Thiếu Nữ Bệnh Thần Kinh

Chương 85: Chìa khóa căn hầm của Bellatrix (1)



"Ngài đùa tôi sao, Dumbledore? Đưa nó đi tới chỗ Voldemort?"


Snape mặt mày âm trầm, liếc lạnh Levy đang đứng cười tủm tỉm bên cạnh cụ Dumbledore, sau đó dùng ánh mắt như xem kẻ ngốc nhìn vị hiệu trưởng nào đó đang đánh cờ với một ông lão lạ mặt.


Dumbledore thả một quân cờ xuống, làm dấu tay với ông lão kia để ông ấy đi tiếp, sau đó ánh mắt sau gọng kính bán nguyệt cong cong lại:


"Đúng rồi Severus, anh hãy đem theo Levy nhé. Ở chỗ Voldemort có một thứ mà trò Levy cần. Anh cứ dẫn cô bé đến đó, cô bé đã có biện pháp bảo đảm cho mình và cả anh"


"Biện pháp bảo đảm? Nó!? Một con nhóc thì có thể đảm bảo gì được trước một đám Tử Thần Thực Tử đây hả Dumbledore?"


Mặt Snape lại càng đen, không chần chừ mà phản bác lại điều vô lý to đùng trong đó.


Rồi lại nhìn cái mặt không bao giờ ngừng cười tủm tỉm của Levy, Snape lại càng bực mình. Cơ bản chính là cảm thấy cô chẳng khác gì đứa thiểu năng bị quái đạp bẹp não, ngay cả bản thân bị lão ong mật đem ra làm con tốt thí trên bàn cờ mà cũng không biết phản kháng lại.


Voldemort trong mắt Snape chính là một kẻ máu lạnh tuyệt tình. Bởi vậy khi tin tức cô bé nhỏ thó này là bạn gái của Chúa Tể Hắc Ám truyền tới tai, đến bây giờ ông vẫn không tin được.


Dù sao thì ông vẫn nhớ lần rà soát kí ức năm đó.


Kí ức của Levy đã bị Voldemort động tay động chân từ rất lâu về trước và rất có thể đã bị hắn ta lưu lại một phần mánh khóe.


Mà những mánh khóe này, khả năng cao chính là loại có thể điều khiển tâm trí, khiến người khác phải phục tùng. Đây là một trong những chiêu số mà Voldemort khi xưa dùng để thu vào bên mình các Tử Thần Thực Tử.


Mà Bellatrix Latrange chính là một trong số đó. Ả ta đã bị Lord Voldemort tác động tới nỗi xem thứ hắn ta cài cắm dày đặc trong tâm trí là một thứ tình cảm nóng bỏng gần như điên dại với hắn. Ả sùng bái, tôn thờ Lord như một vị thần và chắc chắn rằng không cho một ai chạm tới và hủy diệt vị thần ấy.


Snape nghĩ Levy cũng bị mê hoặc bởi Voldemort như Bellatrix nên mới nhất thời hành xử như vậy. Và ông tự động xếp cô vào loại nhẹ, có thể chữa được, với điều kiện cách dãn cô và Voldemort ra.


Nhưng hiện tại lão ong mật Dumbledore lại bắt ông đem con nhóc này nhét vào chỗ của Voldemort.


Snape biết rõ Levy đã lập lời thề bất khả bội là không được đầu quân Tử Thần Thực Tử với Hội Phượng Hoàng.


Ngộ nhỡ lần này cô mà bị Voldemort mê hoặc lần nữa, lỡ phá hủy lời thề, vậy thì cô chính là tiêu đời.


Ông thật sự không hiểu nổi. Tại sao một Dumbledore lúc đầu cũng rất đề phòng việc Levy tới bên Voldemort mà bây giờ lại muốn Levy làm điều đó?


"Ngài cứ dẫn em đi thôi, giáo sư Snape, em sẽ ổn mà"


Levy nhìn Snape, nở ra nụ cười thật lòng.


