Thú Nam Và Tiểu Bạch

Chương 52: Chương 48



"Tớ là E! Tớ là E!" Viên Lai Lai giơ cao hai tay, kéo Tần Miểu sờ ngực mình, nháy mắt hỏi cô, "Có lớn không?"
Tần Miểu bất đắc dĩ, gật đầu một cái, "Lớn! Lớn! Mau vào đi, không phải cậu muốn đi vệ sinh sao?"
Viên Lai Lai gật đầu một cái, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào.
Tần Miểu ở bên ngoài đợi khoảng 20' vẫn chưa thấy Viên Lai Lai đi ra ngoài, đang muốn vào trong tìm, điện thoại đổ chuông, cô (Tần Miểu) liếc nhìn cửa toilet rồi vòng qua chỗ ngoặt đi đến cầu thang nghe điện thoại, kết quả vì cãi nhau quyết liệt ầm ĩ với Lưu Hằng nên quên mất người nào đó vẫn còn ở trong phòng vệ sinh, đợi đến khi cô nhớ đến, cúp điện thoại chạy đến nhà vệ sinh, Viên Lai lai còn ở đó không? Dọa cô sợ đến mức vội vàng gọi điện cho Hình Diễn, trời ơi, Hình Diễn có giết cô luôn không?
Viên Lai Lai lảo đảo lắc lư ra khỏi KTV đi dọc theo lề đường, không biết đã đi được bao lâu, thấy một cái phố chợ đêm, sờ sờ bụng, sau đó đi vào một ngôi nhà, ngồi xuống, chỉ vào tấm bảng hiệu, "Tôi ăn món này món này món này còn món này nữa." Cô đã ngà ngà say.
Ông chủ 囧, "Món nào với món nào thế?"
Viên Lai Lai vung tay lên, không nhịn được nói: "Chính là từ món đầu tiên đến món thứ tám á!"
Ông chủ lại 囧, "Tám tô mì?"
"Dạ dạ dạ! Tám tô mì! Tôi đã thích tám tô mì đó, ai quản được?" Nói đến mấy chữ này, Viên Lai Lai không khỏi nghĩ đến ngày đó cô ở nhà hàng Pháp bị bẽ mặt, Hình Diễn lại không giúp cô, càng nghĩ càng là tức giận, người như thế sao!
Ông chủ quái dị liếc nhìn cô một cái, sau đó quay đi, Viên Lai Lai ngồi đó nhịp nhịp chân ngâm nga hát, vai ông chủ run rẩy, thời đại này mà còn có người hát Bạch Mao Nữ!
Một chú chó không biết từ đâu chui ra, chui dưới chân Viên Lai Lai kiếm ăn, Vẻ mặt Viên Lai Lai đau lòng sờ sờ đầu bé KiKi, "Cún con, cưng không phải là chó Quý tộc ư, sao ngay cả chủ cũng không cho cưng ăn? Cún con tội nghiệp, chị sẽ cho cưng ăn ." Nói xong liếc nhìn xung quanh, thấy bàn bên cạnh còn một chén mì thịt bò, lại không có ai ngồi ở đó, lúc đó tinh thần chính nghĩa bùng lên, mẹ nó, ai lại lãng phí như thế chứ? Cô không chút do dự bưng tới đặt cạnh chân mình, lại sờ sờ đầu Husky , "Ngoan! Ăn thịt đi!"
Husky ngoắc ngoắc cái đuôi, cúi đầu ăn, thân thể mập mạp cọ lên người Viên Lai Lai, Viên Lai Lai cười cười, lầm bầm, "Không biết có ai nuôi cưng không? Không đúng, mình có thể tiện tay dắt chó đi không?" Nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, "Trắng trẻo mập mạp như vậy, nhất định là có chủ nuôi! Quên đi quên đi"

