Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 443





"Chuyện gì vậy? Đây là mùi của vua trùng đực?" Lâm Vũ Nhu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tần Minh.
Lâm Vũ Nhu biết rất rõ, trùng tình là một cặp, một con đực và một con cái.

Một khi thời gian người đàn ông và người phụ nữ bị trùng độc ký sinh ở cùng nhau trên giường đủ lâu, trùng độc thích ứng với mùi hương trên người nhau thì sẽ không chịu ảnh hưởng bởi mùi hương của trùng tình khác nữa.
Mà trong những bí mật của dòng họ Lâm tại Tương Tây, trùng tình là bí ẩn nhất và là cấm kỵ nhất.
Cũng có rất ít người sẽ sử dụng nó trong những trường hợp cực đoan nhất, trường hợp bị người khác âm thầm hạ trùng độc như của Tần Minh cũng đã thuộc dạng tình ngẫu nhiên rồi.
Bời vì con cái có thể điều khiển con đực rất tốt, còn có nghi ngờ sử dụng người khác như nô lệ, thông thường chỉ có những cô gái si tình bất đắc dĩ mới phải dùng hạ sách này để giữ chân tình nhân thay lòng đổi dạ, vì vậy phải chịu rất nhiều hình phạt.

Trùng đực trong cơ thể Tân Minh rõ ràng là không thích ứng với mùi của bất kỳ con trùng cái nào, vì vậy có thể bị ảnh hưởng bởi mùi của tất cả trùng cái
Nhưng trong quá trình dẫn dụ trùng độc ra ngoài, Lâm Vũ Nhu đột nhiên cảm thấy mùi của trùng đực này có chút không đúng, khá nồng, nồng hơn rất nhiều so với trùng đực bình thường.
Mùi của trùng tình thông qua nội tiết, ảnh hưởng đến lỗ chân lông của con người rồi được khuếch tán ra ngoài, cũng tức là khuếch tán thông qua cơ thể người, tăng cường mùi hương.
Vì vậy, dù Lâm Vũ Nhu hay là Trương Toàn Chân, họ đều không phải là mũi chó, chỉ là quen thuộc nên có thể phân biệt được.
Mà Tần Minh đã nhai gần hết rồi, cuối cùng cũng có cảm giác nôn mửa giống như say xe, anh cau mày, đột nhiên há miệng oe một tiếng, nôn mửa dữ dội không thôi, nôn ra một bãi nước chua.

Mà trong chất lỏng không có gì cả, cái gì mà mắt thường khó phân biệt được trùng độc.
Nhưng cảm giác ham muốn kỳ lạ trong cơ thể của Tần Minh cũng biến mất.

Tần Minh lập tức giảm chân lên, còn là loại chà xát lên mặt đất ấy.

“Chờ một chút.” Lâm Vũ Nhu đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng trở nên thoải mái, nhưng cũng đã nhễ nhại mồ hôi rồi, giống như vừa rồi giúp dẫn dụ trùng độc ra mất rất nhiều sức lực.
Nhưng, một khi trùng tình đực rời khỏi cơ thể người, mùi sẽ trở nên rất nhẹ và khó ngửi, vì vậy không thể để trùng độc chết như vậy được.
Nhưng khi Lâm Vũ Nhu hét lên một tiếng, Tần Minh đã giẫm mười mấy cái lên bãi nước vừa nôn ra rồi.

