Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 310





Bắc Kinh, Nhiếp Kiến Dân đưa cả nhà già trẻ lớn bé trốn đến một nhà trọ cũ kĩ do anh em cung cấp.
Vòi nước là kiểu xoáy chốt cũ kĩ, toàn bộ phòng ở đầy bụi bặm và mạng nhện, từ sàn nhà và gạch ốp tường, cùng với bố cục trang trí, có thể nhìn ra được ban đầu nơi đây cũng là một phòng trọ khá cao cấp.
Nhiếp Hải Đường dọn dẹp một cái ghế số pha cũ cho Nhiếp Kiến Dân ngồi xuống rồi nói: “Ba, ba thật sự không định tìm mẹ về sao?”
Nhiếp Kiến Dân thở dài: “Bây giờ, ba chẳng có gì cả, hắn là bà ấy đang rất tức giận.

Bảo bà ấy đi theo giúp ba làm lại từ đầu đương nhiên là không thực tế, bà ấy sống ở nhà mẹ đẻ có lẽ sẽ thoải mái hơn.

“Bốp, Nhiếp Chính Minh ở bên cạnh vỗ bàn một cái, lạnh lùng nói: “Chuyện sai trái mà ông làm còn ít sao? Mẹ làm giả giấy kiểm tra sức khỏe của em gái, lấy bệnh ung thư để lừa con bé tham gia buổi xem mắt của các đại gia ngoại quốc, ông cũng biết, cũng ngầm đồng ý.

Đầu tư vào nhiều doanh nghiệp khoa học kĩ thuật như vậy, kết quả hơn phân nửa chỗ đó đều là hố bẫy, mười cái hợp đồng thì chín cái là ông ký khi quá chén, cuối cùng còn có một cái xảy ra sự cố.

Bây giờ tôi vẫn còn đang giận ông đấy
Nhiếp Hải Đường khuyên nhủ: “Anh, anh bớt nói mấy câu đi, hiện tại ba cũng rất phiền lòng rồi.”
Nhiếp Kiến Dân phiền muộn thở dài nói: “Có lẽ đây là hình phạt ông trời dành cho ba.

Con gái, ba sai rồi, lúc trước ba không nên đồng ý để mẹ con làm vậy.


Con là con gái ngoan của ba, ba chỉ muốn con có một cuộc sống giàu có, nhưng lại không để ý đến mong muốn của con.

Hải Đường, ba cam đoan, sau này cuộc sống của con sẽ do chính con lựa chọn, đây là cuộc đời của con, ba không nên chọn thay con
Nhiếp Hải Đường mím môi, gật đầu nói: “Ba, cả nhà chúng ta cùng nhau làm lại từ đầu.
Nhiếp Kiến Dân nói: “Được, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Ba có một người bạn tốt ở Bắc Kinh, người đó đã đồng ý giúp ba làm lại từ đầu, chuyện kiếm tiền cứ giao cho ba và anh trai con đi, ba để chú hai giúp con học xong Đại học.
Nhiếp Hải Đường yên lặng gật đầu, chấp nhận sự sắp xếp của ba là mình sẽ học xong Đại học.
Nhiếp Chính Minh bỗng nhiên hỏi: “Em gái, em thật sự không định liên lạc lại với Tần Minh sao?”
Nhiếp Hải Đường đang quét dọn đột nhiên cứng đờ, cô cắn chặt môi, nhớ lại những gì Thường Hồng Hi nói với mình tối hôm đó.
Hai mắt Nhiếp Hải Đường rưng rưng, cô lau nước mắt, kiên cường nói: “Nếu như bọn em có duyên thì nhất định còn có thể gặp lại nhau.

Nếu vậy trước khi gặp lại anh ấy, em sẽ trở nên tốt hơn, xứng với anh ấy hơn.
Nhiếp Chính Minh lặng lẽ thở dài nói: “Tùy ý em đi.

Nhưng em phải nhớ kĩ, hai lần đều là em đều nợ Tần Minh.

