Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 444





Lâm Viễn Vọng thu tay lại là điều Tần Minh không ngờ tới.
Không phải nói Lâm Viễn Vọng là người ngay thẳng phóng khoáng, thích kết bạn sao? Tại sao vừa nghe nói anh đi ở rể, còn là sinh viên không có tiền liền lật mặt rồi?
Lâm Viễn Vọng chuyển động tác bắt tay sang nằm lại thành nắm đấm và nói: "Xin chào, xin chào, mời ngồi."
Sau khi nói xong, Lâm Viễn Vọng cũng mời mấy người trẻ tuổi giàu có cùng nhau ngồi xuống, không để ý đến Tần Minh nữa.
Xong rồi, Tần Minh thậm chí còn không cần giới thiệu tên.
Cậu Hạ đi ngang qua người Tần Minh, cười nhạo nói: "Hờ hờ, nhìn thấy chưa? Không có tiền thì anh xem cuộc vui cái gì? Nếu như ngày thường anh đến đây còn có thể lừa được ông chủ Lâm, bây giờ á? Thật đúng là tên mặt dày không biết xấu hổ điển hình"
Cậu Bạch cũng nói: "Chứ còn gì nữa, mấy năm nay có rất nhiều người lợi dụng ông chủ Lâm là người tốt tính, đến để móc nối quan hệ, lừa lọc trục lợi rất nhiều.

Loại người nhân lúc người ta đang trong lúc nguy nan đầu cơ trục lợi như anh thật không biết xấu hổ"
Cậu Hoàng dáng người khá cao, ngửa mặt lên, chĩa lỗ mũi vào người ta: "Vẫn còn ở lại à? Hờ hờ, không thấy quan tài không đổ lệ, lát nữa chờ xem cảnh anh bị mất mặt"
Những tên nhà giàu này nắm bắt cơ hội phát động công kích Tần Minh, không vì mục đích nào khác, chỉ vì cảm thấy một tên đi ở rể như Tần Minh không xứng ngồi ngang hàng với họ, nhìn không vừa mắt liền giảm cho mấy cái.
Mộc Tiêu Kiều rất tức giận, cô ta thừa nhận trước đây cô ta cũng coi thường Trần Minh, nhưng không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài được, Tần Minh đã dùng năng lực và bản lĩnh của mình để chinh phục cô ta, cô ta cũng đã khâm phục năng lực của Tần Minh từ lâu rồi.
Bây giờ Tần Minh nói anh là phó giám đốc khu vực Đại Trung Hoa của một công ty đa quốc gia, ngay cả nhà họ Từ giàu có tại Thượng Hải cũng có thể thu mua được, còn không lấy ra được chục tỷ tiền đầu tư sao?

Vì vậy khi thấy Tần Minh bị coi thường, cô ta rất tức giận, nói: "Chồng tôi có tiền hay không mấy người nói được sao? Không phải mấy người lấy tiền trong nhà sao?"
Cậu Trương và cậu Mã ngồi phía sau cười: "Có tiền, ai dám bôi nhọ con rể của nhà họ Mộc không có tiền chứ? Mấy trăm triệu? Mấy trăm triệu thì có tác dụng cứt gì, có mấy trăm triệu mà cũng đến nhà họ Lâm để chữa cháy, không phải anh đang đùa sao? Còn không đủ bồi thường cho một đơn hàng." "Cô Lâm, tôi đề nghị tối nay cô nên tiểu một bãi trên giường nhắc nhở chồng cô, đừng để anh ta ngày nào cũng ra ngoài mất mặt nữa.

