn cản? Đây chính là một một kích toàn lực của Chí Tôn, áp lực đến pháp tắc thiên đạo đều rung chuyển.

Nhưng mà, Thiên Đao rực rỡ sáng như tuyết khiếp người kia, không ngờ khi vừa chạm tới bàn tay của Đế Thiên An, liền bị bắt giữ lại. Hơn nữa trong chốc lát đã bị nóng chảy hòa tan, toàn bộ lực lượng pháp tắc Tiên đạo chìm sâu vào, lực lượng bị cắn nuốt.

“Cái gì?”

Chủ nhân Luân Hồi khiếp sợ, cảm giác thực khó tin! Đây là một kích cường thế của hắn, lực lượng vô cùng tận của Chí Tôn cổ đại bay ra rồi lại bị hòa tan sạch.

“ Soạt!!!”

Không cho chủ nhân Luân Hồi cơ hội phản ứng, Đế Thiên An lại phát động công kích, vượt khoảng cách đến hắn, sau đó mở ra nội thế giới cổng mạnh mẽ dời hắn vào bên trong kia.

Ngay khi vào bên trong, Đế Thiên An liền đóng cổng nội thiên địa lại, lập tức điều động sao trời lực lượng xạ xuống cùng với bản thân mình công kích.

Phốc!"

Một kích này đem Chủ Luân Hồi đánh cho nổ tung.

Một đóa lại một đóa hoa máu nở rộ. Chủ Luân Hồi bị thương nặng, thật sự nếu không hồi phục tới tuyệt đỉnh, có lẽ hắn sẽ ngã xuống ở trong này.

Chí Tôn liều mạng, chủ nhân Luân Hồi nổi giận, hoàn toàn cuồng bạo đêm trọng tổ thân thể.

"Ầm!"

Phát sinh bùng nổ chấn nhiếp thế gian, mưa máu bay tán loạn, xương cốt bị gãy đoạn, chủ nhân Luân Hồi vừa mới trọng tổ thân hình, cơ thể lại vở nát theo Đế Thiên An bay đến đánh hắn dập nát, làm cho thiên địa này đều gào thét.

“ A...”

Chủ Luân Hồi gào rống. Toàn thân phát sáng, thất bại không phải lựa chọn của hắn, thiên hạ vô địch là tín niệm cả đời hắn, thà rằng phải trả cái giá thật lớn để trở lại tuyệt đỉnh, cũng phải giết chết Đại Đế trước mắt, cho dù là cuối cùng chính hắn cũng chết.

Thế nhưng, quá nghẹn khuất, hắn còn chưa thăng hoa hoàn tất đã bị đánh thương, lại bị dời vào nội thế giới này, lực lượng của hắn mỗi lần trọng tổ lại bị mất đi, sao trời ở nơi này tham dự vào cướp đoạt.

Làm cho hắn không thể thuận lợi tiến hành, không thể thăng hoa khôi phục lại trước kia đỉnh phong Đại Đế tu vị.

"Ầm!"

Từng mảng lớn mưa máu bay tán loạn, huyết nhục của chủ Luân Hồi được Đế Thiên An đánh nát dùng không gian pháp tắc chia cắt ra khắp nơi không gian, để mặt cho sao trời cướp đoạt, thậm chí cả đám nữ nhân người nhà hắn trong Long Đảo tham dự vào.

“ Khinh người quá đáng!” Chủ Luân Hồi điên tiết giận giữ lên, khi hắn trọng tổ lại thân hình thì lại thiếu đi càng nhiều lực lượng.

“ Khinh ngươi thì đã sao!” Đế Thiên An cười lạnh đáp lại, tiếp tục giáp lá cà, không ngừng đánh nát thân hình cùng công kích nguyên thần.

Chủ Luân Hồi nghẹn khuất, cuối cùng đành bất lực, cả cơ thể lần nữa vở tung, nguyên thần bị cắt xẻ thành vạn mảnh, tản ra khắp nơi trong nội thế giới.

“ Sưu! Sưu!!”

Từ Long Đảo càng nhiều cái thân ảnh đạp lên tinh không, vừa hiện ra bắt đầu cướp đoạt lấy lực lượng của chủ Luân Hồi về cho mình.

"Ầm!"

Một tiếng vang lớn vang vọng khắp nội thế giới, chỉ thấy một cái vết rách không gian hiện ra và được mở lớn.

