Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2474: Chí Tôn bí mật



Dời đi đám người Diệp Phàm, Đế Thiên An ở lại trò chuyện với lão Chí Tôn. Dù không ở cạnh nhưng hắn ý niệm bao trùm hết thảy, có thể tùy thời ứng cứu.

Lão Chí Tôn đối với Đế Thiên An dò hỏi, bất cứ vấn đề gì cũng trả lời.

Từ lão Đế Thiên An càng tường tận thêm về các Cấm Địa Sinh Mệnh, cũng như thế lực mạnh yếu của các nơi. Càng rõ hơn vì sao các Chí Tôn có thể kéo dài hơi tàn, cũng như là nguyên nhân chính dẫn đến các đợt hắc ám nổi loạn.

Các Chí tôn trong bảy đại Cấm Địa Sinh Mệnh không phải là Chí Tôn của thời đại thần thoại, chính là Thái Cổ Hoàng, nếu không cũng là Đại đế Nhân tộc cùng với Thần thai Thánh Linh... mỗi người đều có lai lịch kinh người.

Cấp bậc này tuyệt đối không thể tự phong mình trong nguyên, trên trời dưới đất cũng không có vật chất gì có thể bảo trì được Tiên Thai bất hủ của họ, bởi vì đều quá cường đại căn bản là không trấn áp được.

Bọn họ sở dĩ có thể sống sót là bởi vì mỗi người đều có pháp trường sinh riêng, đương nhiên còn có một điều kiện tiên quyết: chính là phải tự chém một đao, rời khỏi ngôi vị Hoàng Đạo, hạ xuống khỏi cảnh giới kia, bằng không sao có thể tự phong đến bây giờ.

Có người sau khi hạ xuống cảnh giới đó, có thể ngủ đông muôn đời vẫn không xuất thế, có được Thái Sơ mệnh thạch, tiên nguyên các thứ có thể che lại cho bọn họ năm tháng thực dài lâu.

Tồn tại như vậy có Đại Đế Nhân tộc cá biệt, có Thái Cổ Hoàng cá biệt, cũng có các Chí Tôn khác, thẳng đến khi con đường thành tiên mở ra mới thức tỉnh, trực tiếp xuất thế, chinh chiến trên Tiên lộ kiếp này.

Đương nhiên, người như vậy, trạng thái thân thể khẳng định là phải suy yếu đến điếm thấp nhất, vì vậy Tiên lộ còn chưa chấm dứt họ đã ngã xuống.

Mà có người, mặc dù dùng Tiên nguyên, Thái Sơ mệnh thạch các thứ vật chất quý hiếm để tự phong ấn mình, nhưng vì thời gian quá mức lâu dài, hoặc là trên đường xảy ra như vậy, hoặc xảy ra vấn đề không kiên trì được, khi thức tỉnh trước thời hạn cổ đại thì sẽ biến chất.

Do đó, nên mới có hắc ám náo động!

Một hạt cát một thế giới, một cây cỏ một thiên đường. Đồng dạng, sinh linh cũng như thế, bất kể bọn họ nhỏ yếu cỡ nào, bọn họ đều ẩn chứa một kỳ tích, trong cơ thể đều có vật chất quý báu trên thế gian này, đó chính là sinh mệnh!

Người càng cường đại thì loại vật chất này càng nhiều, người yếu thì có ít, đó giống như là từng hạt trân bảo cất giấu ở trong thân thể của mỗi một sinh linh.

Chí Tôn trên đường thức tỉnh, vì mạng sống, vì để kéo dài bất hủ, nên phải tạo ra hắc ám náo động, cũng không giới hạn ở Bắc Đẩu, trong vũ trụ bát hoang đều là trường săn bắt của họ.

Chí Tôn cổ đại sẽ không để cho một địa vực nào khô kiệt, mà là tiến hành có lựa chọn, là bảo lưu lại những cổ tinh vực đó một ít hạt giống sinh mệnh, coi như dành để hấp thu sinh mệnh trường kỳ, bảo trì Tiên Thai bất hủ của mình ngăn cản vết rách lan rộng, chữa trị luân bàn sinh mệnh.

Đương nhiên, loại này cũng giống như Bất Tử Thần Dược, dùng qua một lần dược tính sẽ giảm mạnh, đồng dạng liều lượng tất nhiên phải khác, lần sau nếu lại có nhu cầu, phải dùng đến một lượng lớn hơn gấp mười gấp trăm lần!

Vì vậy, một lần hắc ám náo động sẽ càng đáng sợ hơn so với lần trước. Mỗi một vị Chí Tôn tới hiện tại lượng sinh mệnh cần phải cắn nuốt động một cái chính là dùng hàng ức làm đơn vị.

