Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 302





Bác cả của Tần Minh thích uống rượu tây, nhưng cả nhà Tần Minh sống khổ đã quen, không nghiện rượu hay thuốc lá, không hiểu rõ về rượu tây, cho nên anh kéo Nhiếp Hải Đường ra ngoài chọn ít rượu ngon để chiêu đãi cả nhà bác cả.
Dĩ nhiên giám đốc nhận ra sếp lớn Tần Minh, vô cùng nhiệt tình giới thiệu mấy loại rượu tây đắt tiền có vẻ không dễ say.
Phùng Nhạn Băng nhìn thấy cảnh hai bên trò chuyện vui vẻ.
Phùng Nhạn Băng vô cùng giận dữ, lúc đi vào bà ta chế giễu Nhiếp Hải Đường nên bị Tần Minh tát một cái để bảo vệ người yêu, sau khi ngồi vào chỗ lại bị giám đốc coi thường, rõ ràng buổi trưa còn nói bà ta là khách quý, sao đến tối đã không còn được phục vụ xứng đáng nữa rồi?
Buổi trưa chồng bà ta là người thanh toán đấy!
Phùng Nhạn Băng vừa nghĩ đến bữa ăn mấy chục nghìn liền đau lòng, tức không chịu nổi, vì sao đãi ngộ buổi trưa và buổi tối khác xa như vậy.

Bà ta còn nghĩ, có phải người được gọi là khách quý buổi trưa thật ra là thư ký xinh đẹp đi theo Tần Minh không?
Dù sao thư kỷ kia cũng ở biệt thự cơ mà, chồng bà ta còn phân tích được cô ta là bồ nhí của sếp.

Giờ bà ta thấy Tần Minh trò chuyện vui vẻ với giám đốc nhà hàng, giám đốc còn lấy ra các loại rượu nổi tiếng, thậm chỉ lấy cả trà Đại Hồng Bào ra cho Tần Minh thoải mái chọn lựa.
Phùng Nhạn Bằng tức muốn nổ phổi, nói: "Được lắm, quả nhiên là lợi dụng quan hệ bám vảy, thông đồng với nhau, cố ý khiến mình khó xử."
Bà ta hùng hổ xông tới, cướp lấy trà Đại Hồng Bào núi Vũ Di, nói: "Được lắm Tần Minh, bảo sao tao cứ thấy có gì đó là lạ, mày cười nói gì với vị giám đốc này? Mày đang giở trò hãm hại tao đúng không? Nếu như mấy năm nay tao không cho nhà mày miếng cơm thì mày đã chết đói từ lâu rồi, đồ ăn chảo đá bát này."
Tần Minh sầm mặt, lại là Phùng Nhạn Băng, nếu như không nể tình đồng hương thì anh đã đuổi bà ta ra ngoài rồi.
Tần Minh nói: "Trả lại đồ đây."
Giám đốc cũng nói: "Chị à, chị cướp đồ của bọn tôi là phạm pháp đấy."
Bảo vệ cũng nhanh chóng bao vây, người trong nhà hàng đều chú ý đến tình hình bên này.
Phùng Nhạn Bằng không sợ, bà ta không sợ Tần Minh, bởi vì bà ta cảm thấy mình nằm trong tay "chuyện xấu” của Tần Minh.
Phùng Nhạn Băng chỉ xung quanh, nói: "Mày còn nói mày không thông đồng với nhà hàng khiến tạo mất mặt à? Sao? Sợ tao tung chuyện xấu của mày ra đúng không? "Chuyện xấu gì vậy?" Lúc này, Tần Chỉ Quốc và Vương Tú nghe thấy tiếng ồn cũng đi ra.
Phùng Nhạn Băng thấy Tần Chỉ Quốc thì càng không coi ai ra gì, ngọn lửa trong lồng ngực bà ta khó mà dịu xuống, mặt bị Tần Minh tát một cái vẫn còn đang đau, Tân Minh đã khiến bà ta khó chịu thì bà ta cũng sẽ không để Tân Minh được dễ chịu.
Bà ta la to: "Ông hỏi xem con trai ông làm công việc gì? Mất mặt thế mà ông cũng muốn tôi nói à? Tôi nói luôn đây, con ông giấu bố cho ông chủ cậu ta đấy."
Tần Minh nổi nóng nói: "Phùng Nhạn Băng, cô bị điên à? Giấu bồ gì cơ? Cháu không biết cô đang nói cái gì?"
Tần Chỉ Quốc sững sờ nói: "Tần Minh, con nuôi bồ sao?"
Lúc này Dương Cường Kiên cũng đi tới, ông ta lựa chọn đứng về phía vợ mình theo bản năng.
Phùng Nhạn Bằng thấy chồng đi tới thì càng phách lối hơn, nói: "Chẳng phải nữ thư ký xinh đẹp buổi trưa là bồ của ông chủ mày sao? Nếu không mày lấy đâu ra xe sang mà ngồi? Lấy đâu ra biệt thự? Tất cả là nhờ nữ thư ký xinh đẹp kia, mày chỉ là loại ăn bám được nhờ thôi" Phùng Nhạn Băng nhìn dáng vẻ bực tức của Tần Minh, tâm trạng vô cùng sảng khoái, nói: "Không phản đối à? Chắc ông chủ mày bị vợ quản chặt lắm, sợ vợ phát hiện mình nuôi thư ký làm bồ nên cố nhét cho mày, mày kiếm tiền nhờ bao che cho ông chủ mày, coi bồ như mẹ ruột, ngồi xe sang ở nhà đẹp.

