Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2464: Thần Tằm công chúa



Tuy Diệp Phàm động tác nhanh, nhưng đám già lão bên ngoài cũng đã nhận ra dược bất phàm của hạt giống này, dao động sinh mệnh mạnh mẽ như vậy, chỉ có thể là hạt giống của thần dược.

Thần dược, cực kỳ rất hiếm thấy, ngay cả ở thời đại thái cổ cũng tìm không ra vài cây, có thể giúp cho cao thủ cái thế thọ nguyên khô cạn đạt được cơ hội tân sinh, thì càng không cần phải nói hiệu quả trị liệu đối với tu sĩ cùng bậc khác, bởi vậy nó được tôn là thánh vật quý báu nhất trong thiên địa.

Gần như mỗi một cây thần dược đều là độc nhất vô nhị, rất khó tìm được cây thứ hai giống nhau, bởi vậy cũng có thể nhìn ra sự quý báu và thần thánh của nó.

Mỗi một cây thần dược đều gần như là duy nhất không thể sinh sôi nẩy nở, nếu như bị hủy đi, như vậy cũng có nghĩa là xoá tên vĩnh viễn trong thiên địa, cũng từ đó được xưng là Thần phẩm vô thượng.

Mà cũng chính vì nguyên nhân đó, mà thời nay không thấy tung tích của nó, thần dược đã hoàn toàn tuyệt tích.

Thần dược thái cổ vô song, đều có thể thông linh, khi lâm vào thời điểm sắp hủy diệt, chúng nó có thể chạy trốn, có thể bay trên trời độn dưới đất.

Mà càng thần kỳ là chúng nó tới kỳ cũng sẽ tọa hóa sống lại, tự thân sẽ áp súc, hóa thành một hạt giống, xé hư không mà đi, lựa chọn tiên thổ thích hợp hơn để sinh trưởng.

Thần dược còn có tên khác là Bất Tử Dược, có hiệu lực nghịch thiên làm sống lại xương cốt da thịt người ta, mà chúng nó tự mình cũng gần như bất tử.

cũng chính vì thế, mọi người đều hiểu được nó quý báu biết nhường nào. Đối với các Thánh địa mà nói, nó tuyệt đối là thánh vật vô giá.

Hạt giống này có dao động sinh mệnh cường đại không gì so sánh nổi, chứng minh nó sinh cơ bừng bừng. tuyệt đối có thể trồng sống được.

Các Thánh địa kế thừa mười mấy vạn năm cũng không bị hủy diệt, bồi dưỡng một gốc cây thần dược, tuyệt đối có thể chờ được, cho dù mấy ngàn năm thành thục một lần, vậy cũng đủ rồi

Mỗi mấy ngàn năm ngắt lấy một lần thần dược, cứ vài lần tích góp từng tí một như vậy, là hi vọng có người tài không ngừng nối tiếp đi lên con đường của Đại đế, nói không chừng có thể xuất ra thêm một Đại đế!

Cứ nghĩ tới kết quả này, người của các Thánh địa có thể không đỏ mắt sao? Đây là thánh vật vô thượng! Ánh mắt nhìn về Cổ Phong xẹt qua quang mang, nhất là đám lão già bên ngoài, không ít kẻ hiện ra tâm ngoan thủ lạt.

Bởi bọn họ biết tiểu tử này trên người còn một gốc thần dược vừa cắt được trong Đạo Nhất Thánh Địa thạch phường. Bây giờ có Yêu tộc Thánh Nhân thưởng thức che chở, nhưng chỉ cần y rời đi có thể gạ mua ép bán à...

"Rắc!"

Lại một khối kỳ thạch bị Đế Thiên An phá nát, khối kỳ thạch có tên Huyết Tế Thai lập tức tràn ra một cỗ khí tức nồng đậm.

Khí tức của Thái Sơ.

Phàm là tu sĩ có điều hiểu biết về nguyên thạch, đều biết đây là khí tức nồng đậm đặc biệt chỉ có Thái Sơ mới có, so với từng chứng kiến trước đây nó còn mạnh hơn rất nhiều lần.

Khí tức khiến người ta kinh sợ càng ngày càng nồng đậm, rất nhiều người đều không kìm nổi run rẩy, dường như đang đặt mình trong cấm địa Sinh Mệnh ở Thái Sơ.

