Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2467: Hắc Hoàng, Bằng Vương



So với Vô Thủy Chung hiện thân, các lão Thánh Chủ bị trọng thương khi tiến công Bất Tử Sơn thất bại lần 2 trở về. Thì việc Hoang Cổ Thánh Thể lại ở ngay trong Thánh Thành là tâm điểm bàn tán.

Cổ Phong là Diệp Phàm, không những thế Yêu tộc Thánh Nhân còn che chở cho y. Lần đầu tiên các tu sĩ chứng kiến được vị tuyệt đại cường giả này cường đại, còn chưa ra tay đã đem các lão Thánh Chủ trọng thương.

Hoang Cổ Thánh Thể có được tuyệt thế cường giả che chở, các thế lực vây đánh trước kia đứng ngồi không yên. Nhất là Diêu Quang Thánh Địa và các thế gia treo thưởng Diệp Phàm, còn những thế lực khác không tham dự thì hả hê.

“Gâu! Thật khiến ta hâm mộ! Gâu! Nhìn xem nhìn xem! Mấy cái nhân sủng mỗi cái đều xinh đẹp à! Bổn Hoàng hâm mộ! hâm mộ”

Một cái chó đen như mực lại cụt đui, vừa mới đi vào lầu đình liền hưng phấn nói lên.

Mấy cái nữ tử bên trong lầu đình nghe con hắc cẩu này sủa bậy cũng bị khí giận sôi, có cả chút thẹn, vài cái giận quát : “ chó đen muốn chết”

Hắc cẩu không chút nào để ý, hưng phấn chạy đến một cái bàn ngọc nhỏ, tại đó có một cái tiểu thân ảnh đang vẻ vẻ họa họa, bên cạnh một khỉ một tàm ở bên.

“Bé con, muốn bái sư không?” Hắc cẩu dù nhận biết hai chủng tộc mạnh mẽ bên cạnh song không để ý, cẩu xuống kinh người hướng tiểu Niếp Niếp nói.
“Ta...” Diệp Phàm dở khóc dở cười. Con chó này đúng là gan lớn à, thầm nói : “ Con chó này đúng là một mầm mống gây chuyện...”

Mấy kẻ khác trong lầu đình cũng bị chó đen cho chấn trụ, từ đâu đến con hắc cẩu này lại dám mở miệng, muốn làm vi sư của tiểu Niếp Niếp. Bọn họ ở đây ai không biết Yêu tộc Thánh Nhân sủng bé gái này thế nào, nó chỉ là một con chó yêu còn gan lớn muốn cầm muội muội Yêu Thánh làm thầy.

“Bái sư làm gì?”Bé con ngây thơ hỏi.

Hắc Hoàng như sói xám, liên tục dụ dỗ bé quàng khăn đỏ : “Bái ta làm thầy, mỗi ngày cho bé ăn ngon, truyền cho bé tuyệt học vô thượng do ta sáng tạo lúc già, chỉ có hơn chứ không kém.”

Nhất định Hắc Hoàng nhìn ra gì đó, đây là nhận thức chung của Diệp Phàm, Đồ Phi, Bàng Bác, Lý Hắc Thủy. Con chó chết bầm này thấy bảo bối là cướp, đây là lần đầu tiên muốn cướp người.

Mà đám người bên cạnh nhìn đầu chó yêu này mà lắc đầu, đúng là con chó điên, nó tu vị bao nhiêu? Đồ tốt so với Yêu Thánh nhiều sao? Mỗi ngày qua bọn họ thấy Niếp Niếp hưởng dụng đồ sa xỉ thế nào? Còn nữa cái võ công vô thượng của chó đen này qua được Yêu Thánh ư?

“ Chết cười ta, từ đâu ra con chó yêu vừa xuẩn vừa điên thế này!” Cơ Tử Nguyệt nhịn không được cười nói : “ Niếp Niếp đừng để ý con chó điên này”

“ Gâu! Có ngươi mới là chó điên” Hắc cẩu khinh thường đáp lại : “ bổn hoàng muốn thu ngươi làm nhân…”

Lời còn chưa nói hết cả thân thể bị ép sát dưới đất, đầu chó thở phì phò như bị ai bóp nghẹt đi.