Nếu như Tần Minh thích người khác thì là do em gieo gió gặt bão thôi.”
Trong lòng Nhiếp Hải Đường cũng thấy rất khó chịu, nhưng cô biết cô nhất định phải làm như thế, tất cả cũng là vì Tần Minh có một tương lai tốt hơn.
Trong nội tâm cô vẫn tin chắc rằng, bọn họ có duyên với nhau, một ngày nào đó sẽ gặp lại nhau.
Cùng lúc đó, trong màn đêm của thành phố Quảng, Tần Minh mang theo đồng thương vừa mới tốt hơn bước đi như bay trên đường.
Tần Minh nghĩ tới chuyện Thường Hồng Hi bảo Nhiếp Hải Đường rời khỏi anh cũng chỉ vì gia cảnh của Nhiếp Hải Đường không xứng với anh?
Trong ba năm học Đại học, Tần Minh từng chịu không ít những ánh nhìn khinh bỉ, cũng phải nghe rất nhiều những từ ngữ lạnh lùng trào phúng, mắng anh là đồ rác rưởi nghèo hèn, đồ nhà quê, vô dụng...!Thế nhưng Nhiếp Hải Đường chính là một trong số ít những người không để tâm đến xuất thân của anh, sẽ không tính toán việc anh nghèo khó.

Tần Minh cảm thấy Nhiếp Hải Đường chính là cô gái hoàn hảo nhất.
Bây giờ không biết Thường Hồng Hi đã nói gì với Nhiếp Hải Đường đến mức cô phải bỏ đi.
Anh vô cùng tức giận mắng: “Ông già chết tiệt! Trên đầu ông mọc một đống sừng rồi lại nghĩ tôi cũng giống ông sao? Tần Minh tôi đã nghèo quen rồi, cùng lắm thì làm lại từ đầu, không ngông cuồng thì uổng phí cả thanh xuân.

Nếu như Tần Minh tôi rời khỏi tập đoàn tài phiệt Thế kỷ Hoàn Vũ sẽ không đáng một xu, vậy tôi sẽ không xứng với những tài sản mà mình được thừa kế rồi.” “Reng reng!” Tần Minh vừa hùng hồn nói xong thì điện thoại đổ chuông.
Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng Tống Dĩnh: “Cậu chủ, bị mất dấu ông thầy bói Trương Toàn Chân kia rồi.


Người của chúng ta phải đi đã theo dõi ông ta sát sao nhưng không hiểu sao lại bị lừa đi vào trại tâm thần.
Sắc mặt Tần Minh tối sầm, cái ông Trương Toàn Chân kia thật là lợi hại, không giống như mấy tên thầy bói bình thường.
Nhưng Tần Minh lại nói: “Cô Tống, hiện tại tôi đã không còn là người thừa kế của tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ nữa rồi.

Cô nói với ông Thường một tiếng, sau này có chuyện gì cô cũng không cần báo cáo với tôi nữa.

Cho dù Tần Minh tôi không có gì cả nhưng vẫn có lòng tự trọng.

Trừ phi ông ấy chịu nói xin lỗi tôi và thay đổi suy nghĩ của mình, nếu không thì tôi không về đâu
Tần Minh cúp điện thoại, anh đã quyết tâm rồi.

Nếu như anh thỏa hiệp, vậy Thường Hồng Hi nhất định sẽ sắp xếp cho anh một người phụ nữ tương xứng với anh, bắt anh kết hôn.
Bởi vì thế lực đằng sau người phụ nữ kia có thể giúp Tần Minh củng cố địa vị, để anh có thể dễ dàng tiếp quản tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ hơn.

Đây là một đám cưới thương mại, Tần Minh vô cùng bài xích nó.
Vả lại, sao anh có thể biết được người phụ nữ kia sẽ không cắm sừng anh?
Dù sao thì Mộc Tiêu Kiều cũng tốt hơn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện kia mà nhỉ?
Đột nhiên, Tần Minh vỗ đầu một cái, nói: "ấy, đúng rồi, sao mình lại quên mất việc lúc trước đến nhà họ Mộc làm con rể cũng kiếm được không ít tiền chứ."
Tần Minh lấy ví tiền ra, thẻ vẫn còn bên trong, anh lập tức an tâm.
Nói đi cũng phải nói lại, Tần Minh còn có một tỷ mà Mộc Thư Vân tặng anh coi như cảm ơn, đây cũng là một số tiền khổng lồ, Tần Minh cũng không phải là không có gì cả.

