Thiếu Tá Cấm Dục: Thuần Hoá Mèo Hoang Nhỏ

Chương 31: HỒI ỨC.



Bạch Nhược Châu đưa tay lên day day hai bên huyệt thái dương, thở dài đáp lại.

"Chẳng qua mình thấy bên Đại Quang quá nhàm chán! Với lại sau này không có cơ hội được gặp nhau đều đặn, mình sẽ nhớ cậu đó!"

Ở đầu dây bên kia, Khắc Duệ nghe xong câu nói của cô cảm thấy toàn thân mình lạnh toát, bất giác rùng mình một cái.

"Uống thuốc chưa? Hay là uống nhầm liệu trình rồi?"

Chỉ có người uống nhầm thuốc mới ăn nói vô lý như vậy.

Giây trước thay đổi ý định, giây sau đã mở miệng nói nhớ người ta, làm cho Khắc Duệ trong lòng sinh nghi.

"Có phải cậu lén lút sau lưng mình hẹn hò với anh chàng nào đó ở Đại Quang. Hai người cùng lập kế hoạch học cùng trường chung ngành. Nay tình cảm rạn nứt chia tay, cậu tự ái nên không muốn học trường đó sao?"

Hỏi cho lấy lệ, Khắc Duệ không đợi cô trả lời lại mà ngay lập tức lên tiếng.

"Tưởng gì, mình đi guốc vào trong bụng cậu rồi sao không hiểu được tâm tư của cậu? Đã hứa với nhau là cùng nhau độc thân đến khi tốt nghiệp Đại học, vậy mà cậu lại nuốt lời lén lút mập mờ với tên khác. Khỉ thật, mình thật là ngu ngốc khi không nhận ra điểm bất thường của cậu."

Rõ ràng ba tháng trước khi thi tốt nghiệp cao trung, trường Bắc Đại đã xem qua hồ sơ xét tuyển của tất cả học sinh của trường. Những ai đủ điều kiện ưu tiên xét duyệt trước là trường gửi giấy báo nhập học cùng với học bổng của năm đầu tiên. Nào ngờ đâu sau khi nhận được giấy thông báo, Bạch Nhược Châu không có hứng thú, cô định xé làm đôi vứt vào sọt rác. Cũng may Khắc Duệ kịp thời ngăn cản lại.

Bởi trong thâm tâm Khắc Duệ nghĩ, từ giờ đến lúc nhập học cô ấy sẽ thay đổi được ý định của cô bạn cứng đầu này.

Sợ Bạch Nhược Châu nhân lúc mình không có mặt mà xé bỏ giấy xét tuyển lần nữa, Khắc Duệ ngay lập tức giữ lại thay cho cô, để đến khi cần đến còn có cái mà dùng.

Cũng không uổng công chờ đợi của Khắc Duệ, cuối cùng tờ giấy trúng tuyển cùng với học bổng của trường Bắc Đại cũng cần dùng đến.

Bạch Nhược Châu cảm thấy rối rắm, không biết phải trả lời Khắc Duệ thế nào.

Dù sao cô cũng chẳng thể nào tìm được lý do minh biện cho việc đổi nơi học tập đột ngột này, đến khi nghe lời oán trách của cô bạn thân não của cô như được khai thông, ngay lập tức giật đầu đồng ý với câu nói bóng nói gió của Khắc Duệ.



"Ừm, Khắc Duệ, cậu nói trúng tim đen của mình rồi! Mình không nên giấu giếm cậu yêu một tên cặn bã đó. Bây giờ mình hối hận rồi, muốn cùng cậu vào trường Đại Quang học ngành Kỹ thuật phần mềm."

Khắc Duệ cười lớn trong điện thoại, giọng điệu vọng đến đầy đắc ý.