".." Lâm Vũ Nhu há hốc mồm, nuôi một con trùng độc rất tốn thời gian và công sức, nhất là vua trùng độc, không phải thứ có thể dùng tiên để so sánh.
Nhưng Tần Minh đã quyết định rồi, quyết tâm tiêu hủy chứng cứ.
Tần Minh nói: "A, thực xin lỗi cô Lâm, tôi sợ quá, sợ con trùng độc này lại chui vào, lẽ nào còn có thể cho người khác nuốt vào sao?" ".." Lâm Vũ Nhu xua tay, chỉ vào cửa, cố kìm 11 nén sự bất mãn trong lòng nói: "Anh Tần, anh có thể ra ngoài rồi, để tôi yên tĩnh một lát."
Tần Minh cũng không so đo, cảm thấy sinh vật sống gì đều đáng chết, nên nói lời xin lỗi rồi rời đi.
Sau khi ra khỏi căn nhà gỗ, Tần Minh đột nhiên cảm thấy sảng khoái, hít thở không khí trong lành từ thiên nhiên, cả người thư thái hơn rất nhiều, chuyện lớn đè nén trong lòng cũng coi như đã buông xuống, sau này không ai có thể khống chế anh nữa.
Nhưng sau khi trải qua chuyện lần này, Tần Minh cũng tràn đầy kính phục đối với trùng độc của dòng họ Lâm, đây là một thứ cực kỳ bí ẩn, cũng không thua kém bao nhiều so với các loại tuyệt kỹ đen tối trong phim.
Bây giờ gặp đúng lúc dòng họ Lâm đang gặp phải khủng hoảng lớn, anh có thể bàn một vụ làm ăn lớn.
Khi Tần Minh trở về nhà treo, vẫn là những người đó đang tán gẫu với nhau.
Nhìn thấy Tần Minh đã trở lại, Trương Toàn Chân vuốt bộ râu ngắn cười nói: "Bây giờ đã giải quyết xong rồi, quả nhiên là không ngoài dự liệu của bần đạo, nhân tài như cậu Tiểu Tần đây cần gì phải đi đường vòng khác?"
Tần Minh trợn mắt lườm lão già này, không phải là ông lừa ông đây đến nơi này sao? Nhưng niệm tình lần này Trương Toàn Chân đúng là đã giúp đỡ, anh cũng không nói nhiều nữa.
Mộc Tiêu Kiều vui vẻ nhất, nói: "Chồng, thật là không sao rồi à? Trừ bỏ trùng độc như thế nào vậy? Có ảnh hưởng gì xấu đến cơ thể không?"
Tần Minh không muốn nói rằng mình đã ăn thứ mà Lâm Vũ Nhu đã nhai, tùy tiên nói: "Nó không ảnh hưởng gì đến cơ thể, hơn nữa quá trình cũng không có gì đặc biệt.

Cho anh ăn thứ gì đó, anh chỉ coi như phân mà đi vệ sinh ra thôi."
Qua nhiên, vừa nhắc đến phân, Mộc Tiêu
Kiều liền không hứng thú nữa.
Mọi người không đợi bao lâu, Lâm Vũ Nhu lại đi vào, nhưng lần này cô ta đã thay quần áo, mặc một bộ quần áo của thổ trại địa phương, phong cách rất đặc biệt, những người đàn ông có mặt ở đó không nhịn được nhìn thêm một lát.
Nhưng khi Tần Minh và Lâm Vũ Nhu nhìn nhau, nhớ lại chuyện xảy ra trong căn nhà gỗ bí ẩn vừa rồi, hai người đều rất gượng gạo.


“Đúng là ướt thật rồi à?” Khi thấy cô ta đã thay quần áo, Tân Minh không khỏi tưởng tượng một hồi.
Lâm Vũ Nhu nói: "Mọi người, ba tôi vừa vội vã trở về.

Tôi cũng biết rằng những người đàn ông ở đây đều bộn bề công việc, mỗi ngày đều đang kiếm tiền, cũng không lãng phí thời gian của mọi người nữa.

Mời mọi người cùng đến phòng khách trong toà nhà chính bên kia
Nghe xong, cậu Trương và những người khác chỉnh lại quần áo và nói: "Nếu ông chủ Lâm đã về rồi, cũng đã đến lúc bàn chính sự rồi.

Nhưng mà một số người đến xem cuộc vui ấy, không dưng nhận được một lọ kem dưỡng da trùng độc thật đúng là ăn may"
Cậu Bạch cũng nói theo: "Đúng vậy, theo tôi được biết, bây giờ Mộc Hạo là gia chủ của nhà họ Mộc.

Cậu con rể này đương nhiên là chỉ đến xem cuộc vui thôi, không dưng nhận được một lọ kem dưỡng da trùng độc giá trị không nhỏ, thật đúng là mặt dày"
Cậu Hoàng nói: "Tôi đoán lát nữa anh ta nhiều nhất cũng chỉ lấy ra được một tỷ là kịch cỡ rồi.

Không chừng cuối cùng vẫn phải dựa vào vợ.
Cậu Hạ nói: "Cậu Hoàng, không phải cậu đang phí lời sao? Một sinh viên thì có thể có bao nhiêu tiền chứ? Đừng nói là cô Mộc, dù Mộc Hạo đích thân đến đây cũng chưa chắc có thể lấy ra được hơn chục tỷ.

Dù sao thì, tiền cũng là của công ty, muốn làm hạng mục gì đó cũng không phải nói lấy là lấy ra được."
Mộc Tiêu Kiều cắn môi, rất không vui, hừ nói: "Không coi ai ra gì."
Tần Minh rất bình tĩnh nói: "Không sao, không ảnh hưởng đến anh được đâu."
Cả nhóm đến phòng khách của tòa nhà chính, họ nhìn thấy một người đàn ông giống nông dân, chân trần dính đầy bùn, nhưng dáng người rất cường tráng, cạo đầu, mồ hôi nhễ nhại đang ngồi quạt.
Lâm Vũ Nhu bước đến bên cạnh ông chủ, Tần Minh cũng đoán được người đàn ông xấu xí này chắc là trưởng họ kiêm trưởng thôn của dòng họ Lâm Lâm Viễn Vọng.