Nội thế giới cổng đã đóng lại, nhưng nó không có biến mất mà hòa hợp với thế giới bên ngoài. Giống như các Cấm Địa Sinh Mệnh vậy, Quân Tuyên thân là Chí Tôn nên phát hiện ra được vị trí của nội thế giới.

Quân Tuyên lập tức dùng lực lượng mạnh mẽ đem nội thế giới hàng rào không gian xé ra, đánh phá tiến vào, lập tức trời sụp đất nứt, hắn giống như Ma Thần cái thế tiến vào muốn ứng cứu cho chủ Luân Hồi.

“ Trời ạ! chủ Luân Hồi ngã xuống rồi!”

Các Chí Tôn cùng cường giả quan sát kinh hô lên, theo Quân Tuyên mở ra được cổng nội thế giới, thần niệm bọn họ lan tản đến thấy được chủ Luân Hồi bị đánh nát, máu huyết rải đầy trong không gian kia.

“ Tốt! là ngươi tự tìm đường chết” Đế Thiên An cầu còn không được, lập tức vận dụng không gian chi lực đem không gina xé rách kia vá lấp lại, bịt kín đường lui của Quân Tuyên, truyền âm cho người nhà mình rời đi, tiếp đến lao đến công kích.

Quân Tuyên lạnh đáp : “ Giết ta! Ngươi làm được không đã”

Lời dứt, khí tức của Quân Tuyên thay đổi rồi, mi tâm sáng rực, cả thân thể phát sáng, hắn bắt đầu biến thành cực hạn, sắp tái hiện uy thế ngày xưa.

Khí tức của chí tôn thăng hoa khuếch tán ra, lập tức khủng bố hơn rất nhiều lần!

Đế Thiên An điên cuồng tăng lên chiến lực của mình công kích.

Chí Tôn cổ đại tự chém một đao, nên muốn khôi phục đến đính phong cần thiết phải thăng hoa cực hạn mới đủ, trong quá trình này sẽ hiện ra một chút lỗ hổng nhưng có thể xem nhẹ không đáng ngại.

Song đạt đến cấp bậc của Đế Thiên An, chỉ cần một phần ngàn sát na thôi cũng đủ để ảnh hưởng đến kết cục.

Thiên địa xung quanh đều như sắp phải diệt vong, không thành càn khôn, không là vũ trụ, đầu tiên là hóa thành hắc động, sau đó lại trở thành khu vực hỗn độn, khí tức khủng bố tuôn trào, pháp tắc diệt thế.

" A...”

Quân Tuyên rống to hắn biết khoảnh khắc thăng hoa sẽ xuất hiện một nhược điểm, khi toàn lực tăng lên, lực phòng ngự sẽ giảm đến mức thấp nhất, không thể để bị người đánh sảy, nhưng hắn cũng không nghĩ rằng sẽ bị Đế Thiên An bắt giữ được.

Thế nhưng, hiện tại hắn biến sắc, hết thảy là đột ngột như thế, tới nhanh như thế. Đế Thiên An nắm bắt chuẩn xác được lỗ hổng này, như một đầu mảnh thú hồng hoang tấn công tới trước.

"Ầm!"

Tuyệt thế va chạm mạnh bùng nổ, Hổn Độn Đế Diễm ngưng tụ thành trường thương va chạm với đại đạo Thần bình, mai một thời không.

Mà nấm tay của Đế Thiên An va chạm lại là đánh vào trong thân thể Quân Tuyên, đây quả thực là tuyệt sát! Ngay khoảnh khắc lướt qua này, hắn đã nắm bắt được cơ hội.

Quân Tuyên rống giận, bay tung ra ngoài, trong ngực xương cốt bị gãy đoạn, máu bắn tung toé rồi nổ tung trong thiên địa. Hơn nữa mi tâm hắn cũng bị một Đế quyền khác đánh trúng, xương trán vỡ vụn, nguyên thần đang thăng hoa kia như bị tưới dầu hỏa bùng cháy hừng hực.

“ Tật!!!”

Vô tận sao trời tràn xuống, cướp đoạt lấy tinh nguyên trong huyết nhục của Quân Tuyên lan tràn trong hư không kia.

"Ầm!"

Thiên địa chấn động, tinh không rung chuyển hỗn loạn, Đế Thiên An liên tục xuất ra thủ đoạn tuyệt sát, không có khả năng cứ như vậy thu tay lại. Đây mới chỉ là một thức mở đầu mà thôi.

