Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2471: Chiến Chí Tôn



Bất Tử Sơn sâu nhất nơi cũng là hạch tâm cấm địa, nơi này một mảnh giống như như thế ngoại đào nguyên chỗ, tinh khiết mà tự nhiên.

Ở đây một mảnh đào viên, hoa rụng rực rỡ, cây đào phía dưới còn có mấy gian nhất là xưa cũ nhà tranh.

Một con rùa màu xanh nhưng thân dưới lại như rễ cây không nhúc nhích, từ thân tỏa ra mùi hương thấm ruột thấm gan trong không khí, cách xa như mấy dặm vẫn còn truyền đến mùi thơm, đó là một gốc Bất Tử Thần Dược.

Loại Bất Tử Thần Dược này tên là Vạn Tuế, quả thành thục có hình một con Huyền Vũ nhỏ màu xanh, có dược lực vô cùng vô tận.

Chỉ cần ăn được một con Huyền Vũ đã thành thục này thì sẽ kéo dài tuổi thọ thêm một vạn năm nữa.

Các loại Bất Tử Thần Dược có dược hiệu không giống nhau, có loại có thể giúp người ta ngộ đạo, có loại thì lại có thể khiến cho người ta đạt được khả năng vô thượng, còn gốc thần dược Vạn Tuế này thì chủ yếu dùng để kéo dài tuổi thọ.

“Đó là Vạn Tuế, là Bất Tử Thần Dược trong truyền thuyết, không thể tưởng tượng nổi nó lại ở trong Bất Tử Sơn.” Trước nhà, một nhóm người đi đến, đại hắc cẩu thiếu chút nữa thì cắn trúng lưỡi.

Trong trời đất, mỗi một cây Bất Tử Thần Dược đều là duy nhất, chỉ cần nó chết đi thì sẽ hoàn toàn tuyệt chủng trên thế gian này, không có khả năng xuất hiện nữa.

Ngay cả trước thời kỳ thái cổ thì cũng chỉ có một vài gốc thần dược mà thôi, mỗi một gốc có hình dáng thế nào thì đều được ghi lại rất tỉ mỉ, kỹ càng.

“Không hổ là con rùa vạn năm, ăn nó thì có thể kéo dài tuổi thọ thêm một vạn năm. điều này cũng quá nghịch thiên đi, còn sống lâu hơn cả Thánh thể đại thành nữa.” Nước miếng Đồ Phi ào ào chảy ra.

“Một vạn năm a...! Mỗi một Đại Đế cổ đều trồng một cây Bất Tử Thần Dược, bọn họ tuyệt đối còn sống lâu hơn chúng ta tưởng nhiều lắm.” Lý Hắc Thủy tiếp lời.

“ Có người, bé thấy có người, là một cái lão gia gia” Niếp Niếp từ xa đã thấy trong nhà tranh bên cạnh gốc Thần Dược có một cái thân ảnh.

Lời của Niếp Niếp lại nhấc lên đám người đi theo xao động.

Bên trong nhà tranh, ở gần Vạn Tuế Bất Tử Dược có một lão nhân già lọm khọm.

“ Gia gia tốt!” Niếp Niếp được Đế Thiên An bế vào bên trong, ngây thơ chào lão già

Lão già khọm khẹm ánh mắt liếc qua tinh mang, cười nói : “tốt! tốt!”

“ Không biết Yêu tộc Đại Đế đến Bất Tử Sơn của ta cần gì?” lão già vuốt râu, nhìn nam tử thản nhiên ngồi xuống bàn đá, cười hỏi.

“ Cái gì!!” Hắc Hoàng đám người vừa mới đi vào nghe được cái tin này như sét đánh ngang tai, đồng tử mở lớn nhìn về Đế Thiên An.

Chặng đường đi đến nơi này, bọn họ cho rằng Đế Thiên An hẳn là Yêu tộc Đại Thánh, bây giờ nghe được bốn chữ Yêu Đế, sao không kinh sợ.

“Yêu Đế ư? Không phải chứ” Hắc Hoàng bị dọa cho không nhẹ : “lẽ nào Thanh Liên Đại Đế không chết”

Đám người nghe nó nói lập tức não bổ không ngừng.

“ Bản Đế đến nơi này là thành toàn cho các ngươi! Khi Bản Đế chứng đạo, có vài kẻ muốn liên thủ giết Bản Đế” Đế Thiên An hờ hững đáp lại.

