Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 458





Buổi sáng, tại ký túc xá nữ của đại học Thanh Hoa ở Bắc Kinh.
Nhiếp Hải Đường đã khóc cả đêm, Tần Minh gửi một bức ảnh chụp cảnh người phụ nữ khác ngủ với anh qua WeChat, còn mắng cô là hồ ly tinh.
Cô biết Tần Minh đã thay lòng đổi dạ, bên cạnh anh đã có người phụ nữ khác.
Mặc dù khuôn mặt của người phụ nữ trong ảnh đã được làm mờ, nhưng dáng người quyến rũ, làn da mềm mại và mái tóc dài đã cho thấy rõ đó là một cô gái rất xinh đẹp.

“Hu...!hu..." Nhiếp Hải Đường tỉnh dậy thì lại khóc, vành mắt đã đỏ hoe.
Cô cuộn mình trên giường, hai mắt đỏ hoe, cô lấy điện thoại ra, đoạn chat tối hôm qua đã bị thu hồi.
Nhưng không còn gì đáng kể nữa, cô thất tình rồi.
Nhiếp Hải Đường đã từng ảo tưởng rằng tình cảm mà Tần Minh dành cho mình sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng kết quả là mới hai tháng đã kết thúc.
Cô ngẩng đầu lên nhìn ký túc xá, bạn cùng phòng không có ở đây nên cô càng khóc to hơn.
Qua một lúc lâu sau Nhiếp Hải Đường mới ngẩng đầu lên, cầm điện thoại bấm một dãy số điện thoại đặc biệt, chính là dãy số mà hôm đó Thường Hồng Hi để lại cho Nhiếp Hải Đường khi ông ta thuyết phục cô rời xa Tần Minh vì sự an toàn của anh.


“A lỗ..” Sau khi cuộc gọi được kết nối, có một giọng nói khàn khàn truyền đến.
Nhiếp Hải Đường cắn môi, hỏi: “Chú, chú Thường? Cháu là Nhiếp Hải Đường, cháu muốn gặp Tần Minh, hiện giờ anh ấy đã an toàn chưa a?”
Ở đầu dây bên kia điện thoại, Thường Hồng Hi suy ngẫm một lát mới nói: “Không được, hiện tại còn sớm, ta đã bỏ ra rất nhiều công sức che giấu tung tích của cháu chính là để bảo vệ cháu, tránh việc kẻ địch của nó bắt được cháu rồi đe dọa” “Nhưng mà..." Nhiếp Hải Đường đau lòng rơi nước mắt, cô nghẹn ngào nói: “Anh ấy ở cùng người phụ nữ khác, chủ đã bảo đảm với cháu rằng bên cạnh anh ấy không có người phụ nữ nào khác mà.”
Ở đầu dây bên kia, Thường Hồng Hi nói: “Chú xin lỗi, chú không thể đảm bảo, điều đó chứng tỏ tình yêu giữa hai đứa không thể vượt qua được thử thách.

Hơn nữa có tin tức mới nhất rằng một số phần tử vũ trang nước ngoài có ý định tiếp tục ám sát Tần Minh, cháu cũng bị theo dõi, một khi bị bắt thì cháu sẽ trở thành con tin để uy hiếp Tần Minh, tốt nhất cháu đừng nên làm loạn”
Tút tút...
Thường Hồng Hi cúp điện thoại, trong lòng Nhiếp Hải Đường vô cùng bực bội, cô không ngại đối mặt với nguy hiểm cùng Tần Minh, thậm chí cô sẵn sàng hy sinh vì anh.
Nhưng ngày đó Tần Minh hôn mê, Thường Hồng Hi đã khuyên cô nhất định phải tạm thời cách xa Tần Minh vì sự an toàn của anh, chỉ trong vòng nửa năm là ông ta sẽ có thể trừ khử đối thủ cho Tần Minh.
Ông ta còn bảo đảm trong vòng nửa năm, bên cạnh Tần Minh sẽ không có phụ nữ nào khác, hơn nữa ông ta cũng cam đoan về sự an toàn của anh.

