Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 386





Tần Minh cảm nhận được sự mềm mại sau lưng, rõ ràng sự động chạm này là do một cô gái đang từ đang dẫn vào tấm lưng cọp của anh từ đăng sau, trong lòng anh chợt nổi lên những gợn sóng màu hồng phấn.
Cảm giác có một em gái dán vào lưng anh từ phía sau tuyệt quá, người đứng sau là Tổng Dĩnh sao?
Cô ta mạnh dạn như vậy hả?
Tuy nhiên, Tần Minh đã rất ngạc nhiên khi người phía sau vừa lên tiếng.

"Chị, chị ơi, lát nữa chúng ta phải làm thế nào?" Trần Mục Linh cực kỳ lo lắng dựa vào lưng Tần Minh.

Dáng người của cô ta rất đẹp, Tần Minh cảm nhận rõ ngực cô ta đang đè lên lưng mình, rất mềm mại.
Tần Minh ấp ủng, không biết trả lời như thế nào.

Sao tự dưng Trần Mục Linh lại đi theo anh chứ?
Và dường như Tần Minh cũng quên mất việc anh là người đã yêu cầu Trần Mục Linh phải theo sát mình rồi mới đồng ý cứu cô ta ra ngoài, nên Trần Mục Linh đã làm theo.
Tần Minh nói nhỏ: "Đừng lo lắng, không sao đầu, đêm nay cảnh sát sẽ ra tay.

Tôi đang phối hợp với cảnh sát để bắt hết những người này trong một lượt.

Trần Mục Linh nghe thấy sẽ có cảnh sát nhúng tay thì mừng rỡ nói: "Thật ạ? Chị ơi, chị cũng là cảnh sát à?"
Trần Mục Linh vui vẻ vươn tay ôm vai Tân
Minh, hoàn toàn ôm lấy Tần Minh từ phía sau! Lại còn không mặc quần áo!
Tần Minh không chịu được nữa, anh không kiên trì nổi, có phản ứng xấu hổ, thật mất mặt.
Cũng may là anh quay lưng lại với tất cả các cô gái ở đây, dù sao cũng là một sinh viên có lý tưởng, Tần Minh cũng biết cái gì không nên nhìn.

Thế nhưng Trần Mục Linh lại chủ động, không, lợi dụng anh một cách rõ ràng như vậy thì là một người đàn ông, anh nên rộng lượng hơn một chút, không so đo với cô ta.

“Ừm, tôi không phải cảnh sát, tôi là người cung cấp thông tin." Tần Minh xoắn xuýt trả lời, bịa ra một thân phận cho mình.
Trong làn nước suối nóng, Trần Mục Linh ôm lấy Tần Minh từ sau lưng, ghé sát vào tai anh nói nhỏ: "Vậy thì tốt quá, vừa nãy em sợ lắm chị ơi.

Cũng may mà có chị, nếu có cảnh sát đến giải cứu chúng ta thì em yên tâm rồi.

Em không sợ chị chê cười đầu, là do em ngốc quá, từng có người nhắc nhở em đừng đến đây, nhưng em lại không tin cậu ta nên mới thành ra thế này."
Tần Minh nảy ra một ý, hỏi: "Cậu ta là bạn của em hả?"
Trần Mục Linh rầu rĩ chu cái miệng nhỏ nhắn lên, nói: "Ừm...!nói thế nào được nhỉ? Cũng coi như một nửa bạn.

Trước đây em có ấn tượng rất tốt về cậu ta, nhưng con người cậu ta có chút kỳ quái, thường xuyên không để ý tới người khác, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, còn coi em là cái lốp xe dự phòng, đúng là quá cặn bã, em cũng sắp muốn tuyệt giao với cậu ta rồi."
Tần Minh nheo mắt lại, theo lý thì anh chưa bao giờ thích Trần Mục Linh, sao Trần Mục Linh có thể kết luận rằng anh coi cô ta là lốp xe dự phòng?
Trần Mục Linh lại thổi hơi vào tai Tần Minh, hỏi: "Chị, ai là cảnh sát vậy ạ? Là chị gái hay đi bên cạnh chị sao?"
Tần Minh "khó chịu" quá, anh gần như cảm nhận được nhịp tim của Trần Mục Linh đang ở ngay sau lưng mình.

Sự kích thích của nội tiết tố, đặc biệt là khi Trần Mục Linh động đậy đã vô tình ma sát bộ ngực vào lưng anh, khiến thân thể anh cứng ngắc.
Tần Minh do dự không biết nên đáp lại như thế nào, đột nhiên Tần Minh cảm thấy Trần Mục Linh về một cái, chộp tay tới bộ ngực của anh.
Nhưng ngực của Tần Minh là hai quả bóng nhựa plastic.
Nhưng đây không phải một loại dung dịch kết tủa thông thường, dù sao nó cũng là sản phẩm mới nhất của một công ty chi nhánh trong nước.

Trên phạm vi toàn cầu, đây là công nghệ mô phỏng sinh học hàng đầu thế giới, với độ chân thực lên đến chín mươi phần trăm.

Ngoại trừ khác biệt về nhiệt độ ra thì mô phỏng rất giống da người.