“ Nói thêm một câu bậy bạ, ta liền giết ngươi ăn thịt!” Đế Thiên An lạnh giọng, phất tay đem con chó đen này đánh văng đụng vào vách lầu đình: “đừng tưởng tắm qua Đế Huyết là ta không giết được ngươi. ”

Hắc cẩu lạnh sống lưng, con mắt kinh sợ không còn như trước ngông cuồng, nó không nghĩ ra được kẻ này biết được bí mật của nó.

“ Tắm Đế huyết!” mấy cái nữ tử trong lầu đình cả kinh lên.

Cơ Tử Nguyệt khó tin nói : “ công tử, con chó này tắm qua Đế Huyết thật ư?”

“ Nó là con chó mà Vô Thủy Đại Đế nuôi, chỉ là con chó bình thường nhưng tắm qua Đế Huyết mà sống đến giờ.” Đế Thiên An vạch trần thân phận của Hắc Hoàng.



Cả lầu đình im lặng, con mắt khó tin nhìn, lời Đế Thiên An bọn họ sẽ không nghi ngờ bởi y không cần thiết phải lừa bọn họ.

“ Gâu! gặp quỷ… con bà nó… ngươi… ngươi rốt cục là ai? Sau lại biết chuyện này” Hắc Hoàng cả kinh từ dưới đất đứng dậy, kinh sợ nhìn vị kia.

“ Thì ra là vậy, chả trách ta đánh nó không xi nhê gì” Diệp Phàm hiểu ra, lúc trước khi gặp Hắc Hoàng, hắn từng đánh qua con chó này, cơ thể nó kiên cố vô cùng, khi ấy hắn Thánh Thể sơ thành còn đánh không chết cũng để hắn kinh ngạc không thôi.

“ Vô Thủy Đại Đế huyết!” An Diệu Y khiếp sợ nhìn con chó đen kia.

Đế Thiên An quay sang nhìn Niếp Niếp dặn dò : “ con chó này rất tham lam, Niếp Niếp đừng để bị nó lừa gạt.”

“ Ân!” Niếp Niếp nhẹ gật đầu, sau đó hướng chó đen nói : “ cẩu cẩu là đồ xấu”

Hắc Hoàng nghẹn họng, sau đó vì kiếm lại mặt mủi, đem ra Thần Nguyên : “ ta mới không lừa bé, nhìn xem ta có Thần Nguyên cấp cho bé ăn”

“ Ngươi chỉ có chút ấy còn muốn dụ dổ Niếp Niếp” Cơ Tử Nguyệt xem thường

Niếp Niếp nhìn thấy Thần Nguyên, sau đó từ không gian lấy ra chồng thành núi nhỏ một đám Thần Nguyên : “ cái này ư? Niếp Niếp có rất nhiều”

Hắc Hoàng ngốc trệ, sau đó miệng chó chảy dải tham lam : “ gâu! không thiên lý”

“ U u u” Thần Tằm từ bả vai Niếp Niếp nhảy lên chồng chất Thần Nguyên, như tuyên bố chủ quyền, ánh mắt cảnh cáo Hắc Hoàng, như muốn nói đây là của nó.

“ Này… này cũng quá nhiều đi” Đổ Phi nhìn mà sợ ngây người.

Hắn cùng Hắc Hoàng và Diệp Phàm quen biết nhau, lần trước cùng các Thánh Địa và thế gia Hoang Cổ truy sát, cả ba người phân tách khi đến Bắc Vực. Nghe tin Yêu tộc Thánh Nhân tại Thánh Thành, lại cùng với Diệp Phàm truyền âm qua lại mà chạy đến.

Ban đầu bọn họ không dám đến sợ đám người kia nhận ra truy sát, dù sau đoạn thời gian này Hắc Hoàng trên danh nghĩa là yểm trợ cho Diệp Phàm, thực tế lại cướp bóc cho chính mình, quả thực là một tên tội phạm cướp của, còn đi xung quanh kêu gào thu nhân sủng.

Bất quá khi hay Diệp Phàm được chống lưng, có một cái Thánh Nhân đứng sau bọn họ còn sợ cái điếu. Liền vội vả chạy đến đây tụ hội, mà những thế lực trước kia vây đuổi Diệp Phàm tại lần hôm qua bị Đế Thiên An công khai chống lưng, không muốn chọc thêm vị kia để y ra tay với thế lực mình.

“ Ngươi tốt nhất là thu hồi chút vô tri ý niệm, một con chó còn chưa xứng làm sư em gái ta. Còn đánh chủ ý đến Niếp Niếp, bản tọa liền đem ngươi ăn thịt. Nhớ kỹ điều này, ta chỉ nói một lần” Đế Thiên An gõ đầu Hắc Hoàng.

