Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 336





Giậu đổ bìm leo không phải hành vi của bậc quân tử.
Đương nhiên, thời buổi này chẳng có ai thích làm quân tử cả, mọi người đều thích làm kẻ phàm tục, tán gái, tiêu tiền, ăn chơi.
Nhưng kẻ phàm tục không phải đồ khốn, chắc chắn là yêu cầu của Tào Cảnh Thành gắn với hai chữ "đồ khốn".
Bạch Ngọc Thuần siết chặt tay, lồng ngực phập phồng vì tức giận, nhưng lại đẹp vô cùng.
Tần Minh bật cười.

Những người này đều bị vẻ ngoài yếu đuối của Bạch Ngọc Thuần đánh lừa.

Mặc dù cô ấy có vẻ ngoài yếu đuổi, nhưng nội tâm cực kỳ kiên cường, không khuất phục trước bất kỳ khó khăn nào.

Cô ấy thuộc kiểu người "ưa nhẹ không ưa nặng" mà người ta thường nói.
Bạch Ngọc Thuần từ chối ngay: "Không cần phiền đến anh Tào đâu, bỗng dưng anh tổn nhiều tiền cho mẹ tôi như vậy quả thật không hay.

Chúng tôi sẽ tự nghĩ cách xoay xở tiền chữa bệnh cho mẹ tôi." "Mẹ kiếp!" Bạch Đại Hữu tức giận mắng thầm: "Sao mình lại có đứa em gái ngốc thế không biết! Có tiền mà không nhặt...!Nếu tao có thân hình này và gương mặt này thì đã leo lên giường người ta từ lâu rồi.

Chỉ cần nằm là có thể kiếm tiền, sao mày lại từ chối chuyện tốt như thế?"
Chị Bạch càng cạn lời hơn, khuyên nhủ hết lời: "Thuần Thuần à, tính mạng của mẹ đang nằm trong tay em đấy! Em thấy đó, cậu Tào lái xe đưa đón mẹ, còn sẵn lòng nộp viện phí cho mẹ.

Cậu ấy thật lòng với em, lại còn vừa trẻ vừa giàu, có đốt đèn lồng cũng không kiếm được chàng trai nào siêu tốt như vậy đâu.

Em còn do dự điều gì?"
Bạch Ngọc Thuần không thèm liếc Tào Cảnh Thành.


Trước đây, hai người được coi là quen biết nên ít nhiều gì cô ấy cũng giữ thể diện cho đối phương.

Nhưng bây giờ cô ghét anh ta, một kẻ giở trò xấu để có được cô.
Bạch Ngọc Thuần nhìn Tần Minh.

Cô ấy thừa biết là Tần Minh cũng không có tiền, nếu không thì anh đã chẳng đi làm thêm với cô ấy.
Lúc này, Tào Cảnh Thành liên tục nháy mắt ra hiệu cho vợ chồng Bạch Đại Hữu, ý bảo bọn họ hãy làm gì đó đi.
Chị Bạch kéo tay chồng: "Anh mau nghĩ cách đi, không thì kiếm củi ba năm thiếu một giờ mất! Một trăm nghìn tệ đó, không thể trợ mắt nhìn số tiền lớn nhường ấy đi tong!"
Thì ra tất cả là do vợ chồng bọn họ cấu kết với Tào Cảnh Thành giở trò.
Bạch Đại Hữu hơi cuống: "Nó không chịu thì anh làm gì được? Cậu Tào thích nó chứ có thích anh đâu!"
Chị Bạch vừa véo anh ta vừa mắng: "Vậy nên em mới bảo anh nghĩ cách.

Em gái anh hiểu thuận nhất, anh cứ lợi dụng lòng hiếu thảo của nó, ép buộc nó, lừa nó."
Bạch Đại Hữu liếm môi.

Anh ta quyết định liều hết mình vì một trăm nghìn tệ, và cũng để mọi được nhiều tiền hơn từ em gái.
Anh ta đứng đối diện với Bạch Ngọc Thuần, dứt khoát quỳ xuống, khóc lóc kể lể: "Em gái à, em không thể trơ mắt nhìn mẹ chết được.
Em cũng biết mẹ đối xử với em ra sao mà Mẹ thương em nhất nhà, nhịn ăn nhịn mặc để dành phần cho em.

Mẹ đã dùng tiền tích góp cả đời cho em đi học.
Em gái à, em cứu mẹ được không?
Trước kia anh làm sai, anh đáng chết." Nói đến đây, Bạch Đại Hữu tát mình thật mạnh, sau đó tiếp tục khóc than: "Nhưng thật sự là lần này mẹ rất nguy kịch, em nhất định phải cứu mẹ.

