Thiếu Tá Cấm Dục: Thuần Hoá Mèo Hoang Nhỏ

Chương 36: CHÚ NHỎ.



Người thiếu nữ định ngẩng đầu lên oán trách với đối phương, nào ngờ bị người kia ôm chặt cô vào lồng ngực, sau đó bơi lại gần phía bờ, nhấc bổng cơ thể của Bạch Nhược Châu lên, đem cô ngồi trên nền gạch mát lạnh, còn anh thì vẫn ở dưới hồ nước.

Bạch Nhược Châu thở dốc, đưa tay lên lau đi tầng nước mỏng trước mắt.

Ngay lúc này, diện mạo của người đàn ông đập vào đồng tử của cô, một cảm giác vô cùng quen thuộc ập đến, khiến cho thần chí của Bạch Nhược Châu căng thẳng vô cùng.

"Nhóc con, chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Thanh âm hết sức nhẹ nhàng vọng đến bên tai Bạch Nhược Châu. Cô đứng hình mất mười mấy giây, ánh mắt nghi ngờ nhìn lên khuôn mặt của người trước mắt.

Diện mạo của người đàn ông đẹp hết chỗ chê.

Đôi mi đen tuyền của cô khẽ chớp động, ánh mắt mê ly dán chặt lên khuôn mặt đẹp trai kia.

Mái tóc đen bóng bị ướt nhẹp, người đàn ông đưa tay lên vuốt ngược tóc về phía sau, con ngươi trầm tĩnh nhìn vào đôi mắt hốt hoảng của cô.

Nam nhân có cặp lông mày hình lưỡi đao, đôi mi đen nhánh đọng vài giọt nước li ti, sống mũi cao dài đẹp đẽ vẫn còn vương đọng bọt nước trắng xoá kéo dài xuống chóp mũi, xương quai hàm góc cạnh điểm xuyết thêm đôi môi mỏng bạc tình.

Càng nhìn, Bạch Nhược Châu dường như bị thế lực tâm linh thần bí nào đó điều khiển lấy lý trí, cứ đăm chiêu nhìn khuôn mặt đẹp trai không góc chết của người đàn ông chẳng dời mắt.

Mộ Trạch Vũ nhìn dáng vẻ ngây ngốc của người con gái, môi mỏng cong lên để lộ nụ cười hiếm hoi. Một tay gác trên đùi của cô, tay còn lại đưa lên gõ nhẹ lên chóp mũi đang phập phồng.

"Nhìn gì vậy? Say mê vẻ đẹp của tôi đến vậy sao?"

Bạch Nhược Châu giật mình hoàn hồn, mở miệng kêu khẽ một tiếng: "A..."



Đến tận giờ phút này Bạch Nhược Châu mới chắc chắn một điều, rằng người đàn ông trước mắt đích thị là người xuất hiện trong giấc mơ hồi chiều, người mà vào năm Bạch Nhược Châu bảy tuổi đã hứa lời thề sắc son, năm cô chín tuổi anh gặp tai nạn không thể nhín thấy ánh sáng một thời gian, là cô vẫn ở bên cạnh anh.

Nhưng trải qua đêm nồng nhiệt ở khách sạn, người đàn ông không từ mà biệt, hại cô một mình đứng dưới trời nắng dẫn đến say nắng. Nếu như anh đột ngột rời đi như vậy, đáng lẽ ra anh phải đang bận bịu giải quyết vụ án, vậy mà hiện tại anh lại có mặt ở đây, đã thế còn cứu cô ra khỏi cái bẫy của tử thần.

Bạch Nhược Châu xúc động, sống mũi cay xè, hốc mắt ngấn lệ.

Cô không thể kiềm chế được cảm xúc vui mừng khôn xiết lúc này, giọt lệ bất giác lăn tràn bên khoé mi. Cô ngay lập tức nhào tới ôm lấy cổ của người đàn ông, mặc cho bản thân mình lúc này lại lần nữa rơi xuống nước.

"Chú nhỏ..."

Bạch Nhược Châu ôm thật chặt lấy cổ của anh như sợ chỉ cần buông tay anh ngay lập tức sẽ biến mất.

Cho dù là quá khứ hay hiện tại, dù có ở độ tuổi nào đi chăng nữa, chỉ cần nhìn qua bóng dáng của người đàn ông cô liền có nhận ra được.