“Chỉ là một tảng đá mà thôi, vì sao mang đến cảm giác khủng bố mãnh liệt như vậy?”

“Chẳng lẽ thật là huyết thạch chảy ra từ cổ Quáng Thái Sơ?”

Rất nhiều nhân vật lớp tiền bối truy hỏi người của Diêu Quang thạch phường, lúc trước tòa Thần Miếu kia cách cổ Quáng Thái Sơ có xa lắm không, bọn họ là như thế nào vận chuyển ra được Huyết Tế Thai!

Người của Diêu Quang đều lộ vẻ mặt chết lặng, không ai đáp lại, bọn họ cắt sáu khối huyết thạch cũng không có thu được cái gì, không nghĩ tới khối đá đầu thừa đuôi thẹo này lại có, thật sự là đả kích người ta mà.

Huyết Tế Thai bị mở ra, mà vô tình một loại sát khí vô cùng lành lạnh xuyên qua đá tuôn ra. Sát ý điên cuồng như sóng thần, cuồn cuộn bừng lên, khiến thiên địa đều sợ run, khiến người ta không kìm nổi sợ run, rất nhiều người tu vi hơi yếu đều kinh hãi mất mật.

Không phải Thần Nguyên mà là một cái sinh linh, giống như một yêu ma tuyệt thế.

Một mũi mâu, đỏ thẫm như máu, phủ kín vết loang lổ rỉ sét, gần như sắp mục nát, nhưng nó lại vô cùng lành lạnh, sát ý ngút trời. Cổ mâu chính là đâm thủng ngực mà qua, ghim trên người sinh linh.

Khí tức khiến người ta sợ run, nguồn gốc khiến người ta sợ hãi chính là nó, máu nhuộm mũi mâu đại biểu hủy diệt và tử vong!Nó không sắc bén, không sáng bóng, năm tháng gần như sắp làm tàn phai nó, nhưng sát ý lại không giảm.

Hình thể sắp mục nát, mà sát khí lành lạnh vô tận lại vĩnh viễn không tan biến, ẩn chứa khí tức khiến thiên địa rung chuyển.

"Phù phù..."

Không ít người không chịu đựng nổi sát ý xâm nhập trong xương cốt, mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất, trong lòng sợ hãi tới cực điểm, bật ra tiếng gào thét. Song những người ở gần vị Yêu tộc Thánh Nhân kia, lại không một chút biến sắc, hiển nhiên sát khí như Luyện Ngục kia bị y hóa giải.

"Xoảng!"

Cuối cùng một tiếng vang nhỏ, kỳ trân ẩn chứa trong Huyết Tế Thai hiển lộ ra.

Đây là một khối Nguyên đặc sắc cao gần hai thước, nó treo giữa không trung, cũng không chìm rơi xuống, có được đặc tính giống như Thần Nguyên, mà lại có lực lượng thánh khiết lưu chuyển.

Phong bên trong nó có một thiếu nữ tóc tím, có được tiên nhan tuyệt thế, vẫn không nhúc nhích, nhìn như đang ngủ say, thế nhưng mọi người đều phát ra một tiếng thở dài luyến tiếc.

Một thanh thần mâu tuyệt thế xuyên qua khối Nguyên đặc sắc, lộ ra một đoạn mùi mâu, ghim trên người cô gái, xuyên thủng qua bộ vị trái tim của nàng.

"Hu hu..."

Đột nhiên vang lên tiếng khóc lớn thương tâm, tiếng khóc rất non nớt nhưng vô cùng thương đau, Thần Tàm thoáng cái thoát khỏi kiềm giữ của Cơ Tử Nguyệt và Niếp Niếp vọt tới trước khối kỳ Nguyên treo giữa không trung.

Giờ phút này Thần Tằm bi thương khóc lóc, trong đôi mắt to sáng ngời đầy nước mắt, vừa khóc lớn "hu hu", nó vừa vươn một chân trước nhỏ không ngừng vuốt ve khuôn mặt thiếu nữ.

Nhưng, nàng sao có thể sống lại? Sớm bị đóng đinh ở trong đó, ngã xuống cũng không biết đã qua bao nhiêu năm tháng.

“Nhỏ ngoan đừng khóc nữa.” Niếp Niếp thấy Thần Tàm khóc thương tâm như vậy, trong lòng khó chịu lên tiếng.

