Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi

Chương 29: Tài sản mấy chục triệu (1)



“Không thể đi, không thể để cô ta đi, Tống Viễn Chí, cô ta đi rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ!”

Một tiếng rống này, lôi mọi người trở lại hiện thực từ nhà giam hồi ức, Tống Viễn Chí nhìn ly bàn hỗn độn đầy đất, nghĩ đến bồi thường, cũng nhanh chóng bò dậy từ trên mặt đất, “Tống Diệp!”

Kéo cửa ra, Tống Viễn Chí một thân chật vật nghênh diện đụng phải lại không phải Tống Diệp, cửa phòng bao đứng hai người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm, giày da bóng lưỡng, cho dù không biết nhãn hiệu quần áo kia, nhưng chỉ nhìn một cách đơn thuần chiếc đồng hồ trên cổ tay kia, Tống Viễn Chí không tự giác liền có chút tự ti, cúi đầu vừa định xin lỗi, không nghĩ khóe mắt nhìn sang, thấy được một hình bóng quen thuộc, “Tống, Tống Diệp……”

Triệu Chân đầu kia bị Tống Viễn Chí đụng vào ngực đau, mới vừa nhíu mày muốn răn dạy hai câu, lại không ngờ người đàn ông hô lên tên Tống Diệp, ông ta không nhịn được quay đầu nhìn về phía thiếu nữ trước mặt, “Tống Diệp, các người quen biết?”

“Ừ.” Tống Diệp không tỏ ý kiến, không muốn nhiều lời với đề tài này, mà là nhìn về phía người đàn ông bên cạnh Triệu Chân, “Nếu Vương tổng tin tưởng tôi, hoạt động lần sau, có thể lưu một vị trí cho tôi.”

Vương Ngọc Đường cười ha ha hai tiếng, “Đã sớm nghe nói Triệu tổng có người tài ba chỉ điểm, không nghĩ tới hôm nay may mắn nhìn thấy, Tống tiểu thư yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ tự mình tới cửa đưa thiệp mời. Khối phỉ thúy xanh nhạt lần trước, tôi cũng là thích vô cùng, đáng tiếc có người nhà họ Khúc ở đó, ha ha, lần sau có mặt hàng tốt, phải để cho Vương Ngọc Đường tôi một phần.”

“Ha ha, Vương tổng yên tâm.”

Vương tổng? Triệu tổng? Phỉ thúy xanh nhạt?

Tống Viễn Chí đứng ở một bên nghe đến không hiểu ra sao, con gái ông Tống Diệp rốt cuộc quen biết những người này từ khi nào?

Cả đời này của Tống Viễn Chí luôn là thất bại, không cưới được người phụ nữ mình muốn, không kiếm được đồng tiền lớn, còn không sinh được con trai. Bởi vậy, ông lãnh đạm với Lục Lan, cũng không chú ý tới con gái phía dưới.

Nhưng dù có chẳng quan tâm hơn, ông cũng không đến mức khờ dại cho rằng bằng một học sinh lớp chín bình thường có thể kết bạn được với những người ở xã hội thượng tầng này.

Phản ứng theo bản năng đầu tiên, ông ta suy đoán trong này có quan hệ không thể gặp người.

“Các người là ai?” Tống Viễn Chí nhíu mày nhìn thoáng qua hai người đàn ông trước mặt, quay đầu hung hăng đánh giá Tống Diệp từ đầu tới đuôi một lần, “Một tuần này không trở về nhà, mày chính là ở cùng những người này, quần áo này cũng là bọn họ mua cho mày sao?”

Giọng nói ông ta không tính là nhỏ, khinh thường trong giọng điệu càng là rõ ràng vạn phần, thật giống như Tống Diệp thật sự làm hoạt động không thể gặp người.

Triệu Chân vốn còn rất tò mò, bởi vì cho tới nay Tống Diệp đều là độc lai độc vãng, làm việc lại khác hẳn với người thường như thế, tuy rằng ẩn ẩn cảm thấy quan hệ của cô và người trong nhà không tốt, nhưng lại không nghĩ tới quan hệ không tốt đến nông nỗi vu hãm không có căn cứ, một chút ấn tượng tốt còn sót lại ở trong lòng với trưởng bối Tống Diệp bị mất sạch, ông cũng nhíu mày, “Vị tiên sinh này, mặc kệ ông là đứng ở lập trường thân phận gì, hủy hoại danh dự của tôi và Vương tổng ở nơi công cộng, chúng tôi có thể kiện ông.”