Mày có biết xấu hổ không vậy?
Ôi người đẹp à, chắc cô không biết bạn trai cô có quan hệ mập mờ với những người phụ nữ khác đúng không? Hôm nay cậu lợi dụng quan hệ bám váy với người đẹp thư ký để khiến tôi uất ức, khiến tôi khó xử đúng không?
Tần Chí Quốc, nhà họ Dương tôi cho ông công việc mấy chục năm, coi như chúng tôi nuôi cả nhà ông, con ông bảo đáp chúng tôi như vậy đấy à?
Còn cô em này nữa, buổi trưa mẹ cô nói không sai đâu, không dựa vào loại đàn ông như Tần Minh được..."

Chát
Phùng Nhạn Băng còn chưa nói hết đã bị ăn tát, người ra tay không ai ngoài Nhiếp Hải
Đường
Nhiếp Hải Đường vô cùng phẫn nộ, mặt mũi đỏ bừng, cô giận dữ quát: "Không cho phép bà sỉ nhục Tần Minh"
Phùng Nhạn Băng lại bị ăn tát, hai bên mặt đau rát, bà ta điên cuồng hét to: "Á! Mày đánh tao à? Con khốn nạn nhà mày bị bán còn không biết, tạo cho mày biết bộ mặt thật của Tần Minh mà mày còn đánh tao ư?"
Phùng Nhạn Băng muốn đánh lại, Nhiếp Hải Đường giật thót, vội trốn ra sau lưng Tần Minh.
Tần Minh kiêu ngạo ngẩng đầu, đứng chắn đằng trước, Phùng Nhạn Băng đang mất lý trí bỗng chốc bình tĩnh lại, bà ta mà dám ra tay, Tần Minh quyết không bỏ qua.
Trước kia Tần Minh có “tiếng ác đồn xa” ở thị trấn Bạch Thủy, năm đó người ta còn đặt cho anh biệt danh là tiểu bá vương của thị trấn Bạch Thủy, Phùng Nhạn Băng sợ nên không dám ra tay.

Dương Cường Kiên cũng nói: "Cái bà này, bà làm sao vậy? Chúng ta không nói sai mà, nếu không Tần Minh giải thích như nào về nguồn gốc đống tài sản của cậu ta? Giải thích như nào về mối quan hệ của cậu ta? Ăn cơm trưa có phòng riêng, còn được tặng tổ yến khai vị và trà Đại Hồng Bào miễn phí.

Chúng ta biết rõ nhà Tần Minh nghèo cỡ nào.

