Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 361





Tất cả mọi người đều vỗ tay, cả hội nghị vỗ tay như sấm rền, dường như động tác của ai cũng giống nhau.
Lúc này, đột nhiên có người dừng lại, lấy ra một khẩu súng lục được chế tạo bằng công nghệ in 3D, chĩa về phía Tần Minh đang đứng cách đó mười bước.
Đoàng!
Ngay khi tiếng vỗ tay còn chưa kịp dứt, tổ trưởng điều hành phụ trách toàn bộ sản nghiệp ở Đông Nam Á, thành viên hội đồng quản trị Song Shan Ti Cha đã nổ súng bắn về phía Tần Minh.
Đến khi Tần Minh trông thấy biểu hiện kì lạ của Song Shan Ti Cha thì ông ta đã nổ súng rồi, anh chỉ đành trơ mắt nhìn viên đạn lao về phía trái tim mình.
Tần Minh muốn né tránh theo bản năng, nhưng tốc độ của cơ thể có nhanh đến đâu thì cũng không thể nhanh hơn tốc độ của đạn được.
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này, đột nhiên có một bóng người từ bên cạnh lão ra cực nhanh, đó là A Long, người đã phát hiện việc Song Shan Ti Cha ra tay nổi súng từ trước.
A Long như một cơn gió, thoáng cái đã đẩy Tần Minh ngã xuống đất.
Pằng, viên đạn bắn thủng backdrop trên bức tường phía sau, Tần Minh bị A Long xô ngã xuống đất, bình an vô sự.


"Đệch." Tần Minh giật mình, đây là lần ám sát khiến anh hoảng sợ và căng thẳng nhất trong tất cả những lần ám sát từ trước đến nay, suýt nữa đã tưởng bản thân đi đời rồi.
Bả vai A Long bị đạn bắn sượt qua, máu tươi chảy ròng ròng.
Tần Minh hỏi: "A Long, không sao chứ?"
A Long bình tĩnh trả lời: "Trầy da thôi, tôi không sao, cậu chủ cẩn thận, tạm thời đừng đứng lên."
Tần Minh lập tức quay đầu nhìn Thường Hồng Hi, những vệ sĩ khác cũng nhanh chóng bảo vệ Thường Hồng Hi, tạm thời bảo vệ ông rời khỏi đây.
Tổng Dĩnh là người thứ hai lao tới, trên mặt cô ta tràn đầy vẻ sợ hãi, sau khi thấy Tần Minh không có việc gì mới thở phào một hơi, nói: "Cậu chủ, e rằng vẫn còn những sát thủ khác, cậu đừng đứng dậy vội."
Song Shan Ti Cha cũng lập tức bị người xung quanh đè xuống đất.

"Chết tiệt! Cái tên phản bội Song Shan này, ai ra lệnh cho mày hả?" "Ông chủ đối tốt với mày, vậy mà mày lại làm ra chuyện thế này được ư?" "Cậu chủ không sao chứ?" "Mọi người đừng hoảng loạn, yên lặng ngồi xuống cả đi."
Những người dưới quyền trung thành của mỗi chi nhánh đều phẫn nộ, vô cùng nhục nhã vì sự phản bội của Song Shan Ti Cha.
Tống Dĩnh tách những cấp dưới của chi nhánh Hoa Hạ ra, gọi những người phụ trách sản nghiệp ở Đông Nam Á tập trung một chỗ, cũng kêu người của đội ám sát vào kiểm soát tình hình.
Lúc này Tần Minh mới bình tĩnh đứng lên, lần này đúng là dạo một vòng qua quỷ môn quan, suýt chút nữa đã xuống âm phủ chơi cờ tỷ phú với đám người Vương Hữu Tài, Tào Cảnh Thành rồi.