Người nhiều nhất tổng cộng đã huyết tẩy mấy trăm ức sinh linh, chính là mới bị Đế Thiên An giết chết, Thạch Hoàng!

Nhưng điều này cũng không phải có thể làm cho họ sống tiếp đời thứ hai, mà chỉ là tạm thời ngăn cản xâm nhập của năm tháng, chống cự lại già cả mà thôi.

Sinh mệnh là kỳ tích vĩ đại nhất trên thế gian, nhưng cũng trở thành nguyên nhân tai họa và rắc rối lớn nhất!

Chí Tôn trong Cấm Địa Sinh Mệnh phát động hắc ám náo động, khi gặp phải thời điếm có Đại Đế xuất thế, tự nhiên phải cực lực tránh lui, dù sao bọn họ đã hạ xuống khỏi cảnh giới đó, nên không nghĩ liều mạng.

Nhưng nếu là thời kỳ vượt qua năm tháng thời hoang cổ, mà cần sinh mệnh lực, lúc đó cũng chỉ phải chiến một trận là không tránh khỏi. Bởi vì trong thời kỳ mãng hoang đó, Đại Đế xuất thể bất cứ lúc nào, cũng không phải một hai người, một người tọa hóa, sau đó không phải không còn, mà sẽ có người thành đạo, chính là gần như một niên đại đều lập tức có ngay người thành đạo!

Đương nhiên, không có khả năng Đại Đế chân chính gặp nhau, dù sao có một ảnh hưởng kỳ hạn chứng đạo. Còn nếu niên đại không có Đại Đế, cũng sẽ có Thánh Thể Đại Thành!

Ở thời kỳ đó Chí Tôn cổ đại chỉ phải ra tay không có lựa chọn nào khác, họ có muốn tránh cũng không thể tránh. Do đó cũng chính là tạo thành hắc ám náo động đáng sợ nhất, tiến hành đại chiến đổ máu.

Chí Tôn cổ đại tuy rằng rời khỏi ngôi vị Hoàng Đạo, nhưng Đại Đế Nhân tộc nếu đi trấn sát, họ cũng có thể tăng lên tới tuyệt đỉnh, khôi phục vinh quang ngày xưa trong thời gian ngắn ngủi, đến lúc đó liều chết thì thắng thua cũng khó lường!

Tuy nhiên, chỉ cần làm như vậy thì phải trả cái giá thật lớn, mặc dù không có chết trận, thậm chí hợp lại đánh chết Đại Đế Nhân tộc, cũng rất có thể sau một trận chiến qua đi chính mình cũng tàn lụi.

Một trận chiến qua đi, dù không có chết trận, cũng đã vận dụng đạo quả chém chết Đế Hoàng, chỉ có số ít Chí Tôn mới có thể may mắn sống sót.

Vì vậy, nếu không phải là niên đại thời hoang cổ Đại Đế lúc nào cũng xuất hiện, Thánh Thể Đại Thành nối tiếp hiện ra, thì chỉ phải bị nhấn chìm đổ máu đáng sợ như vậy, bởi vì không người nào có thể trấn áp bọn họ.

Không có người nào nguyện ý tiến hành Đại Đế chiến, bất kể là Chí Tôn cổ đại, hay là Đại Đế Nhân tộc đều có nguy hiểm ngã xuống.

Mà ở những niên đại không có Đại Đế xuất thế, thì thật sự rất thảm thiết, trên trời dưới đất đều bị nhuộm đỏ máu loãng, không phải giới hạn ở Bắc Đẩu, mà các địa phương khác cũng từng phát sinh, đó chính là thảm kịch nhân gian!

Các Chí Tôn cũng từng là chủ nhân gian một thời, là người chủ thiên hạ được mấy chục vạn đại tộc trong vũ trụ cùng tôn sùng, nhưng tới ngày nay dù có quay đầu lại cũng đâu còn gì?

Có lẽ, trong nội tâm của họ cũng từng có lúc thở dài, nhưng lại sớm bị chôn vùi trong băng lạnh, sớm bị thay đổi trong vô tình!

Bọn họ đã không còn là chính mình ngày xưa!

Đế Thiên An thăm dò xong Bất Tử Sơn lão Chí Tôn, đi ra nội thế giới hướng dến một nơi- Thánh Nhai.

Thánh Nhai nằm tại vùng giáp ranh giữa Trung Vực và Bắc Vực, vị trí rất đặc thù, bình thường thì chưa từng có người nào tới đây cả, ai nấy đều kính sợ mà tránh xa.