Tần Minh lo lắng, đè cổ họng hỏi: "Khụ, em làm gì đấy?”
Trần Mục Linh vội vàng buông tay ra, ngượng ngùng nói: "Em, em không thấy chị nói gì nên tưởng là chị bị choáng, định kích thích chị để chị tỉnh táo hơn một chút.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dáng người chị tốt thật đấy, chỗ đó, chỗ đó lớn thật"
Tần Minh xấu hổ, anh còn đang lo lắng không biết trong phòng suối nước nóng này, hơi nóng có làm mờ lớp trang điểm trên mặt anh, khiến Trần Mục Linh nhận ra không?
Tần Minh hồi hộp nói: "Đừng, đừng sở lung tung chứ."
Trần Mục Linh cười khúc khích một tiếng và nói: "Chúng ta đều là con gái thì sợ gì? Nếu chị cảm thấy thiệt thòi thì có thể sờ em mà."
Trần Mục Linh nói xong, mạnh dạn cầm lấy tay Tần Minh đặt lên ngực trái của cô ta.

"Mẹ nó!" Tần Minh thầm chửi bậy một tiếng, nói ra ngàn lời không thể nói trong lòng.
Làn da thiếu nữ mềm mại trơn mượt, đây là cảm giác đầu tiên của Tần Minh.

Anh không dám cử động lung tung, thật sự không dám động tay, vội vàng thu tay lại nói: "Làm, làm gì thế?" "Haha, chị gái hay thẹn thùng ghê." Trần Mục Linh lại nghiêng người về phía trước và nói: "Bình thường lúc em đi tắm suối nước nóng với các chị em của em cũng thường sờ nhau như thế.

Bọn họ còn nói nếu sờ nhiều thì sẽ không nhạy cảm nữa.

Nhưng vừa nãy em cảm thấy tay của chị rất có sức, em vẫn có cảm giác.

À, chị đừng hiểu lầm nhé, em là người bình thường, em không phải Les đâu." "Ông trời ơi, xin hãy tha cho con đi." Nội tâm Tần Minh như muốn sụp đổ, anh rất hối hận.
Anh cảm thấy nên để Tống Dĩnh báo cho đội ám sát đến giải cứu anh sớm hơn một chút, giết tất cả bọn họ và bắt hết những kẻ cầm đầu đi.

Vừa giúp Tôn Thường Hi lập công lớn, mà còn giải cứu Triệu Mộng Hoa giúp Lương Thiếu Dũng, coi như đến xem quá trình phạm tội của những fans hâm mộ này, góp đủ điều thú vị, cuối cùng dứt áo bỏ đi, giấu kín công lao và danh vọng của mình.
Được vậy thì thật tuyệt.
Nhưng giờ thì sao, anh bị mắc kẹt ở trong bồn tắm suối nước nóng của phụ nữ, sau lưng toàn là các cô gái trẻ tuổi, không ai mặc quần áo, vui thì cười mà giận thì mắng.

Mà Trần Mục Linh này còn quá đáng hơn, còn dám quấy rối anh!
Tần Minh chỉ muốn nói, một người là đủ rồi, người thứ hai đừng đến nữa.
Nhưng cuộc đời chẳng bao giờ được vừa ý, ông trời sẽ không để cho Tần Minh được toại nguyện, muốn khiến anh khó chịu.

Lúc này, Triệu Mộng Hoa bơi tới nói: "Mục Linh, nghe nói chút nữa em sẽ có cơ hội được giáo sư Phó rửa sạch đấy.


Chị hâm mộ em chết mất."
Tần Minh hơi quay đầu lại nhìn, Triệu Mộng Hoa trùm khăn trùm đầu đi tới, hai vai lộ ra trên mặt nước.

Mặc dù Triệu Mộng Hoa không xinh đẹp bằng Trần Mục Linh, nhưng cũng là người đẹp đạt tám mươi điểm.

Sau khi ngâm mình trong suối nước nóng, làn da càng hồng hào hơn, dáng vẻ này của chị Triệu khóa trên trông cũng quyến rũ lắm.
Trần Mục Linh nhìn thấy Triệu Mộng Hoa thì cực kỳ lo lằng nói: "Chị Mộng Hoa, chị tỉnh lại đi.

Chị có biết chị đang bị lừa không? Thứ chị không uống nước thánh đâu, là ma túy đấy.

Chị bị thôi miên đấy biết không?"
Triệu Mộng Hoa phủ nhận: "Không có chuyện gì, chúng ta đang giúp đỡ mọi người.

Em cũng đã nhìn thấy Mã Nhụy rồi đấy, cô ấy cũng rất vui khi dùng cơ thể mình để giúp đỡ mọi người, thậm chí còn quen biết một số người giàu có, tốt biết mấy.

Đây đều là sự xác nhận và ưu ái của Thần Eros, Mục Linh, sao em lại không nghe lời của giáo sư Phó? Ông ấy là hóa thân của Thần Eros, chúng ta tôn kính giáo sư Phó cũng là tôn kính Thần Eros, như vậy em mới không trở thành ác quỷ, mới được cứu rỗi."
Trần Mục Linh bất đắc dĩ, cô ta hết cách rồi.

Cô ta giữ chặt lấy Triệu Mộng Hoa đã bị tẩy não triệt để, cầu xin Tần Minh: "Chị ơi, lát nữa chị cứu cả chị em tốt của em được không? Được không chị?"
Tần Minh băn khoăn không biết bao giờ cảnh sát mới chịu thu lưới? Nếu không thu lưới thì thủ tính của anh sẽ bộc phát ra mất.
Đúng lúc này Tôn Thường Hi cũng đi tới, hỏi: "Khụ khụ, này hai người, tôi đã để ý hai người lâu lắm rồi, các người không bị nước thánh ảnh hưởng sao?"
Tôn Thường Hi lập tức kéo Trần Mục Linh đi, cảnh giác nhìn về phí Tần Minh, nói: "Cô là ai? Quay đầu lại, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu."
Mặt Tần Minh tối sầm lại, giờ anh biết giải thích thế nào mới được?
Liệu anh có bị những cô gái này đánh chết không?.