Tần Minh nhớ ra mình cũng là một tỷ phú mà, anh vội vàng đón xe tới một quán bar ở khu thành Đông.
Đến quán bar kinh doanh chui ở khu thành Đông của đại ca Niên, Tần Minh định dùng tiền nhờ đại ca Niên sai người đi tìm Nhiếp Hải Đường.
Ở thành phố Quảng này có mấy cái thế lực ngầm, Tần Minh đã thu thập được hai nhóm.

Đại ca Niên tương đối thông minh, vẫn luôn làm một con rùa rụt đầu, cất giấu móng vuốt của mình, làm ngư ông đắc lợi, thế lực ngày càng lớn mạnh.
Tần Minh đi vào quán bar, bây giờ là hơn chín giờ tối, quán bar rất náo nhiệt.
Trong sàn nhảy, nam nữ điên cuồng vặn vẹo cơ thể, quầy rượu ở tầng hầm là phòng đánh bạc, vang lên tiếng khách khứa ầm ĩ.
Tần Minh nhìn đám nam nữ sống phóng túng về đêm này, rất hâm mộ, anh cũng muốn uống say rồi buông thả một chút.

“Cút đi, tôi không biết các người."
Bỗng nhiên, một người phụ nữ đẩy một tên đàn ông ra, lảo đảo ngã vào trong ngực Tần Minh.


Tần Minh đưa tay ra đỡ, đây không phải là giáo viên dạy môn hát hí trong trường học, cô Liêu Thanh Tuyền sao?
Tần Minh không biết vì sao Liêu Thanh Tuyền lại muốn uống say ở quán bar.

Không phải là cô ấy đã có tiền rồi, có thể phát triển sự nghiệp của mình, đi đến đỉnh cao của cuộc sống sao? “Cô Liêu?” Tần Minh vỗ vỗ mặt Liêu Thanh Tuyền, gọi to.
Liêu Thanh Tuyền mở mắt ra, trông thấy Tần Minh, cánh tay nõn nà khoác lên vai anh, nói: “Bạn học Tần Minh, đã lâu không gặp.

Ha ha...!Hức...!Uống rượu với cô đi.”
Tần Minh đáp: "Cô giáo uống nhiều quá rồi, đừng uống nữa.
Tần Minh muốn đi, nhưng hai tên đàn ông đang lôi lôi kéo kéo hai bên Liều Thanh Tuyền lập tức ngăn anh lại, đẩy Tần Minh một cái, mắng: “Này, thằng nhóc mày là ai? Người đẹp này đang uống rượu với bọn tao đấy, mày tán gái thì đi chỗ khác.”
Tần Minh nhưởng mày, hỏi: “Chúng ta quen nhau không?"
Tên tóc vàng bên trái phun một ngụm nước bọt, nói: “Quen? Cô gái này là bạn gái tao, mày ngang nhiên cướp bạn gái tao, tao chịu được à?”
Tần Minh thở dài nói: “Các người đang tìm chết đấy.

Hôm nay tâm trạng tôi không được tốt, cút ngay đi thì tôi bỏ qua cho
Tên tóc đỏ bên phải siết chặt nắm đấm, cười dữ tợn.

“A...!Được, hôm nay tâm trạng của ông nội mày đây cũng không tốt, đang lo không có cháu trai nào để cho một trận, thế mà mày lại tự tìm tới cửa, vậy cũng đừng trách tạo.
Hai tên, một trái một phải, đồng thời đánh về phía Tân Minh.

Tần Minh khinh thường nói: “A Long, đánh gãy tay chân bọn chúng đi.
Tiếng đáp lời trong tưởng tượng không hề xuất hiện, Tần Minh đột nhiên bừng tỉnh, anh quên rằng mình đã nói mình sẽ rời khỏi tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ, còn A Long thì lại là nhân viên của tập đoàn.
Theo lý mà nói, A Long đã không còn phải đi theo anh nữa rồi.

“Chết rồi!” Tần Minh nhìn mấy nắm đấm đang vung tới, hai tay anh lại đang ôm Liêu Thanh Tuyền say khướt, khó mà đối phó được..