Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 454





Tần Minh hỏi mấy ông sếp và tỷ phú đến tận cửa đòi nợ kia: “Tần Uy Viễn ở đâu? Có phải anh ta xúi giục các ông đến đòi nợ không?”
Các ông chủ nhìn nhau, đều cảm thấy khó xử.
Vẻ mặt của họ đã chứng thực cho lời nói của Tần Minh.
Tần Minh nói tiếp: “Người của tôi tìm anh ta đã lâu, đúng là con chuột giỏi lẩn trốn.

Các ông khai hành tung của anh ta ra, ký lại một bản hợp đồng thỏa thuận bồi thường khác, giảm mức tiền vi phạm hợp đồng xuống, công ty tôi thay thế truy nợ, thì tôi sẽ đưa các ông ra khỏi núi.

Nếu không các ông tự đi về đi, dù sao cũng không có ai ngăn cản các ông.
Điều kiện Tần Minh đưa ra không thể nói là không tốt, anh đã cực kỳ khoan dung rồi.
Tối hôm qua anh biết được những người này đã ký hợp đồng đặt hàng, tiền vi phạm hợp đồng cao gấp năm mươi đến một trăm lần.
Thế chẳng phải là kỳ bừa sao? Ký hợp đồng mà đẩy mình vào bẫy luôn rồi.
Người ký những bản hợp đồng này chính là Tần Uy Viễn khi đó vẫn còn là con rể nhà họ Lâm, lúc ấy Lâm Viễn Vọng không ngờ con rể mình sẽ lừa ông ta vào tròng rồi đóng dấu, dẫn đến nhiều chủ nợ thế này.
Rõ ràng là Tần Uy Viễn cố ý, bởi vì địa vị của nhà họ Lâm khá bình thường nên tiền vi phạm hợp đồng cũng chỉ là bồi thường tiền vốn, bớt thêm một chút cũng được.

Lần này Tần Uy Viễn lại sửa luôn hơn ba mươi bản hợp đồng, sau đó cho nổ thung lũng trùng độc của nhà họ Lâm, có thể nói là mưu đồ hiểm ác.
Những người này không biết ư? Họ biết rõ hành động lần này, chẳng phải là muốn đục nước béo cò đấy hay sao?
Về phần ký lại hợp đồng và hành động thay thế truy nợ của Tần Minh đương nhiên cũng là đục nước béo cò.

Khoản tiền gấp mười lần bị Tần Minh thu về đồng nghĩa với việc những người này chỉ có thể lấy lại tiền thanh toán trước, không hề kiếm thêm được đồng nào.
Lợi ích duy nhất là có thể đi ra khỏi khu rừng này.
Điều kiện của Tần Minh chẳng khác nào khiến mọi người tổn thất vài tỷ, dĩ nhiên là họ không chịu, họ có hợp đồng trong tay, chỉ cần sống sót đi khỏi đây thì mọi việc đều đáng giá.
Hơn nữa với thân phận của Tần Uy Viễn hiện giờ, họ không đắc tội nổi.
Kết quả là Tần Minh nói xong, không một ai bằng lòng hợp tác với anh, người nào người nấy đều che kín hợp đồng của mình, đánh mất thì gay to.
Tần Minh cũng không ép buộc, anh chỉ mặc kệ bọn họ, họ thích làm gì thì làm.
Tần Minh trở lại trong thổ trại, Lâm Viễn Vọng đã sai người đi soạn hợp đồng cho vay trong vòng năm năm với lãi suất hàng năm là bốn phẩy năm phần trăm, nếu không thể trả tiền đúng kỳ hạn thì có thể gia hạn thêm ba năm nữa.

Đây chính là ưu đãi dành cho nhà họ Lâm.
Cả nhà Lâm Viễn Vọng vô cùng biết ơn Tần Minh, khen lấy khen để một hồi, anh còn suýt bị lôi đi kết nghĩa anh em.
Số tiền cho vay còn dư lại của Tần Minh cũng sẽ lần lượt đến tay trong tháng tới, có điều việc này còn cần có con dấu của công ty con Ngân hàng Thế Giới chi nhánh Hoa Hạ thuộc Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ mới có hiệu lực.