Hắc Hoàng tràn đầy kiêng kỵ, dù có oán nhưng chó dưới mái hiên không thể không cuối đầu, nó rõ ràng nhìn ra được Niếp Niếp khác thường, là tương lai Đại Đế cho nên mới đánh chủ ý lên.

“ Gâu! cái gì không xứng! bổn hoàng năm xưa theo Vô Thủy Đại Đế tung hoành khắp nơi, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ! Đúng là khinh cẩu quá đáng” Hắc Hoàng nhỏ giọng sủa

“ Ngươi là tuổi già Vô Thủy Đại Đế nhặt nuôi! Được tắm Đế Huyết xong vẫn ở trong Bất Tử Sơn, ở đây trước mặt ta khoác lác. Đúng là không biết chữ chết” Đế Thiên An lạnh nhạt nói.

“ Gâu! gặp quỷ! Ngươi… ngươi chuyện này cũng biết! không thể nào!” Hắc Hoàng kinh sợ lên : “ lẽ nào… ngươi là Bất Tử Sơn chổ kia đi ra”

Đế Thiên An khinh thường không đáp.

“ Tật!!!”

Đột nhiên, một tiếng thét dải truyền đến, gần như phá vỡ hư không, nhanh chóng tới gần Thần Thành, như một biển sấm sét vô cùng vô tận đang sôi trào mãnh liệt.

Tiếng chim bằng vang vọng trời cao.

Tất cả mọi người đều nhận ra người đang tới là ai.Đây là nhân vật siêu cấp khủng bố, tiếng tăm lừng lẫy của Yêu tộc - Bằng Vương.

“Xoát!”

Ánh sáng lóe lên, trong đại điện xuất hiện một lão già uy mãnh, mặc bộ bộ y phục màu vàng, mái tóc vàng óng rậm rạp tung bay, như một ngọn lửa đang bùng cháy vậy, thân hình khôi ngô cao lớn, ánh mắt như hai lưỡi kiếm sắc bén, hắn uy nghiêm đứng thang tại đại điện.

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, tiếng thét còn ở bên ngoài thành, vậy mà ngươi đã đi trước một bước ở trong Thần Thành rồi, có thể thấy được tốc độ của hắn khủng bố biết bao.

Rất rõ ràng, đám người biết y vì sao mà đến, chính là vì Hoang Cổ Thánh Thể ở Thánh Thánh tin tức lộ ra.

Lão Bằng Vương đi đến lầu đình bằng ngọc, chắp tay thi lễ rồi nói : “Yêu tộc Bằng Vương khẩn cầu xin được gặp Yêu Thánh ”

Lão Bằng Vương thấy đạo vận xung quanh vén lên, hắn liền đi vào bên trong, vừa đi vào liền thấy được một cái nam tử bắt mắt nhưng lại vô hại, liền biết đây là Yêu tộc hiện giờ đệ nhất cường giả.

“ Thần Tàm Cửu Biến! Đấu Chiến Thánh Viên” lão Bằng Vương nhìn thấy hai sinh vật ở bên cạnh bé gái, liếc mắt liền nhận ra lai lịch.

“ Có chuyện!” Đế Thiên An hờ hững nói.

Lão Bằng Vương thu hồi nhãn thần, khí thế oai hùng, trên thân khoác một bộ đạo y màu vàng lấp lánh, hướng về phía Đế Thiên An thi lễ, sau đó lại nhìn thẳng vào Diệp Phàm, nói ra mục đích tới đây của hắn.

Kim Sí Tiểu Bằng Vương có thiên phú ngút trời, rất nhiều người đều cho rằng hắn sẽ đi lên con đường trở thành Đại Đế. Bằng Vương hết sức ưu ái hắn, tất nhiên sẽ không để cho hắn bị người khác giam giữ.

“ Tranh đấu thế hệ trẻ, kỹ không bằng người chết không oán. Việc này ta không nhúng tay, là thả hay không do Diệp Phàm định” Đế Thiên An hờ hững nói.

Lão Bằng Vương thở dài, hắn cũng rõ đạo lý này, tuy có chút thất vọng khi Yêu Thánh không trợ giúp, đành đem ánh mắt qua nhìn Diệp Phàm.

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.