"Yên lặng." Tần Minh uy nghiêm quát, lời anh nói đột nhiên trở nên vô cùng quyết đoán, tất cả mọi người nhìn về phía Tần Minh rồi dần im lặng.
Tần Minh đi tới, nhìn Song Shan Ti Cha, một người đàn ông trung niên râu ria lởm chởm, làn da ngăm đen, gương mặt nghiêm túc, vốn là một người có tương lai rộng mở.
Tần Minh hỏi: "Ai cử anh tới đây?"
Một lúc sau, phiên dịch viên nói: "Cậu hai Thường Tuấn Đông, ang ta kêu tôi nói lại với anh, anh em bọn họ sẽ không bỏ qua đâu."
Mọi người ồn ào, không ngờ Song Shan Ti Cha trung thành với tập đoàn như thế mà lại là người của cậu hai Thường Tuấn Đông, không sợ bại lộ thân phận cũng muốn ám sát Tần Minh, vốn anh ta đã nắm chắc mười phần, nhưng A Long quá nhạy bén, đã phát hiện ra nguy hiểm trước một bước.
Tổng Dĩnh tức giận dùng tiếng Thái nói: "Chỉ bằng anh á? Đúng là đồ không biết tự lượng sức mình."
Song Shan Ti Cha đang bị đè trên mặt đất đột nhiên ngửa đầu lên cười lớn, nói: "Đương nhiên không chỉ có một mình tôi rồi.

Hôm nay, tất cả các người đều phải chết, vì cậu hai, Nguyễn Minh ra tay"

Sau khi nói ra cái tên đó, cả đám người đều nhìn về phía người thanh niên tên Nguyễn Minh, nhưng vẻ mặt cậu thanh niên kia lại vô cùng hoang mang, lập tức khẳng định: "Không phải tôi."
Khi tầm mắt và lực chú ý của mọi người bị thu hút, đúng lúc đó, bên ngoài phòng hội nghị đột nhiên nổ "ầm" một tiếng thật lớn,
Bên trong trang viên Nam Sơn xảy ra một vụ nổ lớn, lực ép mạnh đến mức khiến cửa kính phòng hội nghị vỡ tan tành, tất cả mọi người đều phải giơ tay lên che chắn.
Nhân lúc hỗn loạn, có sáu người cả nam lẫn nữ trong đám người móc súng lục được chế tạo bằng công nghệ in 3D ra, bắn về phía Tân Minh.
Tần Minh thấy vậy thì thầm chửi trong lòng, ban nãy còn giả bộ vô tội xúm lại với nhau, nghe thấy mệnh lệnh đã lập tức móc hết súng ra.
Thế nhưng đội vệ sĩ của Tần Minh cũng không ngồi không, ầm ầm ầm...!Trước khi sáu người kia kịp bóp cò thì đã trúng đạn, mềm oặt ngã sấp xuống đất.
Đây chính là sự chênh lệch giữa người bình thường và đội ngũ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, muốn ám sát thêm lần nữa là chuyện không thể nào.
Thoắt cái đã có rất nhiều người vây quanh Tần Minh, bảo vệ anh kín kẽ đến mức không có chỗ hở.

