Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 440





Trong phòng khách nhà sàn, các cậu ấm chia nhau ra mà ngồi.
Bọn họ bàn tán rôm rả về Tần Minh mới tới, tò mò rốt cuộc anh có quan hệ thế nào với Trương Toàn Chân nổi tiếng trong giới nhà giàu cả nước, dựa vào đâu mà có thể cắt một chòm râu của Trương chân nhân mà không bị làm sao?
Mà Tần Minh cũng đánh hơi được gì đó từ lời bàn tán của những người này, hình như Trương Toàn Chân rất nổi tiếng.
Tần Minh không hiểu cũng chẳng có gì là lạ, hai tháng trước anh vẫn chỉ là sinh viên giao đồ ăn, không được tiếp xúc với tầng lớp nhà giàu.
Nhưng dù có biết, anh cũng không định thay đổi thái độ với Trương Toàn Chân, không thể chiều lão già này được.
Trương Toàn Chân ngồi cùng Tần Minh, Mộc Tiêu Kiều pha trà cho hai người, nhìn hai người cứ như ông lớn đang bàn về chuyện mang tầm quốc gia.
Trương Toàn Chân khẽ nói: "Thật ra chuyện nhà họ Lâm là chuyện trong nội bộ nhà họ, nói ra cũng mất mặt cho nên không nhiều người biết." "Nhà họ Lâm có người con ở rể vốn thuộc chi nhánh nhà họ Tần ở Thượng Hải, tên là Tần Uy Viễn." "Tần Uy Viễn thuộc chi nhánh của nhà họ Tần, bản thân không có bản lĩnh gì, địa vị cũng thấp, thường xuyên bị bạn bè người thân chèn ép, về sau làm chồng con gái lớn của Lâm Viễn Vọng nhà họ Lâm, đi ở rể, sau khi cưới mãi không có con." "Thật ra những chuyện của nhà giàu thường xuyên thay đổi thất thường, ba Tần Uy Viễn bỗng nhiên được nhà họ Tần đề cao, quản lý một đống vụ làm ăn, địa vị chi nhánh này dĩ nhiên dựa vào nhà họ Tần ở Thượng Hải mà lên cao.
Tần Minh lắng nghe, không ngờ lại là nhà họ Tần ở Thượng Hải, gần đây thường xuyên nghe danh, đó là nhà giàu số một thế giới, có nhiều mối làm ăn với tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ, Tống Dĩnh từng đề nghị Tần Minh không ra tay.
Tần Minh nói: "Vì gia đình có địa vị nên Thần Uy Viễn muốn ly hôn, nhưng nhà họ Lâm không chịu nên mới xảy ra mâu thuẫn à?"

Trương Toàn Chân lắc đầu, nói thẳng ra: "Mỗi ly hôn không thì nói làm gì, anh ta muốn đi, nhà họ Lâm giữ được anh ta sao? Lúc trước Tần Uy Viễn ở rể, nhờ vào nhà họ Lâm mới được sống tốt, bây giờ ăn cháo đá bát chắc chắn sẽ bị chửi rủa." "Đúng là Tần Uy Viễn muốn ly hôn, nhà họ Lâm cũng đồng ý, nhưng Tần Uy Viễn đòi chia chác vụ nuôi trùng mà nhà họ Lâm đời đời kinh doanh, còn muốn mang đi những loại quý hiếm.
Tần Minh vỡ lẽ, thì ra nhà họ Lâm ở Tương Tây không chỉ làm du lịch mà còn nuôi trùng nữa à?
Anh nói: "Anh ta bị hoang tưởng à? Một người đi ở rể, lúc trước gặp khó khăn được nhà họ Lâm thu nhận, bây giờ ba mình giàu rồi liền muốn bỏ đi, còn muốn lấy đi gốc rễ sinh nhai của người ta à?"
Mộc Tiêu Kiều bên cạnh bỗng nhìn về phía Tần Minh với ánh mắt phức tạp, so sánh với những người khác, hình như trước đó khi Tần Minh định đi, anh không hề đòi nhà họ Mộc bất cứ thứ gì, hơn nữa còn giúp nhà họ Mộc rất nhiều việc nữa.
Cùng là người đi ở rể mà khác xa nhau quá.
Trương Toàn Chân nói tiếp: "Bây giờ Tân Uy Viễn có nhà họ Tần chống lưng, lại thêm trước kia bị khinh thường và ức hiếp, ở nhà họ Lâm cũng bị người dân xem thường, bởi vì anh ta không biết sản xuất cũng không biết nuôi trùng nên không được chào đón.

Sau khi phất lên, tính tình Tần Uy Viễn thay đổi, trở nên không coi ai ra gì, ngang ngược phách lối.

Thấy nhà họ Lâm không thỏa hiệp bèn cho nổ hang nuôi trùng của nhà họ Lâm.

Tất cả loại trùng có giá trị không còn nữa."
Tần Minh tò mò hỏi: "Cho nổ nghĩa là tâm huyết bao năm của nhà họ Lâm bị Tần Uy Viễn kia phá hủy trong chớp mắt sao?"
Trương Toàn Chân nói: "Không sai, nhà họ Lâm có kỹ thuật nuôi trùng đặc biệt, ngoại trừ một số loại trùng hiếm có, một con trùng đã có giá trị không nhỏ, hơn triệu tệ cũng không có gì lạ.