"Haha, mình cũng không ngờ cậu không đánh đã tự khai rồi! Thế cũng tốt, biết điều là tốt đó! Nhưng mà lão nương muốn cậu phải nói rõ tình hình cụ thể. Một tiếng sau có mặt tại nhà cậu, chuẩn bị đồ đi nhé!"

Đột nhiên Bạch Nhược Châu nhớ đến một vấn đề, cô não nề đáp lại.

"Mà cũng không hẳn mình bị người ta đá!"

Khắc Duệ khự lại, tò mò hỏi lại.

"Vậy là lý do gì? Chẳng phải đêm qua cậu không về chỗ mình chỉ vì qua đêm với tên tra nam đó sao?"

Bạch Nhược Châu lắc đầu, ngả lưng nào xuống giường, sau đó đáp lại.

"Không phải, người đêm qua là chồng mình!"

"Cái gì? Chồng cậu? Tiểu Châu, cậu lấy chồng từ bao giờ mà mình không biết?"

Bạch Nhược Châu không trả lời lại câu hỏi của cô nàng ngay mà chuyển sang chủ đề khác.

"Mình muốn chuyển trường là vì ở Đại Quang là địa bàn của Bạch Vũ Mặc!"

"À, thì ra tên đàn ông không biết liêm sỉ ấy!" Đầu dây bên kia, Khắc Duệ thốt lên một câu, nhưng vẫn không quên câu hỏi ban nãy: "Nói cho mình biết, cậu lấy chồng từ bao giờ mà mình không biết!"

Bạch Nhược Châu áp mu bàn tay lên trán, chán nản đáp lại.



"Cậu còn nhớ vụ mình bắt cóc nửa tháng trước không!"

"Còn nhớ!"

"Lúc ấy mình được một người cứu ra. Nhưng hôm sau người đấy đến Bạch gia ngỏ ý muốn mình gả cho anh ta. Vì không muốn mình một lần nữa rơi vào tay của Bạch Tinh Cửu, cho nên bà nội mới quyết định đồng ý gả mình đi!"

"Chẳng lẽ... hai người không tổ chức hôn lễ sao?"

"Đúng vậy!" Bạch Nhược Châu đáp lại, cô nói tiếp: "Vì tính chất công việc cho nên mình và anh ta chỉ đến cục dân chính đăng ký kết hôn!"

Khắc Duệ đã hiểu được đôi phần của sự việc, cả hai người nói chuyện thêm đôi câu sau đó tắt máy.

Hít thật sâu vào trong lồng ngực như đang khơi gợi ký ức đã bị quên lãng của tám năm qua. Cảm nhận được mùi hương quen thuộc, trong đầu Bạch Nhược Châu miên man không ngừng nghĩ đến một người.

Rốt cuộc người đàn ông đêm qua có vóc dáng và dung mạo như thế nào, tại sao trong trí nhớ của nguyên chủ lại mơ hồ đến như vậy?

Bạch Nhược Châu từ từ khép đôi mi nặng trĩu lại, không biết bao lâu cô đã chìm vào giấc ngủ.

Cô gặp một giấc mơ kỳ lạ.

Giấc mơ ấy đưa Bạch Nhược Châu về năm bảy tuổi của nguyên chủ. Trong giấc mơ cô thấy một chàng trai trẻ trung, đẹp trai hệt như tác phẩm điêu khắc của nghệ sĩ.

Bạch Nhược Châu vô thức mở miệng gọi tên người đàn ông, bằng một giọng điệu vô cùng mềm mại.

"Chú... chú nhỏ..."

Ký ức dần dần được hiện rõ, Bạch Nhược Châu nhìn thấy nguyên chủ năm bảy tuổi, lúc đó chỉ là một cô nhóc nghịch ngợm, ương bướng, muốn cả nhà chiều theo ý mình.

Cuộc đời của cô bỗng nở rộ khi vô tình gặp nam sinh năm ba trường Đại học Bắc Đại. Mà ba của Bạch Nhược Châu là giảng viên chuyên ngành của anh.