Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi

Chương 47: Tương lai bang Dạ (1)



Editor: May

Tống Diệp rũ mắt nhìn bà ta một cái, gật gật đầu, “Ừ, qua một lát sẽ có người đến giúp tôi lấy đi đồ trong phòng.”

“Được, được, tôi khẳng định chiêu đãi thật tốt.” Bà chủ vội vàng cúi đầu khom lưng, thẳng đến tiễn Tống Diệp ra cửa, bà ta mới lau mồ hôi trên trán, trong lòng nghĩ mà sợ không thôi.

Nếu không phải vừa rồi người bang Dạ tới cửa, bà còn không biết trong tiệm này của mình ở một vị rắn địa đầu như vậy, nghĩ đến lúc trước chính mình hô to gọi nhỏ với Tống Diệp, một màn diễn này bà chính là dốc đủ sức lực.

Nếu thật sự đắc tội bang Dạ, vậy về sau bà đừng mong lại lăn lộn ở nơi này nữa.

Tống Diệp ra khách sạn, nghĩ nên để Triệu Chân tìm một chỗ ở cho mình, liền bước chậm tới cửa hàng châu báu, ở một ngã tư đường tiếp theo, cô nghe được tiếng gọi từ đường cái đối diện, vừa nhấc đầu, đã nhìn thấy các thiếu niên đang nâng gương mặt tươi cười, khoa trương vẫy tay chào hỏi với cô.

“Hắc, đại tỷ.”

Cánh tay giơ lên cao cao kia bởi vì huấn luyện mà trở nên rắn chắc, dần dần trở nên có trật tự, tươi cười đó dừng ở ánh mặt trời vừa xán lạn lại hồn nhiên, hơi thở thanh xuân giống như ập vào trước mặt, ở niên đại cũ xưa lạc hậu này, Tống Diệp mười lăm tuổi nhìn bọn họ, khóe miệng hơi giơ lên.

Mười lăm năm trước, dù như thế nào cô cũng không thể tưởng tượng được, cuộc sống đen tối chua xót của mình cũng có một ngày có thể thanh xuân bắn ra bốn phía như vậy.

Cô mặc đồng phục xanh trắng đan xen, cắm tay ở túi quần, nhấc chân đi về phía đám thiếu niên kia, ánh mặt trời xẹt qua tóc ngắn đen nhánh của cô, quang ảnh quét qua các ngọn tóc như là ánh sao bị vò nát, giấu toàn bộ vào trong đôi mắt đen nhánh của cô.

“Làm tốt lắm.” Từ Tử Hàng đi đầu giơ ngón tay cái lên, nét mặt vẫn luôn lãnh khốc biểu lộ độ cung cao cao, “Em mới vừa đi, tôi còn nghĩ tìm những người này lại đây vây quanh khách sạn, không nghĩ tới chị Vân gọi điện thoại tới, nói em đã an bài thỏa đáng, cũng đã bắt được ngườ chụp anht. Tuyệt, thật sự là tuyệt.”

Mấy anh em thi xong còn kích động muốn chạy tới trợ trận, lại chưa từng nghĩ Tống Diệp đã sớm an bài một trò hay.

Không chỉ có để anh em lái Minibus chặn đường tranh thủ thời gian, uy hiếp bà chủ khách sạn còn thuận tiện hố chủ mưu Vương Hàm này.

Mọi người nhìn Vương Hàm đứng đi vào, lại bị bưng ngang ra ngoài, đều không thể không nhấn like cho độ âm hiểm của đại tỷ nhà mình.

Dọc theo đường đi, Tống Diệp hiếm khi nhàn rỗi quan tâm chuyện thi cử của bọn họ, nhất thời hỏi mấy thiếu niên này đến hổ thẹn không thôi.

“Đại tỷ, thành tích này của tụi em làm sao có thể so với chị và anh Từ, các người đều là văn võ song toàn, tụi em không rớt môn đã không tồi.”

Nghe vậy, Tống Diệp hơi nâng mí mắt lên, nhàn nhạt hỏi: “Vậy phát triển sau này, các người có tính toán gì không?”

“Phát triển sau này?” Vương Thiết Xuyên gãi đầu, hai mặt nhìn nhau với mấy thiếu niên, có chút ngượng ngùng nói ra hùng tâm tráng chí của mình, “Hiện tại thành lập bang Dạ, tụi em cũng rất thích ứng sinh hoạt như vậy, lúc trước tụi em đã ngầm thương lượng qua, học xong nửa học kỳ này tất cả đều ra ngoài dốc sức làm, đi theo đại tỷ cùng nhau làm lớn bang Dạ, làm thành phố Vân trở thành thiên hạ của chúng ta.”