Còn có một số con có tác dụng làm thuốc, đã nhận đơn hàng rồi, phải giao hàng cho người ta, bây giờ họ đang đứng trước phí bồi thường vi phạm hợp đồng giá trên trời.

Còn nữa, trùng độc được đồn là thần bí nhất của nhà họ Lâm cũng bị tổn thất nặng nề.


Muốn khôi phục lại như ban đầu cần có tài chính lớn.
Tần Minh nói: "Vậy sao không bắt Tân Uy Viễn đó?"
Trương Toàn Chân nói: "Không có chứng cứ, tất cả tố cáo đều vô dụng.

Tần Uy Viễn có bằng chứng vắng mặt, không chứng minh được anh ta làm.

Tuy có bắt được kẻ làm nổ hang động nhưng còn chưa hỏi được gì đã chết, còn chết vì trùng độc của nhà họ Lâm.

Kẻ thế tội đã chết nên không còn bằng chứng nữa."
Tần Minh vỡ lẽ, bởi vì không có chứng cứ nên không sợ à.
Tần Minh nói: "Một người ở rể khiến tài sản của tộc Lâm Thị bay sạch, Lâm Viễn Vọng không còn mặt mũi nào nữa rồi.

Nhưng dù sao nhà họ Lâm cũng phải còn chút tiền chứ, không gượng dậy được à?"
Trương Toàn Chân cười mỉa: "Lâm Viễn Vọng là chủ nhà, cũng là người thích làm việc thiện, ai vay tiền ông ta là ông ta cho, chưa từng ghi giấy vay nợ, hơn nữa ông ta thường xuyên quyền tiền làm từ thiện, cho nên bản thân không có bao nhiêu tiền.

Tuy ông ta có bạn khắp thiên hạ nhưng ông ta vừa gặp chuyện, không mấy ai nhiệt tình giúp ông ta, cùng lắm cũng chỉ vay được mấy chục triệu, thấm vào đâu.


Muốn khôi phục toàn bộ hệ sinh thái hang nuôi trùng, không có tầm chục tỷ thì đừng bàn nữa, hơn nữa phí bồi thường vi phạm hợp đồng cho đơn đặt hàng cũng là con số trên trời"
Trương Toàn Chân chỉ vào Tần Minh, cười bí ẩn, nói: "Bà cụ Tần nhà họ Tần nể tình nhà họ Lâm là bạn cũ nhiều năm, cho nhà họ Lâm vay sáu mươi tỷ vượt qua cửa ải khó khăn.

Nhưng bởi vì chuyện của cậu, mà Tần Uy Viễn cũng là người nhà họ Tần, sau khi vụ kết thông gia của Lâm Vũ Nhu ở Thượng Hải gặp khó khăn, Lâm Viễn Vọng sĩ diện từ chối sáu mươi tỷ của bà cụ Tần."
Tần Minh phiền muộn, nói: "Ông Trương, ảnh mắt ông là sao vậy? Mặc dù tôi cũng họ Trần, nhưng tôi không hề có quan hệ tốt đẹp với nhà họ Tần ở Thượng Hải mà? Lâm Vũ Nhu và nhà họ Tần đó kết thông gia gặp khó khăn thì liên quan gì đến tôi?"
Trương Toàn Chân vuốt râu, lại nói khẽ: "Tiểu Tần à, cậu đừng giả ngu với tôi, sao trên người cậu lại có trùng độc? Bỗng dưng mà có à? Hai tháng trước chẳng phải cậu tìm Nhiếp Hải Đường ở nước Đức sao? Lúc ấy chẳng phải Nhiếp Hải Đường bị mẹ lừa đi xem mắt với người nhà họ Tần à? Lâm Vũ Nhu cũng ở đó đúng không?" "Lâm Vũ Nhu cho rằng cậu là Tần Trọng Bách đã nhiều năm không gặp, ai ngờ nhận nhầm, mất sự trong trắng với cậu, cậu cũng bị gieo trùng độc.

Về sau Lâm Vũ Nhu đi tìm người nhà họ Tần nói lý, Lâm Vũ Nhu mới biết mình nhận nhầm người.

Lâm Vũ Nhu bị lạnh nhạt, còn bị sỉ nhục là không biết liêm sỉ, mặt dày muốn bước vào nhà giàu, cậu nói xem cậu có vai trò quan trọng trong chuyện này không?"
Tần Minh nghiêm mặt, quay đầu nhìn sang Mộc Tiêu Kiều bên cạnh, may mà lúc này cô ta không nghe.
Lần này Trương Toàn Chân cười tủm tỉm nói: "Không nói xa vời, chỉ riêng giúp cậu lấy trùng độc trong cơ thể ra chẳng phải là lợi ích lớn nhất sao? Hơn nữa cũng đâu nhờ cậu giúp không công, sau này sẽ không thiếu lợi nhuận đâu."
Tần Minh nói: "Ai da, lão đạo thối này, ông lại định thừa nước đục thả câu đấy à?"
Anh đang định mắng Trương Toàn Chân vài câu, một anh chàng đẹp trai như ngọc bỗng đi tới, anh ta nói: "Trương chân nhân, vừa rồi tôi thấy ông trò chuyện với anh chàng này mãi, chắc anh ta cũng là cậu chủ nhà giàu nào đó, nhưng tôi thấy hơi lạ, không biết xưng hô thế nào đây?".