Thống Khổ

Chương 5



Thành Bảo chỉ đang mơ màng chứ chưa ngủ sâu, nghe tiếng hét lớn lập tức mở mắt ra nhìn.

"Còn nằm ở đây? Không phải em bảo con bệnh hay sao mà em lại nằm để con chăm sóc? Có phải em lấy lí do này để mà mượn cớ nghỉ việc có phải không!" Người đàn ông mặc kệ những ánh mắt đang nhìn mình mà gống cổ lên hét vào mặt cậu.

Mặt cậu đanh lại nhìn anh ta, muốn phản bác nhưng cổ họng lại đau nhói, chỉ có thể nhỏi giọng khàn khàn mà hỏi.

''Anh sao lại đến đây?''

''Còn chẳng phải em bảo rằng Công đang nằm viện sao? Tôi nhắn tin hỏi thì em cũng không thèm trả lời, đến nơi em làm việc còn bị ông chủ em nói nặng nói nhẹ một lúc mới biết được em đến đây. Đến đây rồi lại thấy em nằm ngủ ngon thế này thì tôi có nên tự trách mình đã quan tâm em hay không?''

Hừ, anh mà đến đây vì lo ư? Anh còn không quan tâm đến giọng nói của tôi.

''Vậy anh bôn ba chạy tới đây chỉ để nói những lời này?''

Thành Bảo vừa dùng tay xoa nhẹ lưng bé con để bé con ngủ vừa từ từ nói.

''Tôi đương nhiên không phải muốn cùng em nói những chuyện này, mà là-''

''Anh hai? anh làm gì ở đây vậy? anh có quen biết gì với anh Bảo sao?''

Nghe giọng nói quen thuộc, anh ta mới quay đầu nhìn lại thì nhận ra trong phòng còn có người, lại còn là người quen.

''Tuấn Thiên? sao em lại ở đây?''



''Em đang hỏi anh mà anh lại hỏi ngược lại em? Em có bảo là em đi thăm bệnh bạn rồi mà'' Tuấn Thiên nhìn anh ta với anh mắt khó hiểu, sau đó lại quay qua Nam và Hùng. ''Đây là anh hai của tao, Phan Tuấn Tú, đã từng kể với bọn bây''

Phan Tuấn Thiên, Phan Tuấn Tú, trái đất tròn thật đấy.

Hùng và Nam chỉ gật đầu chào chứ cũng không nói gì, Thiên lại quay qua nhìn anh hai của mình.

Tuấn Tú nhìn qua nhìn lại, rồi ngập ngừng quay qua nói với cậu.

''Để con nghỉ ngơi đi, Còn cái này anh sẽ lấy trước, khi nào xuất viện anh sẽ nói chuyện sau với em.'' sau đó lại gần giường của cậu, mò tay xuống gối lấy lên một phong bì có chút dày, nhìn qua liền biết trong đó là tiền.

Lấy xong thì anh ta quay đầu đi ra cửa, khựng lại một chút cũng gật đầu với bọn Nam, sau đó mới rời đi hẳn.

Giờ ánh mắt bọn họ lại dừng trên người của Bảo, cậu cũng không nói gì mà tiếp tục nằm xuống ôm Thành Công bị đánh thức vào lòng mà ru ngủ, bé con mắt nhắm mắt mở hỏi cậu.

''Ba lớn đến thăm con hả ba?''

Cậu trước anh mắt kinh ngạc của bọn Thiên Tuấn mà nhỏ giọng trả lời bé con.

''Đúng vậy, ba lớn con bảo rằng con phải nhanh chóng hết bệnh, nếu con hết bệnh ba lớn sẽ chở con đi chơi công viên''

Thành Công hai mắt đã nhắm lại nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lời Thành Bảo.

''Con không muốn chỉ đi với ba lớn đâu, đi với cả ba luôn cơ'' sau đó liền thiếp đi.

Không gian im lặng lại bao trùm cả căn phòng, đợi Thành Công đã ngủ sâu, Thiên Tuấn mở lời hỏi cậu.

''Anh hai em là cha của Công sao?''

Thành Bảo ôm bé con xoay vào trong, không nhanh không chậm đáp lại.

''Không liên quan''

Ý nói rằng họ hiện tại cũng chỉ mới quen biết, chưa đủ thân để mà tò mò chuyện riêng tư của nhau. Câu trả lời của cậu thành công đem trả lại không gian im lặng mà Thiên muốn phá vỡ ban đầu.