“Nhỏ đáng thương đừng khóc, ta đều khó chịu rồi.” Cơ Tiểu Nguyệt cùng lên tiếng khuyên nhủ.

Đây là chuyện gì xảy ra? Mọi người tại đây đều kinh ngạc ngẩn người, tiểu sinh linh màu vàng này chẳng lẽ nhận biết thiếu nữ kia sao?

Nhìn thấy nó thương tâm như thế, khóc chết đi sống lại, trong lòng mọi người đều run lên, chẳng lẽ giữa họ có một đoạn chuyện cũ từ thời thái cổ hay sao? Điều này quả thật khiến người ta chấn động.

Cũng không sai biệt gì lắm, bởi nữ tử này cùng với Thần Tằm chính là cùng một chủng tộc, Thần Tằm Lĩnh. Mà nữ tử này chính là mấy ngàn năm trước Thần Tằm nhất tộc công chúa.

Thần Tằm khóc lóc vô cùng thương tâm, gần như sắp ngất đi. Nó run rẩy vươn bàn chân nhỏ màu vàng, một lần lại một lần vuốt ve hai má thiếu nữ, tiếng khóc non nớt nghe thấy mà đau lòng.

Khóc lớn không ngừng, hết lần này tới lần khác thì thào một cái tên gì đó, nước mắt chảy dài.

Tất cả mọi người đều xúc động, không nghĩ tới con vật nhỏ này lại nặng tình cảm, bi thương như thế, mọi người không tự kìm được nghĩ tới đủ loại hình ảnh.

Tại thời đại thái cổ kia, trên mặt đất bừng bừng sinh cơ, trăm tộc chen chúc, chư vương cùng nổi lên... một thiếu nữ vô ưu, tuy là một vị Vương lại không rành thế sự, cùng tiểu sinh linh màu vàng này sống nương tựa lẫn nhau, ở dưới ánh trăng đêm truy đuổi, chơi đùa.

Đáng tiếc, cuối cùng có một ngày, nàng gặp một vương khác, rồi chết trận ở niên đại đó, chỉ lưu lại tiểu sinh linh màu vàng này sống đến nay hiện thế.

Tiếng gọi tên non nớt, tiếng khóc ê a, vô cùng thê lương bi thảm.

Thần Tằm dán mình trên tinh thạch, khóc lóc thương tâm, nhưng kêu lên cái tên kia lại rất mềm nhẹ, dùng bàn chân màu vàng nhỏ bé cẩn thận vuốt ve hai má thiếu nữ, dường như sợ đánh thức nàng.

Có bao nhiêu chuyện cũ mất đi không hề trở lại, huống chi là chuyện cũ từ thời thái cổ. giữa họ đến tột cùng có chuyện xưa tích cũ như thế nào, mọi người đều không biết.

Trong cặp mắt to của Thần Tàm nước mắt không ngừng rơi xuống. Qua thời gian rất lâu tiếng khóc mới nhỏ đi, cuối cùng biến mất, nó khóc lóc thương tâm đã ngất đi.

“Nhỏ ngoan thật đáng thương, ca ca giúp nó được không?” Niếp Niếp lúc này bị cảm nhiễm cũng khóc lên, hướng đại ca ca mình xin giúp.

“ Ân!” Đế Thiên An gật dầu, mở ra cổng nội thế giới

Từ bên trong cổng không gian, tỏa ra một luồng mênh mông khổng lồ lực lượng, bàng bạch sinh cơ khiến người ở đây ai nấy cũng run lên, ánh mắt không tự chủ nhìn vào.

Đó là một cao lớn cổ xưa cung diện, một cái hồ nước ẩn chứa nồng đậm sinh cơ. Khí tức huyền ảo cùng cổ kính, các loại pháp tắc đạo lý huyền ảo phiêu phù.

“ Niếp Niếp đã mở lời, ta để nàng vào Sinh Mệnh Nguyên Trì chữa thương” Đế Thiên An một bên nói một bên hút lấy khối Thần Nguyên kia vào trong : “ lấy thương thế của nàng cần hồi phục một thời gian”

“ Sinh Mệnh Nguyên Trì” đám người ở gần cùng tu sĩ cả kinh, niệm lại cái tên, đồng thời qua lời nói bọn họ cũng biết được cái nử tử trong kia lại chưa có chết.

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.