Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 374





Chấn động.
Chiêu khoe tiền của Tần Minh khiến tân sinh viên đại học đều sửng sốt, nhưng anh cũng không quên rằng mình đến đây để giúp người anh em tốt cùng ký túc xá “làm màu, nên anh vẫn nhường “vai chính cho Lương Thiếu Dũng.
Trong phút chốc, Lương Thiếu Dũng thực sự trở thành một nhân vật hô mưa gọi gió và là tâm điểm của dư luận, điển hình của kiểu người khiêm tốn, giấu giếm thân phận giàu có.
Tần Minh bước đến chỗ Lương Tiểu Hàm đã sợ đến ngày người, anh nói: “Em Tiểu Hàm, anh trai của em không nói dối em.

Bình thường anh trai em khá khiêm tốn, mặc dù đã trở thành nhân vật hô mưa gọi gió trong trường nhưng vẫn cam tâm làm người bình thường, hòa mình với bọn anh.

Phẩm chất của anh Dũng là khuôn mẫu cho chúng ta học tập.
Nhưng hôm nay em bị người trong hội sinh viên xúc phạm, anh Dũng không thể nhịn được.

Anh Dũng nhất quyết vì em mà để lộ năng lực thực sự của mình, bởi vì cậu ấy rất quan tâm đến em
Tần Minh nói xong thì khẽ đụng vào Tôn Chí Bằng ở bên cạnh, đối phương lập tức hiểu ý, anh ta nói: “Còn phải nói sao, em Tiểu Hàm, đây là cây to đón gió.

Bình thường anh Dũng rất khiêm tốn, em xem, người biết rõ năng lực và địa vị của cậu ấy đều là sếp lớn và lãnh đạo các cấp trong giới kinh doanh.


Sinh viên và giảng viên bình thường cũng không biết nên mới hiểu lầm về cậu ấy.
Cậu ấy là người nghiêm tốn.

Chẳng phải có câu nói như này sao? Người tài thì không lộ tướng, kẻ lộ tướng thì không phải người tài
Hai anh em tâng bốc Lương Thiếu Dũng khiến anh ta kiêu hãnh đến nỗi ngượng ngùng, anh ta không ngờ lúc trước mình vì thể diện mà khoe khoang trước mặt em gái nhưng lại bị phát hiện, anh ta còn tưởng rằng không có cách nào để kết thúc, rồi mình sẽ trở thành trò cười cho người ta.
Cuối cùng vẫn được Tần Minh xử lý vẹn toàn.
Tần Minh khuyên bảo: “Em Tiểu Hàm, chúng ta học đại học là để học tập, tiếp thu kiến thức.

Bình thường khiêm tốn một chút cũng có thể bớt được phiền phức, vậy nên về chuyện của anh Dũng, cậu ấy vẫn hy vọng em có thể giữ bí mật để tránh những rắc rối không đáng có.
Tôn Chí Bằng cũng nói: “Đúng vậy, em nhìn xem, trên mạng có rất nhiều quan chức cấp cao đều bị đình chỉ công tác, tất cả đều do người thân của họ hung hăng ngang ngược, hay đi gây sự nên mới bị liên lụy, phát tài trong thầm lặng mới là đạo lý vững chắc.
Lương Tiểu Hàm gật đầu thật mạnh: “Vâng, em biết rồi.

Anh Tần, anh Tôn, sau này em sẽ không tùy tiện kể cho người khác về chuyện của anh trai nữa.