Chẳng qua mấy việc này không cần Tần Minh lo nghĩ, anh giao cho Tổng Dĩnh đi làm là được.
Tần Minh ở thổ trại Lâm Thị phụ trách ăn uống chơi bời, thuận tiện tìm hiểu Lâm Thị có những loại trùng độc thần bí nào.
Ngoại trừ kem dưỡng da trùng độc, Tần Minh còn biết một loại trùng độc kéo dài tuổi thọ.
Mọi người đều biết quá trình phát triển của cơ thể người chính là quá trình phân chia liên tục của tế bào, khi telere trong gen dần mất đi theo quá trình ấy, tế bào không tiếp tục phân chia nữa thì con người sẽ chết già.
Mà trùng độc kéo dài tuổi thọ này lợi hại ở chỗ nó có thể tiết ra cytokinin, thông qua việc điều khiển và ảnh hưởng quá trình phân chia tế bào mà ảnh hưởng đến độ dài của telere, trì hoãn và giảm bớt quá trình suy yếu của tế bào.
Có thể nói, trùng độc kéo dài tuổi thọ là một sự thần bí tự nhiên chống lại gen của con người, hoàn toàn có thể giúp cho một ông lão gần đất xa trời sống lâu thêm từ năm đến mười năm.
Tuy nhiên nuôi dưỡng loại trùng độc này không hề dễ dàng.

Một con trùng độc trưởng thành mỗi năm cần tiêu tốn hơn trăm triệu, mỗi một con trùng độc kéo dài tuổi thọ bán ra với giá ba trăm triệu tệ, hơn nữa còn rất đắt hàng, vô số người giàu có hoặc thương gia lắm tiền đều tranh nhau mua nó.
Hiện tại thung lũng trùng độc bị nổ, trùng độc kéo dài tuổi thọ đã ít lại càng ít hơn, bởi vì trước kia người của tộc Lâm Thị ở thành phố Đại Dung lừa tiền công ty con thuộc Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ, thế nên Lâm Viễn
Vọng bản năm con trùng độc kéo dài tuổi thọ cho Tần Minh với giá thấp là một trăm năm mươi triệu.

Tần Minh nhìn trùng độc kéo dài tuổi thọ đặt trong vật chứa bằng thủy tinh cỡ ngón cái, chất lỏng dính ướt, trên nắp có lỗ thông khí, nhưng trùng độc rất nhỏ, nếu không dùng kính lúp thì không thể thấy rõ, trông hơi giống giun bờm ngựa nhưng lại có rất nhiều chân.
Ngoài trùng độc kéo dài tuổi thọ ra còn có rất nhiều loại trùng độc điều chỉnh thể chất, hấp thụ chất độc trong cơ thể con người, đồng thời cũng có nhiều loại trùng độc làm thuốc vô cùng kỳ lạ, tuy Tần Minh cảm thấy khá hứng thú nhưng thung lũng trùng độc bị nổ, cho nên bây giờ hoàn toàn không có sẵn hàng hóa.
Sau khi hai bên bàn bạc xong xuôi, Lâm Viễn Vọng nói với giọng khách khí: “Cậu Tần, nghe nói cậu muốn trừng trị những người bên ngoài thổ trại kia, tôi cũng không phản đối, họ đều là những kẻ vô ơn ăn cháo đá bát.

Thế nhưng nếu làm to chuyện quá thì dễ xảy ra án mạng, như thế cũng chẳng tốt cho ai cả, cậu thấy thế nào?”
Tần Minh cười nhẹ: “Ông đang cầu xin cho mấy tên thương gia giàu có đến đòi nợ đấy à? Hay là cầu xin thay cho năm cậu ấm kia? Sao? Sợ bị trả thù à?”
Lâm Viễn Vọng nói: “Nhà họ Lâm chúng tôi suýt nữa bị phá hủy, năm người Bạch Hạo Thành tuy cũng tới bỏ đá xuống giếng nhưng quả thật việc này không liên quan đến bọn họ.

Tôi cũng không muốn làm quá, dù sao cũng là chỗ quen biết với cha chủ của họ.
Tần Minh nói: “Ồ, xem ra là cầu xin cho năm cậu ấm.

Nói cách khác Trương Toàn Chân ám chỉ ông à? Ông bảo ông ta đến đây nói chuyện với tôi.”
Nói xong, Tần Minh vỗ vai Lâm Viễn Vọng và nói: “Ông chủ Lâm, những người này đáng tội, tôi có tính toán của mình, dù có làm to chuyện hơn nữa thì người ta cũng không đổ tội lên đầu ông đầu, cho nên ông cứ yên tâm đi."
Tần Minh nói như vậy tức là không đồng ý với yêu cầu của Lâm Viễn Vọng, điều này khiến lòng ông ta chùng xuống.

Ông ta nhìn Tần Minh, anh còn trẻ mà đã rất khí phách, mới đầu tuy bị mọi người cười nhạo nhưng lại có thể nhẫn nhịn.