Lâm Viễn Vọng thấy có người tới, đi thẳng đến chỗ Trương Toàn Chân, kéo tay Trương Toàn Chân và vui vẻ nói: "Chao ôi, Trương chân nhân, khiến ông đợi tôi một ngày đúng là lỗi của tôi, quả thật là chuyện của thung lũng trùng độc, chỉ cần có thể cứu vãn lại một chút thiệt hại, cho dù là một chút cũng được."
Trương chân nhân nói: "Tiểu Lâm à, tôi đã nghe ba anh kể về chuyện nhà anh rồi.


Ba anh gọi tôi đến, tôi có thể đến tay không sao? Xem đi, tôi đã tìm cho anh chiêu tài đồng tử rồi đây."
Nói xong, Trương Toàn Chân chỉ về phía Tân Minh.
Lâm Viễn Vọng tò mò nhìn Tần Minh, cảm thấy cậu thanh niên này rất quen, nhưng nhất thời không thể nhớ được mình đã gặp ở đâu?
Nói thật, Tần Minh rất phục Trương Toàn Chân.
Cái bẫy liên hoàn này của ông ta, sự tỉnh toán tỉ mỉ, việc nắm bắt thông tin nhanh nhạy của ông ta, chính là để gài Tần Minh đến nhà họ Lâm bàn chuyện làm ăn, Tần Minh còn không có cách nào khác, không thể tức giận được.
Ông ta không chỉ giúp Tần Minh giải quyết chuyện trùng độc, mà còn giúp nhà họ Lâm tìm được người trợ giúp có năng lực, đồng thời để Tân Minh tiếp tục làm con rể nhà họ Mộc.
Tần Minh tin rằng nếu anh không bị trúng trùng độc, Trương Toàn Chân vẫn sẽ có nhiều cách khác để lừa anh đến đây.
Bên trong liên quan đến việc phán đoán bản chất con người, đặc biệt là phân tích tính cách của Tần Minh và Mộc Tiêu Kiều, cuối cùng sắp xếp thành một cái bẫy, thủ đoạn thật cao minh, khiến Tần Minh thấy mọi việc quá hoàn hảo.
Loại khâm phục từ tận đáy lòng này là lúc trước khi Tần Minh đi theo Thường Hồng Hi học cách kinh doanh, còn Trương Toàn Chân là đối nhân xử thế, mỗi người đều có điểm khác biệt, có cái hay riêng.
Quả nhiên là gừng càng già càng cay.
Điều này khiến Tần Minh có ý định thu phục ông ta về dưới trưởng của mình.
Trương Toàn Chân cùng tuổi với Mộc Hải Nhiễm, nhưng ông ta là người tu hành, tu Đạo giáo dưỡng sinh là điểm mạnh, chắc chắn sống rất thọ.
Lâm Viễn Vọng đưa tay về phía Tần Minh nói: "Không biết cậu thanh niên này tên là gì? Là cậu chủ nhà giàu nào? Thứ lỗi cho Lâm Viễn Vọng tôi trí nhớ kém, không nhận ra.
Tần Minh đang định tự giới thiệu, đám người cậu Trương bên cạnh chặn lại nói: "Ông chủ Lâm, đây đâu phải cậu chủ nhà giàu gì? Chỉ là một tên đi ở rể thôi."
Cậu Hạ khinh thường nói: "Chắc là đến đây để xem cuộc vui, chỉ là tên đi ở rể của nhà họ Mộc tại thành phố Quảng mà thôi."
Cậu Bạch hùa theo nói: "Đúng vậy, ông chủ Lâm, ông đừng lãng phí thời gian với anh ta nữa, anh ta chỉ là sinh viên, lại còn là còn ở rể, làm gì có tiền? Còn không đền nổi tiền đền bù của một đơn hàng của ông đâu.
Bàn tay đang định đưa ra của Lâm Viễn
Vọng đơ ra giữa không khí, ông ta nhíu mày lại, con rể đang ở rể nhà họ Mộc tại thành phố Quảng? Trước đây ông ta cũng đã nhờ đến sự giúp đỡ của nhà họ Mộc, nhưng đã bị Mộc Hạo từ chối ngay lúc đó rồi.
Bây giờ lại tới? Đây không phải là đang trêu ông ta sao? Nhà họ Mộc có thể đưa bao nhiêu tiền chứ?
Thực sự có tiền, Mộc Hải Nhiễm sẽ không cử con trai của mình là Mộc Hạo tới sao? Có xấu như thế nào thì cũng phải cử cháu trai Mộc Chiêu Dương đến, đẳng lại cử tên ở rể.