Hóa ra anh trai không hề lừa em, anh ấy thật sự làm ăn rất giỏi, em phải lấy anh trai làm tấm gương để chăm chỉ học hành, không ganh đua hay bắt nạt người khác, làm một cô gái nhỏ thanh lịch, hì hì.
Tần Minh và Tôn Chí Bằng nhìn nhau và cười với vẻ hiểu ý, quả là một cô bé vừa dễ thương lại ngoan ngoãn.
Sau đó Tần Minh dặn dò nhân viên công tác bên cạnh một câu, chẳng mấy chốc, chiếc Rolls Royce màu vàng bản dài của anh được lái tới, lần này Tống Dĩnh không đến mà là Cli Olsen.
Cô ta đã nhận được mệnh lệnh của Tân Minh, đầu tiên phải nói mấy câu với Lương Thiếu Dũng bá iếng Anh Mỹ chính ống để nâng cao hình tượng và độ làm màu của anh ta, sau đó mới ra dáng nữ thư ký, giúp Lương Tiểu Hàm chuyển hành lý lên xe.
Khi chiếc Rolls Royce chạy đến nơi, Lương Tiểu Hàm lập tức trở thành tâm điểm sự chú ý của toàn trường, khi Olmei đích thân xách hành lý cho cô ấy, đôi chân của Cao Bình không thể đứng yên được nữa, mấy du học sinh nước ngoài phía sau cô ta vẫn giữ vẻ mặt mông lung, họ dứt khoát tự mình xách hành lý, tự trở về ký túc xá.
Cao Bình và Tống Thu Yên đã bị cảnh tượng này dọa sợ đến nỗi ngây ra như phỗng, bọn họ thấy tình hình không ổn, đang định đi theo thì bị người mặc đồ đen chặn lại, không thể rời đi.
Gần trưa, số lượng tân sinh viên đã ít hơn rất nhiều, hoạt động chào tân sinh viên cũng đã kết thúc.
Lương Thiếu Dũng bước đến bên cạnh Tân Minh và nói: “Tiểu Minh, phát tài rồi à? Lần này tốn bao nhiêu tiền thế? Kinh khủng quá nhỉ? Chắc thuê chiếc xe này cũng phải tốn hơn mười nghìn nhỉ?"
Tần Minh mỉm cười, anh vỗ lưng anh ta và nói: “Thế này thì có là gì? Em gái cậu cũng là em gái tôi, ngày đầu tiên em gái đến trường cũng phải có thể diện, để tránh sau này có người bắt nạt em ấy
Khóe mắt Lương Thiếu Dũng ươn ướt, anh ta đột nhiên ôm lấy Tần Minh và nói: “Người anh em tốt.”
Trong lòng Tần Minh cảm thấy rất ấm áp, anh cũng vô cùng quý trọng tình nghĩa anh em này.
Khi mới nhập học năm thứ nhất, anh chỉ là một tên nghèo nàn, chỉ cần liếc nhìn là có thể biết toàn bộ đồ đạc của anh chính là tất cả những gì đựng trong một chiếc túi da rắn, không có tiền mua nồi bát muôi chậu, đành phải đi làm khoản vay cho sinh viên.
Lúc đó anh được ba người cùng ký túc xá giúp đỡ, sau đó cũng là họ tạm thời vay tiền cho Tần Minh nên anh mới mua được một ít đồ vặt lặt.
Về sau Tần Minh vừa làm vừa học, ba người cũng không thu tiền điện nước của Tần Minh mà họ tự nộp.
Tần Minh không có máy tính thì họ cho mượn, không đủ tiền sinh hoạt thì ba anh em cùng ký túc xá mua nhiều hoa quả hơn, sau đó dùng đủ lý do như đột nhiên không thích ăn, không hợp khẩu vị để đưa cho Tần Minh ăn.
Điều đó không chỉ bảo vệ lòng tự trọng của Tần Minh mà còn giúp anh vượt qua khó khăn.
Thực ra hoàn cảnh gia đình nhà họ cũng không tệ, tuy không giàu nứt đố đổ vách nhưng cũng không phải lo lắng về ăn uống hay học phí, đặc biệt là cậu Dũng và cậu Bằng đều dùng Iphone, đi giày Air Jordan chính hãng.

Nhưng họ chưa bao giờ coi thường Tân Minh vì sự giản dị của anh, đây cũng là điều khiển Tần Minh cảm động nhất thời đại học.
Vì vậy, Tần Minh hoàn toàn coi chuyện của Lương Thiếu Dũng là chuyện của mình và che chở Lương Tiểu Hàm như em gái ruột của mình.
Chuyện này đã xong, bí thư Triệu đi tới với vẻ không vui, ông ấy hỏi: “Lão Tiêu, có chuyện gì vậy?”
Lão Tiêu khẽ giật mình, bí thư Triệu của chi bộ đảng đại học đã đến nhanh vậy rồi à? Khí thế của ông ta lập tức giảm hẳn, sống lưng thẳng tắp hơi cong lên, ông ta nhanh chóng thu lại vẻ uy nghiêm trên mặt và thay vào đó là nụ cười nịnh nọt.
Lão Tiểu vội vàng giải thích: “ờm, bí thư Triệu à, không có chuyện gì nghiêm trọng.