Nhưng toàn bộ đều là lời nói dối, và cuối cùng cô đã mất tất cả.
Khi Nhiếp Hải Đường gọi lại, cô phát hiện rằng đã không liên lạc được nữa.
Nhiếp Hải Đường ngơ ngác nhìn số điện thoại không liên lạc được suốt một lúc lâu, cuối cùng cô lau nước mắt, cắn răng tự nhủ với bản thân rằng nhất định phải chịu đựng.
Nhiếp Hải Đường dậy mặc quần áo tử tế, cô cầm một chiếc túi hàng vỉa hè bình thường trong tay, vừa xem giờ vừa đi ra khỏi khuôn viên trường.
Bởi vì hôm nay không có tiết nên cô muốn đi làm thêm công việc người mẫu, quảng cáo sản phẩm mới cho một số thương hiệu quần áo nổi tiếng.
Vì cô đã không còn là cô chủ của nhà họ Nhiếp giàu có ở thành phố Quảng nữa, ba và anh trai cô đang nỗ lực lập nghiệp lại từ đầu ở thành phố Quảng, cô cũng phải bớt ăn bớt mặc, thậm chí còn làm một số công việc bán thời gian để phụ giúp gia đình.
So với những người mẫu nhỏ của thương hiệu nổi tiếng, chỉ một ngày chụp hình đã được hai ba nghìn tệ.
Nhiếp Hải Đường đi trên khuôn viên trường, cô sờ vào ví tiền rồi lập tức nản lòng mà bĩu môi, còn mỗi ba mươi tệ, chỉ đủ cho một bữa trưa.
Thậm chí còn không mua được vé máy bay trở lại thành phố Quảng
Cô khẽ vỗ gương mặt xinh đẹp và căng mịn của mình, sau đó tự cổ vũ tinh thần: “Cổ lên Nhiếp Hải Đường, nếu buổi chụp hình diễn ra suôn sẻ thì có thể kiếm được hơn ba nghìn tệ rồi, gần đây ba lại bị bệnh nên mình phải mua thuốc cho ba
Vừa ra khỏi cổng trường thì cô đã thấy một chiếc Maserati đang đậu bên lề đường cách đó không xa, trong ánh mắt Nhiếp Hải Đường hiện lên chút hâm mộ, trước đây cô từng có một chiếc nhưng là màu hồng, sau đó vì phải giúp gia đình trả nợ nên đã không còn nữa.
Tuy nhiên, người bước từ trên xe xuống khiến cô kinh ngạc, cô lập tức lấy một chiếc khẩu trang từ trong túi ra và đeo vào.

Một nữ sinh ăn mặc thời thượng bước xuống từ ghế phụ và nói: “Tiểu Thuần, cậu giỏi thật đấy, mới một tháng mà đã lái vững như vậy rồi.”
Mà người vừa bước xuống từ ghế lái chính là Bạch Ngọc Thuần.
Giờ đây Bạch Ngọc Thuần đã thay hình đổi dạng, tươi cười nhiều hơn trước, cô ấy mặc toàn đồ hiệu xa xỉ, trông rất thời trang, đã không còn vẻ đẹp bình thường và giản dị trước đây nữa.

Bây giờ Bạch Ngọc Thuần ăn mặc thời thượng giống như người nổi tiếng trên mạng vậy, bởi vì cô ấy còn có ba người bạn nữ cũng ăn mặc như người nổi tiếng trên mạng.
Tuy nhiên tính tình của Bạch Ngọc Thuần vẫn không thay đổi, cô ấy mím môi, nói với vẻ rất dịu dàng và điềm đạm: “Mình lái chưa tốt lắm, may mà có các cậu đi cùng, nếu không mình cũng chẳng dám lái xe ra ngoài."
Nhiếp Hải Đường nhìn Bạch Ngọc Thuần đang trò chuyện với ba người bạn, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy Bạch Ngọc Thuần trong trường đại học này.
Nhưng cô vẫn cảm thấy rất kinh ngạc, cô quen biết Bạch Ngọc Thuần, chẳng phải cô ấy đang học đại học Công nghệ ở thành phố Quảng sao? Hơn nữa còn được vinh danh là hoa khôi giản dị, cô ấy xuất thân từ một gia đình nghèo, phải đi làm thêm để có điều kiện học tập, hàng ngày cô ấy làm một số công việc như lau bàn, giao hàng hay nhân viên phục vụ.
Nghe nói Tần Minh đã từng giúp đỡ cô ấy, hơn nữa còn có tin đồn rằng hai người có quan hệ bất chính, nhưng Nhiếp Hải Đường không hề ghen vì khi ấy cô tin tưởng Tần Minh hơn những lời đồn đó.
Nhưng thật sự không ngờ rằng mới hai tháng không gặp mà Bạch Ngọc Thuần đã thay đổi nhanh chóng, trở thành cô chủ nhà họ Bạch giàu sang quyền thế ở Bắc Kinh, xung quanh còn có rất nhiều bạn bè có cùng gia cảnh giàu có giống cô ấy.
Nhiếp Hải Đường không nghĩ nhiều gì, cô đeo khẩu trang, bước nhanh qua người họ.