Tuấn Thiên cũng biết rằng y và cậu chỉ mới làm quen nhau, còn chưa được một ngày mà lại hỏi chuyện tế nhị như vậy là không tốt, nhưng lại có điều gì đó thôi thúc y phải hỏi cho bằng được mối quan hệ giữa cậu và Tuấn Tú

Hùng đứng một bên nhìn cảnh vừa rồi diễn ra cũng đoán được rằng Tuấn Tú chính là cha của Thành Công, nhưng dù có cao siêu đến mấy anh cũng không đoán ra được mọi việc đã xảy ra của nó. Anh quay đầu nhìn Nam ngồi ngơ ngác nhìn qua nhìn lại mà thở dài, thôi thì dù sao cũng chỉ là ở cùng phòng, không thân thiết đến nổi phải lo lắng cho nhau, anh không phải thánh mẫu.

Tuấn Thiên đợi một hồi vẫn không nghe được thêm câu trả lời nào của Bảo, đành bất lực mà quay về ngồi kế Nam.

Thành Bảo bên này vì quay mặt vào tường nên không ai nhìn thấy vẻ mặt uất hận của cậu. Tay cậu vẫn nhẹ nhàng vỗ về Thành Công, nhưng mắt lại trừng đến nổi đầy tơ máu

''Tôi sẽ thử tin người''

Tối hôm đó, khi Nam giật mình thức dậy đã không thấy cha con Thành Bảo đâu, quay sang kêu Hùng thức để hỏi cũng chỉ nhận lại cái lắc đầu.

_____________________

Thành Bảo cõng bé con trên lưng, lúc nảy khi tất cả mọi người đã ngủ, cậu bước vào nhà vệ sinh mà tự mình cởi đi lớp băng trên vai. Cậu bất ngờ khi thấy vết thương đã khép lại, dù để lại một vết sẹo rất khó coi.

Cậu nhớ lại lời nói của người phụ nữ mà mình gặp trong mơ, dù không muốn tin nhưng cậu vẫn phải tin, không thể nào một vết thương nặng như vậy lại lành nhanh như vậy, thậm chí còn trực tiếp liền thịt, không hề có hiện tượng kết vảy.

Thành Bảo nhìn tuýt kem đánh răng trên lavabo, nghĩ đến chữ 'vào', sau đó đợi 1p vẫn chưa có động thái gì.

Lòng thầm tự chế giễu bản thân mình, đến lúc định quay người đi, cậu lại tự dưng nghĩ đến chữ 'thu', vậy mà tuýt kem lại biến mất. Một tia hy vọng hiện lên trên ánh mắt của cậu, lại bắt đầu nhìn sang chiếc cốc kế bên.

'Thu'

Lại biến mất.

Không kìm được khóe miệng của mình, ngẩn đầu lên lại chợt thấy dáng vẻ của mình trong gương.

Ánh mắt chứa đầy hy vọng từ lâu cậu đã không nhìn thấy nó hiện trên mặt mình.

Cậu lại tiếp tục nghĩ 'ra'.

Không có gì hết.

Chẳng lẻ lại sai từ?

Cậu lại tiếp tục nghĩ đến những từ khác, nhưng nghĩ từ nào cũng không được, không từ bỏ cậu lại suy nghĩ đến tuýt kem, thế mà nó lại xuất hiện trong tay cậu.

Sau đó cậu lại thử nghiệm với những vật dụng khác trong nhà vệ sinh, đến lúc chuẩn bị tự mình tiến vào lại nhận ra hiện đã gần 11h rồi, nếu như không nhanh lên thì sợ là ngày tận thế trong lời người phụ nữ kia nói sẽ xảy ra.

Vì không biết được khi nào tận thế sẽ đến cho nên cậu nghĩ nên làm theo lời người kia nói càng nhanh càng tốt.

Cho nên hiện tại là cậu đang trên đường đi đến một siêu thị, vì là siêu thị lớn cho nên mở cửa 24/24. Tuy vậy do đã trê nên người bảo vệ cùng thu ngân đều có hơi lơ là, thầy cậu đi vào với Thành Công trên lưng cũng không chú ý gì thêm.

Thành Bảo lần đầu làm chuyện trộm cắp cho nên nhìn bác bảo vệ với cô thu ngân cười với mình liên thấy chột dạ, nhanh chóng đi đến chổ khuất tầm của hai người họ.

Ánh mắt cậu lo lắng quan sát xung quanh, thấy không có ai cậu nhanh chóng nhìn lên kệ mì ăn liền, trong đầu suy nghĩ đến số lượng và tên từng gói rồi nhẩm 'thu'.

Trong nháy mắt cả kệ mì liền vơi đi phân nữa, dù đã thận trọng chỉ nghĩ đến số lượng ít nhưng vì trên kệ có nhiều loại, mỗi loại 10 gói nên cho dù ít cũng thành nhiều.

Dù đã thử vô số lần với những lá cây, tản đá ven đường nhưng cậu vẫn không khỏi cảm thấy chuyện này thật thần kì.

Dù vậy cậu vẫn lấy một hai gói để tránh ánh mắt của cô thu ngân.