Âm!
Thế nhưng bên ngoài lại vang lên một tiếng nổ lớn, tiếng cảnh báo vang khắp trang viên Nam Sơn, ánh lửa bốc lên tận trời, khỏi đặc cuồn cuộn.
Vụ nổ này khiến ai cũng căng thẳng trong lòng, rốt cuộc thì có bao nhiêu quả b vậy?
Tần Minh nhìn về phía cấp dưới của mình, chất vấn: "Sao địa bàn của chúng ta mà lại bị người ta đánh b thế hả?"
Những người phụ trách an ninh buổi hội nghị lần này là Mã Thiệu Phó, Tống Dĩnh, Tất Nguyên và A Long đều vô cùng xấu hổ, không còn lời nào để nói, mỗi người phụ trách việc sản xuất tiến vào trang viên Nam Sơn đều phải tiến hành kiểm tra cẩn thận, không được mang theo bất cứ vũ khí gì.
Hiện giờ những người này không những có súng in 3D có uy lực ngang súng thật mà còn có b không biết đã bố trí từ lúc nào, đúng là lợi hại mà.
Lúc này, Song Shan Ti Cha cười ầm lên: "Hạ ha ha...!Tháng trước chúng tôi đến Hoa Hạ đàm phán kinh doanh, khi vào trang viên Nam Sơn thì đã âm thầm chôn những quả b này xuống đây, cậu hai đã bắt đầu sắp xếp sau khi biết thành phố Quảng Châu sẽ có người thừa kế tập đoàn" "Cậu hai đoán chắc rằng, dù sao cậu cũng phải có lúc gặp chúng tôi, cậu không thể nào chào hỏi những cấp dưới đến từ quốc gia khác như chúng tôi, vậy nên chỉ có thể những người cấp dưới chúng tôi tập hợp lại để gặp cậu." "Một khi muốn gặp được ông chủ tương lai của thành phố Quảng ở đây, lựa chọn tốt nhất theo lẽ thường chính là trang viên Nam Sơn.

Vì vậy...!Chúng tôi đã bố trí những quả b này từ một tháng trước, một tháng trước vừa vặn là thời điểm cậu cả thất bại, ai có thể ngờ được rằng lại có hành động ám sát nhằm vào cậu chứ?"
Tần Minh nghe lời này của Song Shan Ti Cha, thật sự là không rét mà run, thủ đoạn của những người này cũng mạnh quá rồi? Từ một tháng trước đã bắt đầu bày trận, thảo nào đám người Tổng Dĩnh không hề phát hiện ra manh mối.
Song Shan Ti Cha tiếp tục nói: "Những quả b này đều được điều khiển từ xa, do chính cậu hai điều khiển, chỉ cần cậu ấy nhấn nút thì toàn bộ trang viên Nam Sơn này sẽ nổ tung, bị san thành bình địa.


Quả b thứ hai vừa nổ chắc là để đánh hỏng sân bay khẩn cấp, bây giờ các người đều như thú bị nhất trong lồng rồi." "Tốt nhất các người đừng lộn xộn, nếu không cậu hai nhấn xuống nút thì tất cả mọi người sẽ chết hết.

Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn để hy sinh vì cậu hai, từ lâu chúng tôi đã coi nhẹ sống chết rồi."
Mọi người xung quanh nhìn Song Shan Ti Cha, không rét mà run, ông ta như vậy chính là muốn đi tìm cái chết mà, đối với Thường Tuấn Đông mà nói thì cũng được coi là trung thành.

"Ha ha ha...!Tiếp theo, mời cậu Tần nghe điện thoại của cậu hai."
Vừa dứt lời, điện thoại di động trước ngực Song Shan Ti Cha liền vang lên.
Tần Minh cầm điện thoại lên đặt bên tai, lập tức nghe thấy một giọng nói giễu cợt: "Ồ, đứa em trai ngoài giá thú của tôi, không ngờ cậu vẫn còn sống cơ đấy.

Nhưng mà, cậu có thấy thoải mái khi vừa ăn hai trái b không hả?"
Tần Minh hỏi: "Anh muốn thế nào?"
Người đàn ông bên kia điện thoại nói: "Ông già kia vẫn chưa nói rõ với cậu à? Cậu phải biết tôi muốn cái gì chứ?"
Tần Minh nói: "Anh muốn làm người thừa kế, vậy chẳng phải anh nên giết tôi ngay lập tức sao?"
Thường Tuấn Đông khinh thường nói: "Ha ha ha, dùng chút mưu kế nho nhỏ thôi mà cậu đã nằm trong sự khống chế của tôi rồi, cậu mà cũng xứng là đối thủ của tôi sao? Tôi có một nghìn cách để giết chết cậu.

Cái mạng nhỏ của cậu còn có chút giá trị, muốn sống sót, thì đồng ý với tôi một điều kiện."
Sắc mặt của Tần Minh nghiêm trọng hỏi: "Điều kiện?".