Làm mất hết uy danh của nhà họ Mộc, hạt hạ ha." “Các người!” Mộc Tiêu Kiều mặt như băng, muốn tát một cái, nhưng lại bị Tần Minh kéo lại.
Tần Minh bình tĩnh nói: "Đừng kích động, đừng so đo với mấy tên quân là áo lượt
Mộc Tiêu Kiều không vui nói: "Nhưng họ nhục mạ anh như vậy!"
Tần Minh thản nhiên cười: "Còn không biết ai nhục mạ ai đâu, xem ai có thể cười cuối cùng"
Lâm Vũ Nhu lo lắng, cô ta biết rằng Tần Minh có khả năng lấy ra được hàng chục tỷ, cô ta bước tới muốn nói gì đó với Lâm Viễn Vọng.
Lâm Viễn Vọng không biết làm sao lại nổi giận với con gái: "Con cho rằng ba chưa từng tìm nhà họ Mộc nhờ giúp đỡ sao? Hai tháng trước, ba đã đến nhà họ Mộc rồi bị Mộc Hào dùng ba trăm triệu đuổi thẳng đi, còn không gặp được Mộc Hải Nhiễm, tình cảm bao nhiêu năm, hừ, bây giờ lại tìm một tên đi ở rể đến để hòa giải mối quan hệ?"
Giọng nói không lớn, nhưng tòa nhà chính yên tĩnh, mọi người vẫn có thể nghe thấy.
Hóa ra hai tháng trước, Lâm Viễn Vọng đã đến nhà họ Mộc để nhờ giúp đỡ, còn bị từ chối rồi.
Nhưng mà, hai tháng trước là thời điểm nhà họ Mộc thật sự gặp nguy cơ, Mộc Hải Nhiễm bị bệnh nặng, Mộc Hào đi tìm cách giải quyết khắp nơi, không ngoa khi nói rằng khi đó nhà họ Mộc ốc còn không mang nổi mình ốc, bản thân mình còn lo chưa xong.
Mặc dù Tần Minh có chút không vui, nhưng cũng có thể hiểu được, sau khi nhà họ Lâm xảy ra chuyện, Lâm Viễn Vọng chắc là đã chạy ngược chạy xuôi khắp nơi, có thể cũng đã trải nghiệm qua cảnh lòng người dễ thay đổi.
Những năm nay, thêu hoa trên gấm thì nhiều, giúp người khi gặp nạn thì ít.
Còn gặp phải cảnh Lâm Vũ Nhu vì muốn giúp nhà họ Lâm vượt qua cửa ải khó khăn mà đi xem mắt với mấy cậu chủ nhà họ Trần, kết quả Tần Mình trở thành nhân tố phá hoại quan trọng, khiến Lâm Vũ Nhu đi nịnh nọt nhưng không có kết quả gì, còn mất hết danh tiếng.
Trong tình huống nhà họ Lâm chưa được cứu, sợ rằng Lâm Viễn Vọng vẫn luôn cố gắng chống đỡ, chỉ thiếu một cọng rơm đè chết ông ta mà thôi.
Sau khi mọi người đã ngồi xuống, Mộc Tiêu Kiều không nhịn được hỏi Trương Toàn Chân, "Trương chân nhân, để cứu nhà họ Lâm thật sự cần nhiều tiền như vậy sao? Mười tỷ đã rất lớn rồi, còn phải mấy chục tỷ?"
Mộc Tiêu Kiều là doanh nhân, cô ta biết rất rõ trên một tỷ không phải là con số nhỏ, mười tỷ đã rất khoa trương rồi, huống hồ còn cần hàng chục tỷ?
Nhiều gia đình giàu có tại thành phố Quảng còn không có khối tài sản mấy chục tỷ, chứ đừng nói đến đây còn là vốn lưu động, mọi người làm ăn kinh doanh cũng không phải là mở ngân hàng.
Trong lòng Tần Minh lẩm bẩm: "Chục tỷ rất nhiều sao?"
Nhưng anh nghĩ đến quy mô của Tập đoàn Thế Kỷ Hoàn Vũ là khác, nên cũng không tiện tới giả ngầu.
Trương Toàn Chân nói: "Cô Mộc, cô không biết rồi.

Đúng là thực sự cần con số này, gia đình Lâm Viễn Vọng, với tư cách là trưởng thôn, bắt buộc phải đảm bảo lợi nhuận của từng hộ dân trong thôn.

Bên trong không phải là một con số nhỏ đâu, nếu không trưởng thôn kiêm trưởng họ như anh ta đã bị đuổi xuống rồi." "Thứ hai, người làm nổ thung lũng trùng độc là Tần Uy Viễn con rể của Lâm Viễn Vọng, nội bộ nhà họ Lâm để xảy ra chuyện này, phải chịu trách nhiệm cao nhất." "Trùng độc trong thung lũng trùng độc rất có giá trị.


Hàng năm rất nhiều trùng độc được dùng làm dược liệu, làm đẹp, nghiên cứu khoa học, có rất nhiều mục đích sử dụng đặc biệt.

Vừa hay khi Tần Uy Viễn cho nổ thung lũng trùng độc cũng là lúc sắp phải xuất hàng, nhà họ Lâm mấy năm mới xuất hàng một lần, tổn thất nghiêm trọng, tổng giá trị vượt qua cả chục tỷ" "Chỉ mỗi tổng tiền đền bù thiệt hại cho những đơn hàng không thể giao hàng đã vượt quá hai mươi tỷ rồi.

Lúc đầu, Lâm Viễn Vọng muốn xin bên mua kia có thể châm chước cho vài năm, nhưng đối phương hoàn toàn không quan tâm đến anh ta, trực tiếp yêu cầu đền bù theo hợp đồng, muộn nhất phải trả hết trong vòng ba tháng, nếu không sẽ yêu cầu nhà họ Lâm giao ra kỹ thuật nuôi trùng độc để thế chấp.

Đó không phải là muốn lấy nguồn sống của nhà họ Lâm sao? Tháng này chỉ còn lại có mấy ngày thôi" "Việc cuối cùng là gây dựng lại hệ sinh thái của thung lũng trùng độc, việc này không chỉ cần thời gian mà cũng cần tiền, nuôi dưỡng các loại trùng độc quý hiếm cũng cần một khoản vốn, nhân lực và vật liệu lớn nữa, cái này cũng cần tiền.