Cậu ta dựa vào thư ký của ông chủ là chắc rồi còn gì?"
Tần Chí Quốc nghe vậy thì đưa mắt nhìn Vương Tú, còn có chuyện này ư?
Họ nhớ lại hôm nay gặp Tổng Dĩnh, suốt quá trình cô ta không nói gì, nhưng có vẻ khá thân với Tần Minh, nhưng không có chứng cứ gì chứng minh quan hệ đặc biệt của hai người, quan trọng nhất là hình như Tổng Dĩnh chưa từng chơi đùa với người nào tại to mặt lớn, không giống chút nào.

Dương Cường Kiên thấy vợ bị đánh thì tức lắm, nói: "Chí Quốc, ông dạy con trai kiểu gì đấy hả? Hơi tí là đánh người, chẳng lẽ chúng tôi nói sai sao? Uổng công bình thường ông cứ tự nhận mình là người đàng hoàng, còn con trai lại làm trò bỉ ổi, không những lừa con gái nhà người ta mà còn giấu bồ cho ông chủ"
Tần Chỉ Quốc to tiếng chất vấn: "Tần Minh, có chuyện này không?"

Tần Minh nói: "Ba, không có đâu.

Chú Dương, cô Phùng, hai cô chủ cướp trà quý của nhà hàng còn bôi nhọ cháu, cô chú có chứng cớ gì không? Ba tin bọn họ hay tin con?"
Tần Chí Quốc khẽ giật mình, ông là người theo quan niệm truyền thống, ở trước mặt người ngoài, dù đúng hay sai cũng sẽ mắng con mình để giữ thể diện cho bản thân.
Nhưng Tần Minh nói rất lạnh lùng, khiến người làm ba như ông thấy chùn bước, có cảm giác con trai đã trưởng thành.
Tần Chí Quốc nói: "Ba tin con, vậy con hãy giải thích rõ đi."
Vụ ồn ào này đã khiến những người khác trong nhà hàng chú ý, bọn họ thi nhau bênh: "Đúng đấy, bằng chứng đâu? Đổ oan cho người ta đấy à?" "Vừa rồi nhà này phiền lắm, còn đòi tổ yến khai vị và trà Đại Hồng Bào núi Vũ Di, trà đó người thường uống được à?" "Bà ta ghen tị thôi, chắc là mời khách để cứu vớt thể diện, nhưng lại không muốn trả tiền đây mà." "Nói như đúng rồi nhưng lại không có bằng chứng, bà dựa vào đâu mà đổ oan cho người ta." "Bà ta đúng là chanh chua, ồn ào, muốn ăn cơm nhưng lại không trả tiền, hay là bà ta muốn nổi tiếng đến phát điên rồi?" "Ngay từ đầu nhà này đã ồn ào rồi, có muốn cho chúng tôi ăn cơm không vậy? Vì không gian nhà hàng này tốt nên tôi mới tới đấy."
Đối mặt với những ý kiến ngày càng nhiều của thực khách, Tần Minh vỗ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng, mọi người yên tĩnh lại thật.
Tần Minh nói trước mặt mọi người: "Xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến bữa ăn của các vị, hóa đơn của những vị khách tối nay sẽ đượcgiảm ba mươi phần trăm coi như đền bù, tôi cũng sẽ lập tức xử lý chuyện bên này."
Nghe thấy được giảm ba mươi phần trăm, tiết kiệm được không ít tiền, thực khách xung quanh rất hài lòng, nỗi oán giận cũng tiêu tan.
Tần Minh chỉ đám người Dương Cường Kiên, nói với giám đốc: "Không giảm cho hóa đơn của bọn họ."
Phùng Nhạn Băng nghe vậy thì cười ha ha "Ha ha ha, mày tưởng mày là ai? Ông chủ của nhà hàng Trung Hoa này à?"
Nhưng bà ta thấy người xung quanh nhìn bà ta với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, nụ cười của Phùng Nhạn Băng cũng cứng lại.
Nữ giám đốc kia gật đầu nói: "Tôi biết rồi thưa ông chủ."
Dương Cường Kiên và Phùng Nhạn Băng lập tức ngây ra như phỗng, ông chủ ư?.