Hắn như tinh tú xẹt ngang không trung, nhanh chóng mà mãnh liệt nâng tay thay đổi bất ngờ, Hỗn Độn Đế Diệm như lưỡi đao cắt xé vũ trụ, gần như chém đứt đoạn thân thể Quân Tuyên vừa trọng tố, bắn tóe ra một mảng lớn màn sương máu.

Không gian pháp tắc lại vận chuyển cùng, đem huyết nhục dời đi, không những hắn mà người nhà tinh thông không gian pháp tắc cũng tham dự vào, phụ giúp hoặc chia một chén canh.

Máu huyết dù là một giọt bị thu đi, nếu thu vào nội thiên địa cũng chính là nguồn dưỡng chất khổng lồ. Có thể khai sinh ra vô số sinh linh hay linh dược trân quý…

Hỗn độn cuồn cuộn mãnh liệt, tiên quang lấp lánh, thế gian không có gì rực rỡ hơn so với nó. Các sao trời cướp đoạt lực lượng mà không ngừng lớn mạnh rồi xạ ra ánh sáng.


Đế Thiên An chiếm được tiên cơ không buông tha người, công kích nối tiếp công tới như mưa rền gió dữ, vây Quân Tuyên ở bên trong, xé nát hoàn toàn.

Quân Tuyên mặc dù bị Đế Thiên An đánh tơi bời, song Đế thân quả thật đáng sợ!có được sức khôi phục không gì sánh nổi, trong ngực bị xuyên thủng cùng với xương trán vỡ vụn kia liền tản ra tiên quang bốn phía, tự động khép lại.

Nhưng lực lượng của hắn bị xói mòn đi, không ngừng bị hấp thụ, cứ đà như vậy kéo dài giống như chủ Luân Hồi trở thành dưỡng chất nuôi dưỡng cho nội thế giới của Đế Thiên An.

“ Đáng chết!”

Quân Tuyên sập nạn, thăng hoa cực hạn sinh biến cố, hắn rơi vào một loại hoàn cánh nguy hiểm nhất, làm cho nguyên thần chi hỏa sôi trào, muốn nhảy vào bước cuối cùng, mà trong nháy mắt này lại sinh ra nhiều bất ngờ như vậy.

"Ầm!"

Cơ thể Quân Tuyên một lần nữa bị đánh nát rồi lại trọng hợp.

Tất cả đều phát sinh chỉ trong nháy mắt, nhanh đến người ta gần như không kịp phản ứng. Bởi vì loại này chiến đấu chỉ thoáng hiện ra trong chớp mắt, chính là trong một điểm mảnh nhỏ thời gian đó, dù là cường giả cấp số này cũng rất khó nắm bắt được.

“A...”

Quân Tuyên kêu to, thân mình sớm rách nát bay ra ngoài, thân thể và nguyên thần cùng thiêu đốt xé mở.

"Ầm!"

Va chạm mạnh chấn nhiếp thế gian, Đế Thiên An không cho Quân Tuyên bất cứ cơ hội nào có thể thăng hoa trở về Đại Đế, dùng mạnh nhất lực lượng của mình liên tục công kích, cơ thể y không ngừng bị đánh nát, nguyên thần càng lúc vở ra.

Cho đến khi hết thảy kết thúc, Quân Tuyên thất tha thất thểu, toàn thân đẫm máu, bảo bình trong tay vỡ nát, trong thiên địa vạn đạo gào thét, một mảnh rách nát, không còn thành hình dáng.

"Ầm!"

Cuối cùng phát ra một tiếng nổ, Quân Tuyên hoa máu tràn ngập ức vạn dặm. Vô tận sao trời xạ xuống cướp đoạt hết thảy, bằng mắt thường có thể thấy được mà lớn mạnh không ngừng.



Một trận chiến này hạ xuống màn che, một vị Chí Tôn cuối cùng của Luân Hồi Hải bị đánh chết, đạo của hắn tán đi hòa hợp trong nội thế giới, nguyên thần của hắn bị chia cắt thành trăm vạn mảnh nhỏ và đang tiêu biến.

“ Tiêu Diêu Thiên Tôn! Giấu đúng là sâu!” Đế Thiên An dùng linh hồn đọc qua các mảnh nguyên thần bị chia cắt, liền phát hiện ra được tên Chí Tôn mới chết này còn ẩn giấu át chủ bài.

Quân Tuyên không phải là hắn thân phận thật sự, mà là Thiên Tôn khai sáng bí quyết chữ "Hành".

