Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi

Chương 30: Ngươi là ai (1)



Mà vừa rồi Tống Diệp nói, cô có mấy chục triệu!

Tống Viễn Chí nhìn bóng dáng mảnh khảnh sắp đi xa, đột nhiên giật mình, há miệng liền kêu, “Tống Diệp! Mày đền tiền cho tao!”

Lúc này mặc kệ cô có tiền hay không, bàn rượu và thức ăn này mới là trọng điểm.

Tống Diệp đi ở đằng trước dừng lại bước chân, nghiêng người nhìn lại đây, một đôi mắt thanh lãnh dừng ở ánh mặt trời, tựa như băng sương, “Nếu tôi nhớ không lầm, người đẩy ngã bàn tiệc là người vợ bên cạnh ông, camera trong phòng bao có thể nhìn thấy. Còn có, xin đừng trực tiếp kêu tên của tôi, rất không có lễ phép.”

“Mày……” Tống Viễn Chí bị hai câu này nghẹn đến sắc mặt đỏ bừng, rốt cuộc không mang lên được bất cứ dáng vẻ nào, “Mày là thái độ gì! Ta là ba mày, cho dù không phải ruột thịt, ta ở trên pháp luật cũng là ba mày! Hết thảy của mày đều là của tao!”

“Ha ha……” Tống Diệp cười khẽ ra tiếng, trên mặt lại không có biểu tình, “Rất nhanh, từ trên pháp luật, tôi và nhà họ Tống, cũng sẽ không có quan hệ.”

Tiếng nói vang lên, cô xoay người rời đi, lưu lại một câu làm người không hiểu được gì, còn lại người nhà họ Tống mắt to trừng mắt nhỏ, chật vật không chịu nổi.

Lần trước Tống Diệp mua trở về mấy khối phỉ thúy, doanh số bán hàng của châu báu Ngọc Phúc và tài chính chảy trở về cấp tốc bành trướng, chất lượng phỉ thúy tốt càng là nhanh chóng mở ra thanh danh ở trong ngành, tài sản mấy chục triệu không chỉ là một con số, càng đại biểu thời cơ bộc lộ tài năng của châu báu Ngọc Phúc.

Tống Diệp ăn cơm với Vương Ngọc Đường, hàn huyên một chút hiệp họi tuyển chọn mao liêu do Vương Ngọc Đường làm chủ, cuối cùng gõ định châu báu Ngọc Phúc lấy ra năm triệu tài chính để tham dự.

Đương nhiên, giá này là Triệu Chân mở miệng ở dưới ra hiệu của Tống Diệp, cách làm gần như đào rỗng tất cả vốn lưu động trong tiệm làm trán Triệu Chân đổ mồ hôi lạnh.

Nhưng cửa hàng mặt tiền là của Tống Diệp, ông cũng chỉ có thể nghe lệnh hành sự.

Ra khỏi tiệm cơm, Tống Diệp tính toán đi châu báu Ngọc Phúc một chuyến thăm hỏi Vân Hoa, trên đường cũng nhân tiện nói về tình huống của cô ấy.“Cô gái Vân Hoa này hiểu chuyện, làm việc cũng rất cơ linh, nhưng ít nói, thoạt nhìn có chút khó có thể tiếp cận.” Vân Hoa làm nhân viên ở châu báu Ngọc Phúc, hiểu cô ấy nhất đương nhiên là Triệu Chân.

Nghe vậy, Tống Diệp gật đầu, “Ừ, lúc trước cô ấy đã trải qua vài chuyện, còn cần thời gian đi ra.”

“Ừ.” Về điểm này, Triệu Chân ẩn ẩn có phán đoán, không dám hỏi nhiều, nhưng nghĩ đến vài chuyện, giữa mày vẫn là nhíu chặt, “Nhưng có một điểm rất kỳ quái, trong khoảng thời gian này vợ chú rõ ràng làm cho cô ấy rất nhiều đồ ăn bổ máu, nhưng sắc mặt Vân Hoa vẫn rất tái nhợt suy yếu, cũng không biết có phải thân thể không thoải mái hay không, hỏi cô ấy cũng không có kết quả.”

Lúc hai người trở lại châu báu Ngọc Phúc vừa lúc là sau giờ trưa, ánh nắng mùa đông chiếu vào trên tủ kính pha lê, chiếu ra phỉ thúy màu sắc rực rỡ ở bên trong, toàn bộ giao diện đều rực rỡ hẳn lên.

Nhân viên ở cửa tiệm thanh thúy hô ‘ ông chủ ’, ánh mắt lại là rơi xuống trên người Tống Diệp dung mạo nổi bật, thái độ của Triệu Chân với Tống Diệp tới trong tiệm vào lần trước, đến nay vẫn khiến người tò mò vạn phần.

“Vân Hoa đâu?” Tống Diệp quét một vòng, không thấy được hình bóng quen thuộc kia, quay đầu liền dò hỏi nhân viên đứng bên cạnh.