chỉ là, chỉ là…..
Bởi vì đuối lý nên thầy Tiêu cứ ấp a ấp úng, ông ta không biết nên giải thích thế nào về hành vi lạm dụng chức quyền và giở trò xằng bậy của mình.
Tần Minh nhìn thấy bí thư chi bộ đảng Triệu thì lập tức hỏi: “Thầy Triệu, có phải tân sinh viên của chúng ta kém hơn họ không? Nhất định phải nhường đường cho du học sinh nước ngoài sao?”
Bí thư Triệu cau mày, nghiêm nghị trả lời: “Làm gì có chuyện như vậy, tất cả đều là sinh viên, đều được đối xử bình đẳng, không phân biệt nam nữ.

Đã là thời đại nào rồi mà còn có đặc quyền gì chứ? Người làm loại chuyện này không phải tự ti thì cũng là tự mình đa tình.

Đại học là nơi để học kiến thức và đào tạo người tài, không phải nơi để xây dựng môi trường không lành mạnh”
Bí thư Triệu nói rất hùng hồn.
Trong lòng Tần Minh đã nắm chắc, anh nói: “Vậy thì thấy Tiêu, hội sinh viên do bạn Cao Bình đại diện liên tục yêu cầu chúng em ưu tiên cho du học sinh nước ngoài, cố tình phớt lờ tân sinh viên khác, thật sự không công bằng.
Lão Tiểu rất lo lắng, miệng đẳng lưỡi khô, định nói vài câu bào chữa nhưng cứ ấp ủng không nói nên lời.
Đám người Cao Bình và Tống Thu Yên nghe thấy lời bí thư Triệu nói thì hoảng sợ đến nỗi mặt không còn chút máu, bọn họ vội vàng giải thích: "Không phải đâu, thầy Triệu, thầy hãy nghe chúng em giải thích, là, là Tần Minh đã vu oan cho chúng em
Tần Minh cười nói: “Tôi vu các cậu? Vừa rồi có rất nhiều người có thể làm chứng, có cần tôi tìm họ đến không? Nếu không phải vì các cậu hùng hổ đe dọa, còn lấy tiền trợ cấp sinh viên và điểm tình nguyện của người vô tội là Triệu Lập Ngưu ra để uy hiếp.

Vì tôi không ưu tiên phục vụ cho du học sinh nên thầy Tiêu đã phạt tôi...
Triệu Lập Ngưu cũng không màng gì hết, anh ta nói: “Bọn em cũng có thể làm chứng, mấy tân sinh viên cũng có thể làm chứng.

Em cảm thấy rằng tấn sinh viên của chúng ta bị phân biệt đối xử.

Hơn nữa em không hề phạm sai lầm.

Cao Bình chẳng những dùng điều này để uy hiếp mà còn cho em đánh giá kém, muốn trừ điểm của em.

Bí thư Triệu nghe thấy vậy thì giận dữ quát lớn: “Đâu thể như thế được, thầy Tiêu, thầy thật vô lý! Sao có thể phạt sinh viên một cách tùy tiện được? Hơn nữa mấy nữ sinh của thầy đều là người của hội sinh viên à? Sao lại có tác phong và lối sống tệ như vậy, để du học sinh tự đến ký túc xá và đối xử với sinh viên khác như nhau thì có gì khó khăn à?" “Không, chuyện này...!bí thư Triệu, thầy thầy nghe tôi giải thích đã.