Chỉ cần vượt qua cửa ải khó khăn này, anh nhất định sẽ thay đổi, chăm chỉ làm việc, cùng em làm tròn chữ hiếu với mẹ, tạo điều kiện cho em đi học.

Được không em?"
Chị Bạch cũng khuyên: "Thuần Thuần, mạng người quan trọng.

Em không thể thấy mẹ chết mà không cứu.

Mẹ đang cấp cứu trong phòng ICU đó! Nếu không có tiền thì bệnh viện không chịu dùng thuốc chữa trị cho mẹ đâu.
Tào Cảnh Thành cũng thuyết phục: "Em Bạch à, chúng ta quen nhau đã lâu, hẳn là em hiểu rõ con người tôi.

Tôi rất thật lòng với em, theo đuổi em hơn hai năm, chưa từng từ bỏ.

Có lẽ tôi làm vậy hơi đê tiện, nhưng tôi thật sự rất thích em nên mới không dằn lòng được mà đưa ra yêu cầu này."
Thấy anh trai quỳ xuống, Bạch Ngọc Thuần vô cùng khó xử, muốn tìm Tần Minh bàn bạc nhưng lại không thấy anh đâu.
Hà Mộng Liên ở bên cạnh nhìn nãy giờ bỗng lên tiếng: "Tần Minh vừa đi ra ngoài rồi.

Chắc là bỏ đi rồi, ha ha.

Cậu ta biết mình nghèo, ở lại cũng dư thừa đây mà."
Bạch Đại Hữu lập tức cất lời: "Em thấy đó, Tần Minh không đáng tin tí nào, chẳng làm được gì trong lúc quan trọng, vô tích sự.


Cậu ta chỉ muốn há miệng chờ sung, ngủ với em miễn phí mà thôi.

Em gái à, đây là cách vẹn cả đôi đường, em vừa có thể nắm giữ hạnh phúc, lại vừa có thể cứu mẹ.

Chuyện tốt biết bao nhiêu, không chừng sẽ trở thành một câu chuyện đẹp!"
Chị Bạch cổ kéo tay Bạch Ngọc Thuần, đưa cho Tào Cảnh Thành: "Thuần Thuần, nào, cầm tay cậu Tào đi, mẹ sẽ được cứu!"
Tào Cảnh Thành kích động, liếc nhìn dáng vẻ Bạch Ngọc Thuần không đồng ý nhưng cũng hết cách.

Một khi cầm tay thành công, đối phương không thể quay đầu.

Anh ta sẽ giữ chặt không buông, anh ta biết đưa đẩy làm phòng tuyến trong lòng Bạch Ngọc Thuần sụp đổ.
Tào Cảnh Thành thầm đắc ý, cười nhạo như một người chiến thắng: "Tên khố rách áo ôm Tần Minh kia biết mình không có tiền nên đi rồi.
Bạch Ngọc Thuần chịu áp lực cực lớn về tình thân và lòng hiếu thảo, rơi vào trạng thái ngày ngốc.

Nhất là Tần Minh bỗng nhiên biến mất, cô ấy mất đi trụ cột tinh thần cuối cùng.
Cô ấy muốn giấy khỏi tay của chị Bạch, nhưng ả đàn bà hung hãn này rất khỏe, Bạch Ngọc Thuần không đủ sức phản kháng.

Song ai nấy đều nhìn ra cô ấy cực kỳ bài xích.
Bạch Ngọc Thuần lên tiếng: "Chị dâu, em không muốn.

Em, em tự nghĩ cách, em sẽ đi vay tiền.

"Vay nặng lãi có khác nào nộp mạng?" Bạch Đại Hữu nói: "Đó mới đúng là đẩy em vào hố lửa.

Cậu Tào là nhân tài hàng đầu, vừa trẻ vừa giàu, là người tình trong mộng của biết bao nhiêu cô gái.

Em đồng ý với cậu Tào nhé?"
Tạ Quảng Khôn bên cạnh cũng cất lời: "Phải đó! Nếu Đào Đào con gái chú tìm được một chàng trai đầy triển vọng, có nhân phẩm chính trực như vậy thì dì chú khỏi cần bận lòng nữa."
Hà Mộng Liên đứng cạnh vô cùng ghen tị, không hiểu sao có đôi khi gia đình chị gái mình rất may mắn.

Nhưng nhìn dáng vẻ gỗ mục không thể đẽo của Bạch Đại Hữu, bà ta cũng buồn cười.
Tào Cảnh Thành thấy Bạch Ngọc Thuần lần lữa không chịu đưa tay, bèn chủ động mò tới.