Tiêu Diêu Thiên Tôn, một tồn tại cổ xưa tung hoành thời đại thần thoại, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, được xưng là muốn đánh phá thời gian hỏi bất diệt, muốn chứng đạo trường sinh.

Tiêu Diêu Thiên Tôn khai sáng bí quyết chữ "Hành", độc nhất vô nhị, được xưng bước vào lĩnh vực thời gian, có thể thay đổi năm tháng, phản lão hoàn đồng, gia tăng thọ nguyên vô lượng.

Năm đó, sau khi Minh Tôn khai sáng Địa phủ từng Tiêu Dao Thiên Tôn luận đạo. Sau lại, rất nhiều người đều cho rằng hắn đã chết, lại không biết là hắn thay đổi một thân phận, tiến vào Luân Hồi Hải ngủ đông.

Sau gặp được một người sắp thành đạo, khi độ kiếp kinh thiên động gần như bước vào trong lĩnh vực Hoàng Đạo. Tiêu Dao Thiên Tôn thăng hoa cực hạn, áp chế người thành đạo kia, đoạt thân thể, nguyên thần của người kia, cũng dung hợp với người kia trở thành hắn ngày nay.

“Cũng may ngươi không thăng hoa kịp! cuối cùng nghẹn khuất mà chết! bằng không nội thế giới của ta lại phải hao tổn không ít” Đế Thiên An cười vui vẻ nói.

Lời hắn nói không sai chút nào, Tiêu Dao Thiên Tôn sở dĩ bị hắn giết nhanh như vậy đó là vì chưa kịp thăng hoa trở về trước kia đỉnh phong Đại Đế lực lượng. Dưới toàn bộ lực lượng Đại Đế đánh ngay vào lổ hổng, lại bị các sao trời cùng người nhà hắn như châu chấu cướp đoạt, làm sao mà không chết.

Phải biết Tiêu Dao Thiên Tôn khai sáng bí chữ Hành chạm đến thời gian lĩnh vực, so với chủ của Luân Hồi Hải còn đáng sợ hơn. Song cuối cùng vì sai lầm nhất thời, do dự không thăng hoa để bảo lưu lực lượng chờ Thành Tiên Lộ mở ra, cuối cùng ôm hận ngã xuống.

“ Sau này thế gian không còn Luân Hồi Hải”

Cổng nội thế giới vừa mở ra, thanh âm Đế Thiên An vang vọng khắp chín tầng trời mười tầng đất.

Mặc dù là đang ở Vực ngoại, mượn dùng các loại cổ trận thai quan sát, rất nhiều nhân vật cấp Đại Thánh, Giáo tổ vẫn có càm giác lạnh từ đầu đến chân, quá mức cường đại.
Khi trở về Bắc Đẩu, toàn bộ Đế khí nội liễm trong thân, nhưng vẫn như cũ khiến sinh linh khắp Táng Đế Tinh toàn bộ sợ hãi, người ở khu vực phụ cận không tự chủ được quỳ sụp dập đầu.

“ Ầm!”

Bàn tay to hướng Luân Hồi Hải mà đến, đem nơi này nhổ bứng gốc vứt vào nội thế giới của mình, làm cho Cấm Địa Sinh Mệnh Luân Hồi Hải này hoàn toàn hóa thành mây khói lịch sử, trở thành quá khứ, không bao giờ có thể nhìn thấy nữa.

Đến tận đây thể nhân mới biết, Luân Hồi Hải liền diệt, trong đó không còn một người.

“Một cấm địa Sinh Mệnh cứ như vậy biến mất?!”

Cả thế gian khiếp sợ, hủy diệt hai Chí Tôn đã khiến người ta rúng động, mà san bằng một Cấm Địa Sinh Mệnh lại càng khiến mọi người thêm sợ run.

“Trời ạ! Bảy đại cấm địa Sinh Mệnh ngày nay lại thoáng cái thiếu một cái! Bị bình định vĩnh viễn! Đại Đế quả nhiên nghịch thiên!”

Thế gian ồ lên, tin tức truyền khắp các vực, đây là một loại hành động vĩ đại huy hoàng khó có thể tưởng tượng. Kết liễu một vùng cấm, ảnh hưởng thật sự quá lớn, toàn bộ đám người vui mừng.

Đại Đế vừa mới hiện thân liền đã bình định hai cái vùng cấm. Đây là một chuyện trải qua năm tháng vô tận chưa ai làm được, mặc dù công lao này có các Đại Đế khác góp sức làm ra.

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.