Ít nhất cũng phải hai mươi tỷ." "Lúc trước tôi đã từng nói rồi, trước đây Lâm Viễn Vọng là một người thích làm việc thiện, thích quyên góp từ thiện và kết bạn.

Nhà anh ta không có quá nhiều nguồn tiền lưu động.

Các hộ dân trong thôn lại rất giàu có, nhưng Lâm Viễn Vọng cũng không thể cầm dao đến ép người dân mọi tiền ra đúng không?" "Vì vậy, Lâm Viễn Vọng đã tới bước đường cùng rồi."
Mộc Tiêu Kiều nói: "Hai tháng trước, nhà chúng tôi cũng gặp nguy cơ, mày nhờ có Trương chân nhân giúp đỡ mới có thể vượt qua khó khăn.

Ông chủ Lâm hiểu lầm Tần Minh rồi."
Tần Minh cười mỉa, cô gái này vẫn so đo chuyện này, vẫn là lên tiếng bất bình thay cho anh.
Anh nói: "Không sao đâu, anh trời sinh đã có thể chất bị người ta bôi nhọ, đi đâu cũng bị người ta coi thường"
Mộc Tiêu Kiều bĩu môi nói: "Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, ngày nào anh cũng mặc bộ đồ mua ở quán vỉa hè, đương nhiên sẽ bị hiểu lầm.

Em không mua cho anh mấy bộ vest hàng hiệu sao? Sao anh lại không mặc, một bộ mấy chục nghìn đấy, đi ra ngoài tuyệt đối sẽ không bị người ta coi thường đâu."
Trương Toàn Chân cười hờ hờ: "Thực ra, thành kiến trong lòng mỗi người là một ngọn núi, không liên quan gì đến việc cô mặc gì.

Giống như câu nói của danh nhân Einstein, trước khi ông ấy nổi tiếng, mặc gì cũng không ai biết đến, sau khi ông ấy trở nên nổi tiếng, mặc gì cũng có người biết ông ấy là ai."
Tần Minh nhìn Trương Toàn Chân một cách kỳ quái, một đạo sĩ như ông già thối này còn biết cả Einstein, có chút khôi hài.


"Không thể nào!"
Một tiếng quát lớn vang lên, kéo sự chú ý của cả ba qua, là Lâm Viễn Vọng bùng phát hét lớn tại chỗ.
Lâm Viễn Vọng nói, "Cậu Trương, cậu đang đùa tôi sao? Cậu muốn một mẻ trứng trùng độc, còn muốn tôi nuôi giúp cậu? Người đã đến chỗ cậu rồi, vậy kỹ thuật nuôi trùng độc của nhà chúng tôi không phải là đều bị mấy người biết hết rồi sao?"
Cậu Trương vắt chéo chân nhàn nhạt nói: "Ông chủ Lâm, câu này của ông sai rồi.

Tôi cầm mười tỷ đến giúp ông, khó khăn lắm tôi mới lấy được tiền từ chỗ ba tôi, ai cũng biết ông đã trở mặt với nhà họ Tần rồi, ai cũng biết ngay cả ngân hàng cũng sợ đắc tội với nhà họ Tần không cho ông vay tiền, ai cũng biết rằng rất nhiều gia đình nhà giàu không có năng lực giúp ông."
Trái một câu ai cũng biết, phải một câu ai cũng biết, nói đến mức mặt Lâm Viễn Vọng co rúm, hai chân mềm nhũn, không thể không ngồi xuống.
Cậu Trương tiếp tục nói: "Nhà họ Trương chúng tôi kinh doanh lĩnh vực làm đẹp, đúng là rất cần kem dưỡng da trùng độc của các ông.

Chúng tôi phải hạ giá để có nhiều không gian kiếm tiền hơn.

Mười tỷ này là tôi mạo hiểm dùng nó để đàm phán với ông, lẽ nào ông muốn chia thành hai mươi năm, chuyển kem dưỡng da trùng độc theo từng lỗ cho tôi hay sao? Vậy thì có khác gì tay không bắt giặc đâu? Đây là mười tỷ đấy, ông cho đây là giấy vệ sinh à?"
Sắc mặt của Lâm Viễn Vọng vô cùng khó coi, rơi vào im lặng.

“Hay là nghe ý kiến của tôi đi?” Cậu Bạch ngồi bên cạnh xen vào nói: “Tôi cũng bỏ ra mười tỷ, nhưng không cần kỹ thuật nuôi trùng độc của nhà họ Lâm các ông.

Dù sao thì nhà chúng tôi cũng bán khí đốt tự nhiên, những thứ này không thể kiếm được bao nhiêu tiền.

Nhưng tôi muốn người."
Mọi người nghe vậy, còn có chuyện mua bán người à ?.