Bị ôm đột ngột, toàn thân của Mộ Trạch Vũ đứng đờ lại, hai tay sững sờ trong không trung, giây phút sau anh hạ tay xuống, ôm lấy bờ vai đang không ngừng run rẩy của cô gái, động tác vuốt ve nhẹ nhàng vô cùng, hệt như đang an ủi nỗi thổn thức sâu trong lòng cô.

"Châu Châu..."

Mộ Trạch Vũ khẽ gọi tên của cô, chất giọng mang theo sự chiều chuộng cùng với sự ân cần khiến cho Bạch Nhược Châu muốn bật khóc lớn.

Tại sao nguyên chủ lại ngu muội đến mức độ này cơ chứ? Sao cô nỡ lòng nào đi từ chối một nam thần có nhan sắc vẹn toàn như thế này! Chắc chắn đầu cô bị úng nước thật rồi.

Dẫu biết là bản thân mình vì vụ tai nạn xe hơi năm ấy đánh mất đi một phần ký ức, nhưng cớ sao mười một ngày trước Bạch Nhược Châu lại ngoan cố, ương ngạnh không chịu nghe theo thuyết phục của Bạch lão phu nhân gả cho người đàn ông hoàn hảo này.



Bạch Nhược Châu nức nở bật khóc lớn, làm cho người đàn ông căng thẳng vô cùng.

Từ trước đến nay anh đã dỗ dành phụ nữ bao giờ đâu, đây là lần đầu tiên có người bất ngờ ôm chặt lấy anh mà bật khóc. Đã thế người đó lại là đuối tượng Mộ Trạch Vũ đã dành cả thanh xuân để chờ đợi cô trưởng thành.

Anh không ngừng vuốt ve sống lưng của Bạch Nhược Châu, hành động hết sức nhẹ nhàng, tựa hồ như dùng hết sự cưng chiều cùng với quan tâm trao cho cô theo cách riêng mà người đàn ông đã tích luỹ lại.

Đối với cô gái nhỏ này, anh coi như là báu vật vô giá mà không ngừng nâng niu, tôn sùng người con gái.

"Chú nhỏ!"

"Hử, sao vậy?"

Bạch Nhược Châu khó khăn lắm mới mở miệng nói thành tiếng, giọng điệu vô cùng uỷ khuất, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng dụi vào hõm vai của người đàn ông, ấm ức mà nói tiếp.

"Tại sao bây giờ anh mới xuất hiện!"

Người đàn ông vô cùng bất ngờ trước cách gọi vô cùng gần gũi của người con gái. Đã hơn mười mấy năm qua anh chưa từng nghe qua, giọng nói ngọt ngào pha trộn chút làm nũng cứ văng vẳng bên tai anh mọi lúc mọi nơi, kể cả khi làm việc hay nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, giọng nói ấy vẫn cứ vang vọng không thôi.

Bàn tay to khoẻ của anh bất ngờ ôm chặt lấy thắt lưng thon thả của người thiếu nữ, tay kia đưa lên ôm chặt lấy đầu của cô, hạ thấp đầu xuống hôn lên mái tóc đã bị ướt của cô nàng.

"Châu Châu, em nhớ ra tôi sao?"

Sau khi tra hỏi gã đàn ông bệnh hoạn trong khách sạn đêm qua, anh mệt mỏi trở về căn hộ sau khi hai người kết hôn chung sống, trong lòng đinh ninh chắc chắn, sau khi trải qua một trận chiến hỗn loạn trong khách sạn, ắt hẳn cô gái nhỏ đã trở về nhà. Nhưng khi anh lái xe về đến nơi, thấy căn nhà trống trải không một bóng người, tìm khắp mọi nơi đều không thấy Bạch Nhược Châu đâu.

Mộ Trạch Vũ nay lập tức lái xe việt dã đến Bạch gia, hỏi ra mới biết cô cùng Khắc Duệ đến trung tâm bơi lội. Trong đầu anh lại nhớ đến lúc nhỏ cô đã từng bị đuối nước một lần, nhanh chóng lái xe đến trung tâm, âm thầm từ phía xa dõi theo từng nhất cử nhất động của Bạch Nhược Châu.