Hôm nay anh ta đã tốn biết bao công sức, kiểu gì cũng phải bắt được cô nàng mà mình theo đuổi bấy lâu.

Thế nhưng anh ta còn chưa thành công, ngoài hành lang bỗng có một cô gái trẻ để tóc xoăn, đi giày cao gót bảy centimet bước nhanh tới tát Bạch Ngọc Thuần.
Bốp! Tiếng bạt tai vang lên.
Cô gái trẻ vừa mắng vừa tát thêm một bạt tai: "Con hồ ly tinh này, mày dám dụ dỗ người yêu của tao hả? Con khốn! Tao nói cho mày biết, Tào Cảnh Thành là người yêu của tao, mày cậy mình xinh đẹp, muốn làm con giáp thứ mười ba đúng không? Đồ nhà quê, đồ con đĩ nhà mày không biết chừng mực phải không? Mày không biết viết hai chữ "liêm sỉ" sao? Có cần tạo dạy mày viết không?"
Đám Bạch Đại Hữu, Tạ Quảng Khôn, Hà Mộng Liên ngu người luôn.

Sao tự dưng lại mọc ra một cô "vợ chính thức" thế này?
Nhưng mà bọn họ nhìn dáng vẻ tức giận và khí thế của đối phương, cũng hiểu ra.


Mẹ nó, chẳng phải tên Tào Cảnh Thành muốn ngoại tình sao? Không hổ là cậu ấm ăn chơi, chất chơi thật đấy!
Tào Cảnh Thành cũng ngạc nhiên, giọng nói trở nên run rẩy: "Tiểu, Tiểu, Tiểu Lệ, sao, sao em lại...!tới, tới đây?"
Cô gái trẻ tức giận mắng to: "Tào Cảnh Thành, hôm nay anh hẹn tôi đi xem phim, anh quên rồi à? Cuối cùng anh bị con hồ ly tinh này dụ dỗ chết mê mệt đúng không? Có phải anh cảm thấy nhà tôi dễ bắt nạt không?"
Nói rồi cô ta lấy một thỏi son màu hồng cánh sen, giữ chặt mặt của Bạch Ngọc Thuần rồi viết chữ lên.

Cô ta còn chửi: "Mày vô liêm sỉ, vậy tao viết lên mặt mày.

Ngoài dụ dỗ đàn ông ra, loại đàn bà nghèo kiết xác như mày còn biết làm gì nữa? Người thân sắp chết, không có tiền chữa bệnh đúng không? Ha ha ha, vậy thì chết đi! Đây là lý do mày dụ dỗ người yêu của tao hả?"
Bạch Ngọc Thuần vừa giãy giụa vừa giải thích: "Không phải, tôi không hề...!Cứu, cứu với..."
Bên ngoài hành lang phòng ICU đánh nhau loạn xạ, vô cùng hỗn loạn.
Có bảo vệ muốn tiến lên ngăn cản cuộc ẩu đả, nhưng đột nhiên có rất nhiều người phụ nữ xuất hiện.

Một quý bà độ tuổi trung niên dẫn đầu, cất tiếng nói: "Bảo vệ tránh hết ra, chuyện ở đây không liên quan gì đến các người.

Ai làm chuyện thì tôi sẽ bảo viện trưởng Triệu đuổi việc các người.

Hôm nay, con dâu tương lai của tôi bắt kẻ thứ ba.

Mấy đứa lên lột quần áo của con hồ ly tinh này ra cho tôi.

Tôi muốn xem con ả mặt dày này dụ dỗ con trai tôi kiểu gì."
Tào Cảnh Thành ở bên cạnh thấy mẹ mình tới, sợ đến nỗi không dám thở mạnh.

Anh ta biết hôm nay hỏng việc rồi.
Lại có thêm mấy người phụ nữ bước đến, định cởi quần áo của Bạch Ngọc Thuần.
Bạch Ngọc Thuần vừa đau khổ vừa tuyệt vọng.

Anh trai và chị dâu không dám cứu cô ta, họ hàng đứng cạnh xem kịch.

Cô ấy bàng hoàng và bất lực, chỉ nhớ đến một người: "Tần Minh, anh cũng không cần em nữa sao? Cũng phải thôi, em là sao chổi mà...!Sau khi quen biết em, anh chưa từng gặp chuyện tốt."
Râm!
Trong lúc Bạch Ngọc Thuần tuyệt vọng, bỗng có tiếng động lớn vang lên.

Cô ấy cảm thấy lực đè lên người mình nhẹ hẳn, đảm phụ nữ lột quần áo mình biến mất.

Cô ấy nằm sõng soài trên đất, chỉ nhìn thấy một bóng lưng cao lớn, vạm vỡ bảo vệ mình ở phía sau..