Có lẽ là cô đi quá nhanh và còn cúi đầu, hơn nữa còn có cơn gió thổi qua.

“Chậc.

Cô gái ăn mặc thời thượng vừa xuống từ ghế phụ nhíu mày với vẻ không vui: “Đi nhanh như vậy là vội vàng đi đầu thai à?
Suýt nữa thì đụng vào người tôi rồi.”
Nữ sinh đó thấy Nhiếp Hải Đường phớt lờ mình thì lại vừa mắng vừa nói: “Chậc, bị điếc à? Lại là gái quê nghèo khó từ tỉnh khác đến, ngày nào cũng đeo khẩu trang, chắc là xấu đến nỗi không dám gặp người chứ gì?”
Một nữ sinh khác nói: “Tiểu Lệ, được rồi, cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì? Tiểu Thuần, cho mình lái thử nhé?"
Bạch Ngọc Thuần nhìn theo bóng lưng Nhiếp Hải Đường với vẻ nghi hoặc, lông mày nhíu lại, cô ấy cảm thấy trông hơi quen nhưng không biết người đó là ai.

Khi nghe thấy cô bạn muốn lái thử xe của mình, cô ấy nói, “Ừ, được.

Bạch Ngọc Thuần không suy nghĩ nữa mà ngồi vào hàng ghế sau, sau đó nhóm người lái xe rời đi.
Nhiếp Hải Đường đi đến trạm xe buýt, tháo khẩu trang xuống rồi thở phào một hơi, cô rất sợ gặp phải Bạch Ngọc Thuần trong tình huống này.
Hai người chỉ ở mức độ biết nhau chứ không mấy quen thuộc, hiện tại sự đối lập giữa thân phận hai người sẽ khiến cô rất xấu hổ
Cô ngồi xe buýt đến cổng một công ty trách nhiệm hữu hạn thời trang thời thượng nào đó, đây là một công ty được thành lập cách đây không lâu và thường xuyên đưa sản phẩm mới ra thị trường, Nhiếp Hải Đường khó khăn lắm mới xin được việc.
Cả diện mạo và dáng người của cô đều rất đẹp, có thể nói là dáng người trời sinh, có thể thể hiện được vẻ đẹp của những bộ quần áo mới này, cô cũng dần dần có chút danh tiếng trong giới người mẫu.
Tuy nhiên, cô còn chưa bước vào tòa nhà của công ty thì có một nam sinh gầy gò bất ngờ lao ra từ vệ đường, đối phương mặc vest và đeo kính cận, khuôn mặt hơi gầy.
Nam sinh đó nói: “Nhiếp Hải Đường, tôi biết ngay là cậu ở đây mà, tôi, tôi thích cậu, xin cậu hãy nhận lấy bỏ hoa này.”
Nhiếp Hải Đường sững sờ nhìn cậu nam sinh này, cậu ta rất đặc biệt.
Bởi vì khuôn mặt của nam sinh này rất giống Tần Minh, độ giống nhau lên tới chín mươi phần trăm, nhưng cậu ta phong độ và bị cận thị, hơn nữa độ cường tráng của cơ thể cũng hoàn toàn khác biệt.
Lần đầu tiên gặp mặt, Nhiếp Hải Đường còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, cô nghĩ rằng Tần Minh đến tìm mình nên cảm động đến mức bật khóc.
Sau đó Nhiếp Hải Đường mới biết cậu ta không phải Tần Minh mà chỉ có ngoại hình giống anh mà thôi.
Nhiếp Hải Đường cảm thấy cạn lời, cô nói: “Triệu Chính Ngôn, tôi đã nói rồi, lúc đầu tôi giúp cậu chỉ vì tôi thấy cậu rất giống một người vô cùng quan trọng với tôi mà thôi, vậy nên tôi đã tưởng cậu là anh ấy.

Hơn nữa đó chỉ là một chuyện rất nhỏ, cậu đừng bận tâm”
Cậu nam sinh tên Triệu Chính Ngôn nói, “Nhưng chẳng phải cậu đã cứu tôi sao? Nhiếp Hải Đường, cậu là nữ sinh xinh đẹp nhất, có phẩm chất tốt bụng nhất mà tôi từng gặp.

Tôi chỉ muốn bày tỏ rằng tôi thích cậu, xin cậu hãy nhận hoa của tôi được không?”
Nhiếp Hải Đường lắc đầu và bảo: “Tôi không tùy tiện nhận hoa, tôi đã có bạn trai rồi...!À ...!Triệu Chính Ngôn, tôi có thể nhận hoa nhưng tôi muốn nhờ cậu làm giúp tôi một việc, có được không?”.