Lúc trước hắn độ Đế Kiếp, các thần niệm dao động xung quanh có kẻ đề xướng liên thủ giết hắn. Một trong đó chính là Thạch Hoàng của Bất Tử Sơn, hôm nay Đế Thiên An đến chinh là muốn cùng một Chí Tôn vùng cấm ma sát.

Lời vừa ra đám người nghe được, trừ Diệp Phàm ra ai cũng hoảng hốt.

“ Đế… là Yêu Đế” Cơ Tử Nguyệt hô hấp dồn dập, môi run run khi nghe Đế Thiên An thay đổi xưng hô.

“Diệp Phàm… ta phải là mơ không… Yêu Thánh là Yêu Đế thật sao?” Lý Hắc Thủy quay sang hỏi Diệp Phàm.

Diệp Phàm gật đầu, đối với đám người xung quanh kinh sợ hắn hiểu lấy, nói : “ Tiền bối là Yêu Đế, nhưng không phải là Thanh Liên Đại Đế!”

Đám người hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt mở lớn, so với trước càng thêm nóng bỏng ánh mắt nhìn về vị kia.

Đã không biết thì thôi, đã biết thì sao mà bình tĩnh được. Đại Đế à! Đây chính là chí cao vô thượng tồn tại, mỗi một vị đều là trong vô tận năm tháng ức vạn vạn sinh linh mới sinh ra một vị như vậy.

Mặc dù truyền thuyết về vị Đại Đế nào không nhiều cũng không phải người thường có thể đánh giá.

“ Tiền bối là Yêu Đế” An Diệu Y rung động, ánh mắt hoảng hốt nhìn về vị kia, vạn lần không ngờ đến được.

Mà lúc này, lão già cũng trả lời : “Lão già ta chỉ muốn ở trước khi chết bọn tử tôn lưu lại điểm đường sống, giữa các ngươi ân oán, ta không muốn dính líu!"

Đế Thiên An có thể nhìn ra được, lão già này sắp chết rồi, hắn nguyên thần cũng già yếu không còn hình dáng, đang từng chút tiêu tan, mấy trăm năm sau đó hẳn phải chết.

Song lão già vô hại già yếu này trước kia tuyệt không phải là nhân vật tầm thường. Là một cái sống sót tuế nguyệt có thể sánh ngang Trường Sinh Thiên Tôn tồn tại, thậm chí Trường Sinh Thiên Tôn cũng chưa chắc có hắn sống được lâu.

Là một vị thần thoại thời đại cổ nhân, cổ lão đáng sợ.

Đế Thiên An gật đầu, nói ra ý đồ của mình : “ ta muốn Bất Tử Sơn địa bàn! Thạch Hoàng ra đi, chúng ta chiến một trận, thắng nơi này thuộc về ta thua chúng ta ân oán xóa bỏ! thế nào?”

Từ Ngoan Nhân cùng Thanh Đế hắn đã biết bảy cái Cấm Địa Sinh Mệnh đều có Chí Tôn tọa trấn, trong đó Bất Tử Sơn có hai vị. Mà trong đó theo hắn biết một cái đã sắp chết, còn một cái trọng thương, cho nên đặc biệc chọn lấy nơi này khai đao.

“Được!”

Trong núi truyền đến tiếng hét lớn, hết thảy màu đen cự nhạc đều rung động ầm ầm cùng nổ vang, một tôn ma ảnh từ một tòa núi phóng lên không trung, tay cầm màu đen Phương Thiên Họa Kích.

Bảy cái Cấm Địa Sinh Mệnh trong, trừ Hoang Cổ Cấm Địa ra mỗi cái đều có cường đại Chí Tôn chấp chưởng.

Mà Bất Tử Sơn cả thảy có hai vị Chí Tôn: một là Thạch Hoàng, cao lớn hùng vò như Ma Thần đứng sừng sững ở phía trước, cầm trong tay một cây Phương Thiên Họa Kích màu đen, sát khí bừng bừng.

Một vị khác chính là lão Chí Tôn tuổi già xế chiều đang ngồi cùng Đế Thiên An.

“ Nơi này không đủ cho chúng ta đánh, đi ra vũ trụ đi” Đế Thiên An lên tiếng.

Thạch Hoàng không nói mà dùng hành động trả lời, bay lên trời tiến vào vũ trụ.