Cô đang hết sức xúc động, trong tầm mắt liền xuất hiện một anh đẹp trai, Viên Lai Lai nhìn đắm đuối, anh đẹp trai này rất đẹp trai! Cô đang định đưa tay ra chào hỏi, chỉ thấy anh đẹp trai đó hỏi ông chủ: "Ông chủ, món ăn của tôi đâu?"
Viên Lai Lai nhanh chóng cúi đầu, thì ra món ăn đó là của người ta . . . . .
Cô cho rằng bịt tay trộm chuông coi như là không có chuyện gì, không nghĩ đến chú cún kia vẫn đang vui sướng nằm ăn ngay cạnh chân cô!
Cốc cốc cốc.
Viên Lai Lai ngẩng đầu, thấy anh chàng khi nãy nhìn mình đến ngẩn người, cô giả vờ bình tĩnh: "Chuyện gì?"
Anh đẹp trai phục hồi tinh thần, chỉ chỉ chú chó bên cạnh cô, "Chó của cô ăn cơm của tôi."
"Hứ, đó là bởi vì nó thích ăn chứ sao." Viên Lai Lai thả lỏng tay, ăn cũng ăn, còn muốn thế nào, cô hơi bối rối, "Nó phun ra anh chắc chắn sẽ không chịu ăn."
Khóe mắt và khóe miệng của hắn không thể kìm được mà run rẩy, thả thịt dê nướng trong tay xuống đối diện cô rồi ngồi xuống, "Tôi là La Tấn, chúng ta đã gặp ở Thái Lan rồi."
Viên Lai Lai ‘ a ’ một tiếng, "Ở Thái Lan tôi đã thấy nhiều người. . . . . . Ôi chao? Anh chính là anh đẹp trai ở bệnh viện sao? Tôi nhớ rồi, anh tên là La Tấn, ha ha, anh vẫn đẹp trai như năm xưa!"
La Tấn ho khan một tiếng, rõ ràng mới không bao lâu, sao lại biến thành 'năm xưa' rồi, "Sao cô lại ở đây một mình?"
"Ăn cơm!" Viên Lai vỗ một cái thật mạnh lên vai hắn, "Anh cho tôi số điện thoại, QQ, địa chỉ Microblogging của anh tôi mời anh ăn cơm!"
Sao nói giống y chang lần trước quá vậy? "Tại sao hỏi mấy thứ đó?"
"Bởi vì anh đẹp trai chứ sao, " cô cười hắc hắc, giọng càng ngày càng lớn, "Tôi thích trai đẹp!"
Mặt La Tấn đầy hắc tuyến , "Đưa điện thoại của cô cho tôi, tôi lưu giùm cô."
"Được." Nói xong Viên Lai Lai bắt đầu đi xung quanh tìm túi của mình, sau đó tìm...tìm...tìm... tìm, nhưng không thấy, rồi ngừng lại, "Mất rồi."
La Tấn liếc mắt xem thường, "Cô say rồi."
Viên Lai Lai gật đầu một cái, "Tôi cảm thấy anh đã nói đúng."
Đúng vào lúc này, ông chủ đem tám tô mì bưng lên, quái dị nhìn hai người, Viên Lai Lai đem 4 tô mì đẩy tới trước mặt La Tấn, "Ăn!"
La Tấn nhìn tám tô mì trước mặt trợn tròn mắt, "Cô gọi nhiều như vậy để làm gì?"

"Ăn chứ sao." Viên Lai Lai cúi đầu ăn, ăn hai đũa lại nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu nhìn La Tấn, "Anh còn chưa nói cho tôi biết số điện thoại của anh đấy."
"Tôi nói ra cô cũng không nhớ được, nói cho tôi biết cô đang ở đâu đi làm cuối tuần tôi mời cô đi ăn cơm."
Viên Lai Lai đọc số điện thoại của mình, địa chỉ của Hằng Viễn và bộ phận mình đang làm, sau đó lôi kéo tay hắn, "Anh nhất định phải đến!" Uống say cũng không quên lau một đống dầu mỡ lên tay người ta nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú đó thì có thể quên hết đống dầu mỡ ấy, chậc chậc.

La Tấn nhìn cô đắm đuối lại không nhịn được khóe mắt giật giật, lặng lẽ rút tay về, "Chắn chắn rồi."
Viên Lai Lai tiếp tục cúi đầu ăn, chỉ ăn được nửa bát liền không ăn nữa, La Tấn đã ăn được một bát, nhìn thẳng vào mắt cô, "Ăn nữa không?"
Viên Lai Lai lắc đầu một cái.
"Vậy chúng ta đi?"
Viên Lai Lai gật đầu, "Tôi mời anh ăn, tôi trả." Sau đó sờ rồi sờ rồi sờ, dừng lại, nhìn La Tấn, "Tôi không có tiền."
La Tấn liếc mắt, sao lại gặp người con gái ngu ngốc như vậy chứ, không mang theo tiền mà dám kêu tám tô mì! Lấy ví ra trả tiền cho Viên Lai Lai rồi đi ra phố quà vặt, "Cô ở đâu?"
Viên Lai Lai nhìn qua nhìn lại dòng xe chạy, chép miệng, "Tôi không có nhà, tôi là Bạch Mao Nữ. . . . . ." Vừa nói vừa bắt đầu ngâm nga Bạch Mao Nữ, gió Bắc thổi như thế. . . . . Ah, bông tuyết phiêu như thế . . . . . A. . . . . .
Phốc. . . . . . !
La Tấn cười đủ rồi mới hỏi cô, "Vậy lát nữa cô về đâu?"
Viên Lai Lai nhìn trái nhìn phải, mê hoặc nhìn La Tấn, "Chó của tôi đâu?"

". . . . . . Chủ của nó dắt đi rồi."
"À. . . . . ."
"Vậy cô ở đâu vậy?"
Viên Lai Lai hỏi ngược lại: "Anh ở đâu? Anh ở đâu tôi ở đó."
". . . . . . Cô say."
"Anh đoán đúng rồi, tôi hơi say một chút." Viên Lai Lai ngáp một cái, "Phải đi ngủ rồi, mau về nhà!"
La Tấn bất đắc dĩ, "Được rồi, tạm thời chứa chấp cô một đêm, chỉ là cô đừng hát Bạch Mao Nữ nữa được không?" Vẫy tay gọi taxi, đang định giúp Viên Lai Lai ngồi vào xe, cả người anh liền bị một lực mạnh kéo ra, sau đó liền nhìn thấy Viên Lai Lai bị người đàn ông đó ôm vào lòng, anh ngẩn người, người đàn ông này anh đã từng gặp qua. Lúc ở Thái Lan, người đàn ông xuất hiện bên cạnh Viên Lai Lai.
Hình Diễn nhíu mày không vui nhìn Viên Lai Lai nói nhảm đang say xỉn nằm trong lòng mình, hỏi cô: "Anh là ai?"
Viên Lai Lai tập trung nhìn anh, sờ sờ mặt anh, "Anh đẹp trai ư!"
"Về nhà."