Thầy Tiêu khóc không ra nước mắt, ông ta sắp gặp phải họa lớn rồi.
Bí thư Triệu vô cùng tức giận, bên cạnh còn có giám đốc Lý và thị trưởng Vương đang nhìn, gây ra chuyện bất công nghiêm trọng, ảnh hưởng đến danh dự và cốt cách của trường học như thế này chẳng phải là đang vả đồm đốp vào mặt bí thư chi bộ đảng là ông ấy sao?
Bí thư Triệu trách móc: "Thầy Tiêu à, thầy về viết bản kiểm điểm cho tôi, còn về xử phạt như thế nào thì chờ qua đợt này rồi mở cuộc họp để bàn bạc.
Thầy Tiêu như bị sét đánh ngay tại chỗ, tương lai của ông ta đã hoàn toàn bị hủy hoại, cả người đều không ổn.
Bí thư Triệu tiếp tục khiển trách: “Mấy nữ sinh các em, hội sinh viên không cần những sinh viên không tự tin, không có lòng tự trọng.

Sẽ có người khác tiếp quản công việc của các em, trở về chăm chỉ học tập đi.
Bí thư Triệu rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, Cao Bình, Thu Yên và mấy nữ sinh trong hội sinh viên bị đuổi học, còn bị lãnh đạo mắng cho một trận, bây giờ thì hay rồi, ngay cả “chút quyền lực” gây khó khăn cho Triệu Lập Ngưu cũng chẳng còn.

“Hay quá!” Xung quanh có mấy tân sinh viên không chịu giải tán đang vỗ tay tán thưởng.

“Đối xử bình đẳng, tự tin và tự trọng, thầy Triệu nói hay lắm.

“Mấy nữ sinh trong hội sinh viên này đúng là một con sâu làm rầu nồi canh, làm bẽ mặt người Hoa Hạ chúng ta "Đúng đấy, đều là tân sinh viên, chúng ta không thể thua kém bất kỳ ai, cũng không thể rẻ mạt như bọn họ."
Cao Bình và Tổng Thu Yên bị mắng chửi đến nỗi rụt cổ lại, không dám tranh cãi, tựa như chim sợ cành cong vậy, ngay cả đi cũng không dám đi, chỉ có thể mặc cho người ta mắng chửi.
Tần Minh cười lạnh lùng và nói: “Cao Bình, còn muốn trừ điểm của chúng tôi, đánh giá không tốt trong trợ cấp sinh viên không?”
Cao Bình vừa xấu hổ đến nỗi đỏ bừng cả mặt, vừa tức giận đến nỗi siết chặt tay, những cô ta rất bất lực, Tần Minh ngang ngược bá đạo, cô ta cũng hết cách, chỉ có thể đứng nhìn, chịu sự chế giễu của tân sinh viên.
Tần Minh liếc nhìn Trần Mục Linh đang đứng phía sau.
Anh cảm thấy Trần Mục Linh là một cô gái khá tốt, nhưng chẳng hiểu sao mấy người bạn thân của cô ta đều là những “cô nàng cặn bã cực phẩm", gặp phải những người không tốt khiến quan điểm đúng sai của cô ta cũng thay đổi.
Anh bước tới và nói với Trần Mục Linh: “Trần Mục Linh, chẳng phải cậu luôn phê bình tôi không làm đến nơi đến chốn sao? Nhưng tôi lại cảm thấy các cậu không phân biệt được đúng sai, cậu cũng thấy chuyện lúc nãy rồi đấy? Sau này đừng có tỏ vẻ kiêu ngạo mà dạy dỗ tôi nữa.
Trần Mục Linh đột nhiên bị Tần Minh mắng một câu, cô ta đỏ mặt nói: “Tần Minh, cậu...!cậu dựa vào đầu mà lại mắng tôi? Tôi có làm gì cậu đầu cơ chứ?”
Tần Minh cười ha hả: “Tôi đang khuyên cậu, gần mực thì đen gần đèn thì sáng”
Nói xong, Tần Minh cùng các anh em rời đi, mà Trần Mục Linh thì đứng ngày người tại chỗ, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ phức tạp, bàn tay nhỏ bé đang đặt trên trái tim, không hiểu vì sao những lời này của Tần Minh khiến cô ta cảm thấy khó chịu trong lòng.
Cô ta nhìn theo bảng lưng Tần Minh và tự nhủ: “Tân Minh, cậu là người như thế nào? Tại sao mỗi lần tôi cho rằng mình đúng thì cậu lại cho tôi một cái tát thật mạnh? Tôi nhất định phải chứng minh cho cậu thấy rằng tôi đúng”.