Bây giờ bắt đầu hành động thì hoàn toàn nằm giữ quyền chủ động, tất cả mọi việc đều bị anh khống chế trong lòng bàn tay.
Tần Minh vừa đi ra ngoài thì Lâm Vận Đống và Lâm Vũ Nhu lập tức xuất hiện từ đằng sau tấm bình phong ở đại sảnh.
Lâm Viễn Vọng nói: “Ba, con khuyên nhủ rồi, nhưng...!Tần Minh không phải hạng người tầm thường, cậu ta rất bạo”
Lâm Vân Đống nói: “Có thể không coi nhà ông Tần của Thượng Hại ra gì dĩ nhiên không phải hạng tầm thường, nhưng Trương chân nhân yêu cầu, chúng ta nên làm gì thì cứ phải làm.
Lâm Vũ Nhu lẩm bẩm: “Ba, ông, những kẻ đòi nợ kia đáng ghét như vậy, lại còn bắt tay với anh rể hãm hại nhà chúng ta, sao chúng ta có thể bỏ qua như thế được? Để cho họ nếm mùi đau khổ không được ư, cần gì phải ngăn cản anh Tần? Làm thế chẳng phải sẽ khiến anh ta không vui sao?
Lâm Vân Đống lắc đầu, nói: “Con bé này, con thì biết cái gì? Số kiếp của nhà họ Lâm chúng ta lần này phức tạp lắm.

Nhờ có Trương chân nhân hóa giải tình thế giúp chúng ta nên ông ấy nói cái gì chúng ta nhất định phải làm theo.
Lâm Vũ Nhu nghi ngờ: “Ông nội, ông nói thế là sao? Phức tạp? Chẳng phải là do một mình anh rể gây ra ư?”

Lâm Viễn Vọng giải thích: “Con gái ngốc nghếch của ba, nếu chỉ đơn giản là Tân Uy Viễn được coi trọng rồi phát tài, rồi còn dám ly hôn với chị con, nhưng cũng không có gan cho nổ thung lũng trùng độc nhà chúng ta.

Thế nhưng kết quả Tần Uy Viễn không những cho nổ mà còn lừa nhà họ Lâm chúng ta mà còn được hai cha con Tần Hiếu Quang và Tần Ninh Viễn ra sức bảo vệ.

Mà con đi Thượng Hải đòi lại lẽ công bằng lại bị nhục nhã, lúc ba đi vay tiền họ thì thái độ với điều kiện của bọn họ, hừ...!Tất cả đều là bẫy rập, họ muốn có được nhà họ Lâm chúng ta.
Làm Vũ Nhu nghiệt ra, cô ta cau mày, nói: "Ba, ý ba là đằng sau chuyện lần này là do nhà ông Tần nhằm vào chúng ta sao? Nhà họ...!nhà họ và nhà chúng ta quen biết nhau mấy đời rồi mà.”
Lâm Vân Đống hừ lạnh: “Thoạt nhìn không phải Tần Hiếu Quang làm, nhưng trên thực tế đúng là vậy đấy.

Đấy chính là chỗ cao siêu trong thủ đoạn của Tần Hiếu Quang.

Lần này nếu không có Trương chân nhân ra tay thì nhà họ Lâm chúng ta thật sự bị Tần Hiếu Quang tóm gọn rồi.

Vì vậy Trương chân nhân yêu cầu chúng ta khuyên nhủ cậu Tần, chúng ta không thể không nghe theo.
Lâm Vũ Nhu vẫn khó mà tin nổi.
Lâm Viễn Vọng gật đầu nói: “Bây giờ chuyện cũng qua rồi, nói cho con biết cũng không sao.

Tần Uy Viễn không có nhiều bản lĩnh, ban đầu cũng vì nể mặt Tần Ninh Viễn thôi, cậu ta làm mai cho một kẻ vô dụng thuộc chi nhánh của gia tộc, cưỡng ép nhét vào nhà họ Lâm chúng ta, chị con cũng không phải là một người khôn khéo, hầy...!Vũ Nhu, con cũng bị thiệt một lần rồi, về sau phải cần thận"
Lâm Vũ Nhu cần môi, cầm một viên đá Dzi Phật Thích Ca, nói: “Ba, nhất định con sẽ tìm được người đó, dù anh ấy hóa thành tro con cũng nhận ra được.

Hơn nữa khi đó anh ấy còn để lại một món đồ quan trọng, con sẽ điều tra ra anh ấy"
Rồi cô ta hỏi: “Ba, anh Tần tiếp tục trừng phạt những người ngoài kia thì chúng ta phải làm sao bây giờ? Đứng về phía Trương chân nhân hay anh Tần đây?”.