Giáo sư a ~


Chính là loại ngoài lạnh trong nóng ~


Đây chính là lo lắng cho cô đúng không ~


Snape đang chờ đợi câu giải thích hợp lí từ Dumbledore sau khi cụ kết thúc ván cờ, nghe Levy nói vậy, liền chuyển mắt liếc xéo cô một cái, từ hai cánh môi mỏng gằn ra từng chữ:


"Ta chỉ không muốn phải tốn sức đối phó với một tên Tử Thần Thực Tử đầu óc có bệnh nào nữa thôi. Mi nghĩ mi là ai?"


Levy thầm le lưỡi, nhếch khóe môi, không phản bác lại ông, chỉ là hai mắt màu xanh bộc lộ rõ ý tứ: ngài chính là đang quan tâm em, em rất cảm động.


Giáo sư Snape rét căm căm dòm cô, sau đó hừ lạnh nhìn Dumbledore lần nữa. Thấy cụ không có ý gì gọi là giải thích mà cứ chăm chăm đánh cờ thì bực bội bộc phát triệt để.


Xoạt...


Snape phật mạnh vành áo trùng đen dài của mình, không thèm chờ đợi gì nữa, chân dài duỗi ra liền xoay người âm u rời đi trước.


Levy thấy ông ấy rốt cuộc cũng chịu đi, ánh mắt nhìn ông lão lạ mặt kia một lần:


"Phải nhờ ngài giữ hắn lại đến khi tôi trở lại rồi"


"Đi đi"


Ông lão thều thào ra một câu, không nhìn Levy, chỉ chú tâm vào ván cờ của mình.


Cô thấy vậy, nắm chặt tay, đáy mắt hiện lên chút yên tâm nhàn nhạt, chạy theo hướng mà giáo Snape vừa đi.


.


..


Cạch...


Quân cờ cuối cùng của hai cụ già bên kia cuối cùng cũng được hạ xuống. Người thắng là ông lão lạ mặt kia - hiện đang xô các nếp nhăn lại với nhau, cười không rõ ý vị nhìn cụ Dumbledore.


"Tôi thắng, Albus"


Cụ Dumbledore rời mắt khỏi bàn cờ, thở dài, sau đó cười cười:


"Phải, ông thắng rồi, Gellert"


"Ông thực sự tin cô bé đó có khả năng biết được chính xác tất cả mọi thứ sao Albus?"


Ông lão tên Gellert cầm lấy tách trà gần đó, ghé vào bên miệng nhấp một ngụm, đôi mắt tinh anh không bỏ xót một biểu cảm nào của cụ Dumbledore.


Dumbledore tủm tỉm, cầm lấy một con cờ bằng gỗ trên bàn lên, miết lên đó, chất giọng xa xăm:


"Tin, mà cũng không tin"


"Ha...tin mà cũng không tin..."


Gellert rũ mắt, cười cợt, làn mi già nua bạc màu che đi chút âm u hiện lên trong đôi mắt.


"Một ván nữa nhé?"


Dumbledore một lần nữa xếp lại những con cờ.


"Tất nhiên rồi"


----


Lều Hét...


"Con nhóc này là ai, Snape?"


Bellatrix đứng lên từ chiếc ghế dựa làm bằng gỗ màu đen bên cạnh bộ bàn rộng ở giữa phòng, đôi mắt khẽ nheo lại nhìn hai thân ảnh vừa từ cửa bước vào và đặc biệt xoáy sâu vào Levy đứng ở phía sau giáo sư Snape.


"Đây là người của Lord"


Snape trả lời, đôi mắt âm u thì vẫn là âm u. Levy ở phía sau cũng phối hợp nhếch lên một nụ cười hư hỏng, lấy đầu ngón tay móc lên một lọn tóc, đôi mắt thẳng tắp nhìn vào Bellatrix, như một lời khiêu khích.


Bellatrix nghe vậy, nhìn kĩ Levy thêm vài phần, nhớ lại những gì bản thân đã điều tra được trước kia, bàn tay lặng lẽ nắm đũa phép chặt lại, nhếch môi:


"Người của Lord sao? Tử Thần Thực Tử bị ruồng bỏ kia nhỉ?"


"Là bạn gái, không phải Tử Thần Thực Tử bị ruồng bỏ gì đó thưa bà cô"


Levy cười ma mị, cong ngón tay lên tầm mắt, ngó những chiếc móng tinh xảo của mình.