Tiếp tục đến các kệ bánh, kẹo, đồ ăn khô, vì đã tối nên không có đồ ăn tươi, và trách để nghi ngờ thì cậu cũng chỉ thu vào một ít, đủ cho 2 tuần ăn. Sau đó liền đi thanh toán tiền.

Trong lúc cô thu ngân đã tính tiền, Thành Bảo nhìn chăm chăm vào két đựng tiền một hồi, nhận lấy tiền dư rồi rời đi nhanh chóng.

Khi cậu bước ra khỏi cửa chợt nghe cô thu ngân thốt lên một tiếng kinh hãi.

''Trời ạ, xấp tiền một trăm ngàn đâu mất rồi''

Bác bảo vệ vì nghe vậy mà chạy nhanh vào, Cậu quay đầu lại nhìn dáng vẻ như sắp khóc của cô gái và dáng vẻ lo sợ của bác bảo vệ, hai người họ luống cuống lục nơi này đến nơi khác. Nếu như mất cả một xấp tiền một trăm ngàn như thế thì họ trả cũng phải 1 tháng lương.

Thành Bảo hít sâu một hơi rồi cũng chậm rãi rời đi.

''A đây rồi'' giọng cô gái thể hiện rõ tâm trạng vui mừng của cô, bác bảo vệ cũng thở phào nhẹ nhỏm, sau đó tiền gõ lên đầu cô gái một cái nhẹ.

''Cô đó, làm lão già này thót tim.''

Cô gái ngại ngùng xoa đầu mình bảo.

''Con cũng không biết vì sao nó lại nằm dưới xấp tiền hai chục nữa, rõ ràng khi nảy con còn thối tiền cho anh chàng kia''

''Thôi không mất là mừng rồi''

''Vâng, đúng vậy, không mất là mừng rồi''

Bên này cậu đang vừa đi vừa nhìn đôi tay run rẩy của mình, thiếu chút nữa thôi là cậu đã đánh mất nhân tính của mình rồi.

''Ưm ba ơi, con muốn lớn nhanh để kím tiền nuôi ba''

Giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, cậu chuyển Thành Công từ cõng chuyển sang phía trước, để đầu bé con rúc vào cổ mình mà chảy nước mắt.

''Bé con của ba, đừng trở nên xấu xa như ba của con nhé''

Bé con đáp lại cậu với tiếng chép miệng, vừa rồi cũng nhờ câu nói mớ gọi ba của Thành Công mà Bảo mới không đi vào con đường lạc lối lại thêm lạc lối ấy. Có vẻ ông trời lấy đi mọi thứ của cậu, bù lại đó là một bé con ngoan ngoãn này đây.

Đi một lúc cũng thấm mệt, cậu đi vào 1 góc khuất.

'Cho vào'

Trước mắt cậu liền xuất hiện một đồng bằng rộng lớn.

Vậy mà lại thành công, vậy là dù có nguy hiểm gì thì bé con của cậu vào đây sẽ an toàn.

Mang trong lòng tâm trạng vui sướng, cậu hướng tới ngôi nhà duy nhất ở đồng bằng mà đi vào. Nó là một căn nhà cấp 3 bình thường, 1 phòng khách, 1 phòng bếp, 2 phòng ngủ. Ở giữ phòng khách là một cái bàn thờ, trên đó để 1 bức di ảnh của cả một gia đình, nhưng có vẻ người đó là chủ căn nhà này.

Bồng Thành Công vào 1 căn phòng, cậu bước ra phòng khách thắp 1 nén nhang, đứng trước bức di ảnh, cậu vừa vái vừa khóc.

''Dù không biết vì sao con lại có thể xuất hiện ở đây, coi như đó là một cái duyên, con cầu xin mọi người cho con và con của con ở đây, mỗi ngày con sẽ cúng kiến đầy đủ, dọn dẹp mọi thứ, xin mong mọi người cưu mang chúng con, hiện giờ con đã không còn nơi nào để đi, cầu xin mọi người''

Dường như lời cầu nguyện của cậu đã hiển linh, cả cái bàn thở bỗng sáng lên một vòng hào quang sáng chói, rồi dần dần tan rã thành dòng chữ.

''Hãy chăm sóc nơi này giúp chúng ta''

Sau đó liền biến mất, thay vào đó là một cái bàn gấp gọn, trên mặt bàn để một quyển sổ dày cộm.

Biết được mình đã được cho phép ở căn nhà này, cậu quỳ xuống lạy 3 lần, vừa lạy vừa lớn tiếng nói cảm ơn. Lần này là cả căn nhà đều sáng lên, cậu lần này không nhịn được nữa liền òa lên khóc.

''Cảm ơn mọi người''

11092022



Gà Chiên Giòn_ Như𐤀