Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi

Chương 5: Bán khối đá (1)



Ngữ khí của cô không hề phập phồng, “Con có việc muốn đi ra ngoài, trong nhà nhiều đôi tay như vậy, không thiếu một mình con rửa chén.”

Vừa dứt lời, bốp một tiếng, Lục Lan vỗ bàn, “Tống Diệp, hiện tại tao là không nói được mày phải không, kêu mày làm chút việc còn dám tranh luận, mày làm chị cả trong nhà không làm tấm gương tốt, tao thấy mày chính là thiếu đánh.” Nói xong, Lục Lan cầm cái chổi bên cạnh toilet lên, làm bộ xông lên muốn đánh Tống Diệp.

Cải chổi này cũng là dành riêng cho Tống Diệp, cô dùng cái chổi này quét dọn vệ sinh trong nhà, Lục Lan lại là dùng nó tới đánh chửi Tống Diệp, lý do ùn ùn không dứt, thậm chí là cuộc sống có một chút không hài lòng cũng lấy Tống Diệp ra trút giận.

Dĩ vãng Tống Diệp nén giận, ngoan ngoãn chịu đánh, nhưng hôm nay, lại là không giống nhau.



Một trận bạo động gia đình sắp kéo ra màn che, ở đây bao gồm Tống Viễn Chí đều xem loại chuyện này trở thành tiết mục giải trí thường ngày, chờ xem tiết mục xuất sắc Tống Diệp bị đánh đến thê thảm, còn không thể không khóc lóc đi rửa chén.

Lục Lan giơ cao cái chổi trong tay, ánh mắt hung ác, không hề lưu tình đánh lên người Tống Diệp, nhưng ở giữa không trung, cổ tay lại là bị một bàn tay nhỏ lạnh lẽo bắt lại.

Không khí trong nháy mắt ngưng đọng, không khí quỷ dị an tĩnh xuống, mọi người nhà họ Tống đều mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin nhìn Tống Diệp trước mặt.

Cô lại có thể đánh trả.

“Tôi không phải là yếu đuối dễ khi dễ, chỉ là nhớ tình thân, nếu bà cảm thấy giữa chúng ta không có tình cảm đáng nói, không cần đuổi tôi, tôi tự có thể đi.” Lời nói bình tĩnh của Tống Diệp vẫn không hề phập phồng, nhưng nội dung trong lời nói lại làm trong lòng mọi người ở đây đều nổi lên sóng to gió lớn.

Sắc mặt Lục Lan biến đổi lại biến đổi, tức giận lan tràn trong ngực lại rốt cuộc không phát tác nổi ở trong ánh mắt bình tĩnh đến gần như lạnh băng của Tống Diệp, thẳng đến cửa đóng lại, một tiếng rầm vang lên làm Tống Viễn Chí trên sô pha đứng lên, lớn tiếng rít gào, “Xem chính mình là cọng hành nào, có gan đừng trở về cho tao, muốn chết thì chết ở bên ngoài đi.”

Ở con đường cách thật xa, vẫn có thể nghe thấy tiếng mắng này.

Tống Diệp đi ở trên con đường khóe miệng kéo một chút, lộ ra cười lạnh.

Tống Viễn Chí không phải cao cao tại thượng, không đánh cô, ngược lại, ông ta là tồn tại Tống Diệp không thể chịu đựng nhất trong nhà họ Tống, nhìn Lục Lan hà khắc ngược đãi cô nhiều năm như vậy, ông ta đều không nháy mắt một chút, hiện giờ túi trút giận là cô không nghe lời, sợ là phổi đều sắp tức đến nổ tung đi.

Chỉ là qua nhiều năm như vậy, trong lòng cô đã sớm không có chờ mong với phần tình thân này, hiện giờ người nhà họ Tống ở trong mắt cô, đã không khác gì người xa lạ.

Trước mắt cô muốn giải quyết đầu tiên chính là lắp no bụng và túi của mình.

Trấn nhỏ hẻo lánh lạc hậu, đừng nói là thị trường mao liêu, cửa hàng trang sức xa hoa bình thường cũng không có, trong trí nhớ giống như chỉ có gần trung học trong thành có một cửa hàng mặt tiền bán trang sức ngọc thạch.

Trấn nhỏ cách trung học có mấy chục dặm, bình thường trẻ con đi học đều phải ngồi xe buýt công cộng, nhưng Lục Lan khắc nghiệt cô, vẫn luôn để cô đi bộ đến trường, nói cho hay là rèn luyện thân thể, trên thực tế chính là vì tiết kiệm tiền.