Điều này là do đây là nơi không hay ho chút nào, Thánh Thể Đại Thành khi tuổi già thì bỗng nhiên đột tử tại đây, máu nhiễm đỏ cả sườn núi, khiến cho ai tới đây cũng đều vô cùng khiếp sợ.

Phải biết rằng Thánh Thể Đại Thành là tồn tại vô thượng, có thể tranh hùng được với cả Đại Đế cổ, kết quả là lại nhận được kết cục như vậy, trở thành một mê án lịch sử vĩnh viễn không ai lý giải được.

Tuy rằng tên nó giống như là một vách núi, nhưng khi tới gần thì mới phát hiện rằng nó là một dãy núi vô cùng bao la hùng vĩ, nguy nga trầm trọng.

Toàn thân dãy núi này đen như mực, vô số cổ thụ mọc phía trên cũng không che nổi màu đen này, có hơn năm mươi ngọn núi lớn như vậy cũng tồn tại một cỗ khí thế cuồn cuộn vô cùng vô tận.

“ Ầm!!”

Cả tòa Thánh Nhai rung chuyển theo Đế Thiên An duổi tay muốn đem nó nhấc lên.

Chỉ thấy Thánh Nhai trung tâm, trên ngọn núi lớn đen như mực này lại có một cổ bảng màu vàng, phong ấn trên thân núi, có một cỗ khí tức huyền bí lưu động, tràn ra uy áp mênh mông vô tận.

“ Vô Thủy! chả trách lại tốn sức như vậy vẫn chưa ra” Đế Thiên An động tay muốn nhổ Thánh Nhai lên, nhưng lạ thất bại, bởi tại Thánh Nhai trên còn có Vô Thủy Đại Đế để lại thủ đoạn.

“ Lên!” Đế Thiên An quát lớn một tiếng, lại mở ra nội thế giới cổng, đồng thời thả ra toàn bộ lực lượng của mình nhổ lên Thánh Nhai.

Lập tức uy áp của Đại Đế lan tỏa khắp Táng Đế Tinh cùng vũ trụ.

“ Đại Đế! Đây là Đế uy”

“Mượn thêm trời xanh năm trăm năm, ông trời ngươi thật bất công biết bao!”

“Nếu cho ta vài trăm năm cũng tốt mà! Là thực như vậy, ta đã thấy được ánh rạng đông, muốn cố gắng đẩy ra cánh cửa kia, mà trời xanh ngươi lại vô tình khép kín với ta! Kiếp này đã vô vọng rồi sao?”

“ Là Đại Đế! Là một cái Đại Đế”

“ Chính là vị kia bình định Bất Tử Sơn ư!”

“ Đại Đế vì sao lấy đi Thánh Nhai!”

“ Thánh Nhai là Đại Thành Thánh Thể đem Bất Tử Sơn cắt ra, Đại Đế muốn trọng hợp lại đó!”

Chư cường các nơi vũ trụ cảm nhận được Đế uy lan tỏa, đây là một loại thần tích như thế nào, thời gian sau đã cách nhiều năm, trong vô thanh vô tức, có người thành Đế, là đột ngột như thế, không ngừng nghị luận.

Một Đại Đế còn sống rõ ràng, có mấy người có thể nhìn thấy?

Vũ trụ bát hoang, tất cả chủng tộc đều không yên tĩnh. Có kẻ đang chứng Đế đạo thì bi ai thương tiếc, bởi vị Đại Đế kia chứng Đế thành công vậy con đường của bọn họ đã bị đứt đoạn rồi.

“ Ầm!!”

Chỉ thấy Thánh Nhai dưới toàn bộ lực lượng của Đế Thiên An thả ra, bị nhổ lên rồi được dời vào nội thế giới. Sau đó được đem đến Bất Tử Sơn, trọng hai làm một.

“ Tốt! bản tọa xử lý ngươi sau” Đế Thiên An nhìn Thánh Nhai cùng Bất Tử Sơn nối lại cùng nhau hài lòng, ánh mắt nhìn về trung tâm Thánh Nhai trên đỉnh núi, một tòa quan tài đá bị một cổ bảng màu vàng trấn áp.

Cổ quan tài này, năm xưa Vô Thủy Đại Đế đi vào Bất Tử Sơn tự tay trấn áp một vị Chí Tôn, hắn cũng là một kẻ đầu sỏ khơi gợi hắc ám náo loạn một trong.

“ Để xem nào Vô Thủy Kinh!” Đế Thiên An nhẹ nói, sau đó bước đi, chỉ một bước xuyên qua ngàn vạn khoảng cách đã đến được một cái đạo đài dựng trong Tử Sơn.

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.