“ Ta gởi vài vị khách ở đây được chứ” Đế Thiên An hướng lão Chí Tôn nói.

Để lại đám người Diệp Phàm mà không hề lo sợ, bởi hắn tin lão Chí Tôn sẽ không ngu ngốc ra tay. Ít nhất đi nữa cũng phải đợi chiến cuộc ngả ngủ, mà ở lại nơi này so với xông loạn khắp nơi trong Bất Tử Sơn thì càng tốt, có khi còn được lão già này chỉ điểm một hai.

Lão Chí Tôn gật đầu đáp ứng.

“ Niếp Niếp, ca ca dẫn muội vào Long Đảo chơi với các tỷ tỷ nhé” Miệng nói nhưng cũng không cho Niếp Niếp cơ hội, trực tiếp đem Niếp Niếp cùng sủng vật Thần Tằm dời vào nội thế giới.

Tiểu Niếp Niếp là Đạo Quả của Ngoan Nhân, cho nên hắn càng không yên tâm, về phần Thần Tằm chỉ là tiện tay đem theo.

Làm xong hắn đi vào vũ trụ, vượt qua các tinh vực tìm đến Thạch Hoàng vị trí mà quyết chiến.

"Ông!"

Khi nhìn thấy Đế Thiên An hiện ra, Thạch Hoàng lập tức đem đại kích bổ xuống, phát ra tiếng rít gió, Long Văn chợt hiện, một con rồng đen vọt lên phóng tới. Đó là cây Phương Thiên Họa Kích có linh tính, giương nanh múa vuốt, đây là một kích Hoàng Đạo chí cường.

"Keng!"

Từ người Đế Thiên An bay ra Hỗn Độn Đế Diễm ngưng tụ thành một cây trường kích.

Đây là một hồi đại quyết đấu trời sụp đất nứt, chỉ riêng va chạm lần này đã lập tức hủy diệt một mảng lớn tinh hải và biên hoang hỗn độn, làm cho nơi này trở thành nguồn gốc hủy diệt.

Ở trong tiếng leng keng, ở trong pháp tắc đạo của Đế phát ra, ức vạn lũ tiên quang, ngàn vạn đạo ráng màu tường hòa, hai người cùng chấn động kịch liệt, trước sau thối lui và bay tung ra sau.

"Cực điểm thăng hoa!"

Thạch Hoàng không có do dự chút nào, trực tiếp triển khai cực điểm thăng hoa, đem thực lực của tự thân, đẩy thăng lớn đến cao nhất Đại Đế thời kì.

Thạch Hoàng vung ra một kích, một kích này vô cùng khủng bố, liên tiếp chấn động, hận không thể đánh kẻ kia thành thịt nát ngay lập tức.

Đế Thiên An không chính điện nghênh đón, vận dụng không gian pháp tắc đem toàn bộ công kích đánh đến dời qua không gian khác, đồng thời bùng nổ lực lượng, Hỗn Độn Đế Diễm Thương bùng phát, hỏa diễm rợp trời thiêu đốt tinh hà.

"Phốc!"

Thạch Hoàng bị thương văng ra, gặp phải đòn nghiêm trọng, khóe miệng không ngừng nhỏ giọt máu tươi.

“Ngươi năm đó bị thương nặng, huyết khí khô bại, trọng thương chưa lành, hôm nay ngươi chết chắc rồi” Đế Thiên An cười lạnh nói, hắn chính là bắt được cái thông tin này từ Ngoan Nhân mà tìm đến.

Thạch Hoàng bị thương đại đạo đến nay chưa khôi hẳn. Năm đó hắn huyết chiến thiên hạ, cắn nuốt sinh mệnh thể. Sau lại Hoang chủ đến đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, giết chết một vị Cổ Hoàng thăng hoa, làm cho hắn không thể không quyết đoán quay về Bất Tử Sơn, không thể bổ sung đủ mệnh nguyên.

“Hoàng Phong Thiên Hạ!”

Thạch Hoàng hét lớn, trong nháy mắt thần lực sôi trào đọng lại, tất cả hỗn độn khí trong vũ trụ này đều ngưng lại, bị giam cầm.

Đây là một trong bí thuật cấm kỵ vô thượng của hắn, từ hóa đá thăng hoa cực hạn mà biến, có thể niêm phong cất vào vĩnh hằng, cố định được thân Đại Đế, tiến hành sát phạt bên trong.

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.