Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 294





Ăn cơm xong, Tần Mịnh đưa ba mẹ mình đến căn biệt thự Mộc Hải Nhiễm đưa cho anh.
Vốn dĩ anh định mang ba mẹ đến trang viên biệt thự Đỉnh Vân Sơn, nhưng hiện tại bi người của Thường Hoan theo dõi, anh ra vào phải hết sức cẩn thận và ẩn nấp, anh sợ ba mẹ mình bị đối phương chú ý.
Sau đó anh muốn mang họ đến một căn nhà ở thương mại hơn một trăm mét vuông, kết quả lại phát hiện Tần Triều Dương dẫn thư ký Tiểu Lệ của mình về ở, bảo là cô ấy vừa mới tốt nghiệp, con gái độc thân không dễ thuê nhà, mà nơi này gần công trường, không những thuận tiện mà còn không cần trả tiền thuế, lại có Hà Mộng Cô nấu cơm cho nữa.
Tần Minh thấy anh trai mình có vẻ rất nhiệt tình với thư ký Tiểu Lệ, mà đối phương cũng lương thiện, nên anh không phản đối Tần Triều Dương làm như thế, dứt khoát mang ba mẹ đến căn biệt thự lớn mà Mộc Hải Nhiễm đưa.
Tuy nhiên, Tần Minh chưa nhận được giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở của căn biệt thự này, trong lòng anh cũng sợ sẽ xảy ra bất trắc gì làm ba mẹ không vui.
Tần Chí Quốc và Vương Tú xuống xe, mặt thận ra nhìn cánh cổng bằng đồng to rộng cùng với hai con sư tử đá, bên cạnh còn có một vườn hoa vô cùng đẹp đẽ.
Đây là nhà của đại gia nào thế?
Biệt thự nguy nga, tráng lệ như thế này làm Vương Tú và Tần Chí Quốc nhìn hoa cả mắt, họ chỉ nhìn thấy ở trong vài bộ phim truyền hình mà thôi, đến khi nhìn thấy cảnh thật, họ chẳng thể rời mắt nổi.
Tần Chí Quốc liếm môi, nói: “Này, Tần Minh à, đây là nhà sếp con đấy ư? Con cần báo cáo công tác à? Ba và mẹ con ở ngoài chờ, con vào báo cáo trước đi.”
Tần Minh nói: "Không đầu ba, tối nay ba mẹ ở đây, vào đi nào, lát nữa con sẽ giải thích cho ba

Tần Minh lười giải thích rồi, mượn cớ lừa gạt cho qua, dù sao cũng không có ai đến đây.
Anh đi trước mở cửa, thế nhưng cửa lại mở ra trước.
Két một tiếng, có người nhào ra từ bên trong, Tống Dĩnh cho rằng là sát thủ nên cấp tốc xông lên.
Nhưng Tần Minh nhanh chóng giơ tay ý bảo cô ta đừng hành động, bởi vì anh nhận ra đối phương, người lao ra là Mộc Tư Thuần, không phải sát thủ.

“Anh rể!” Mộc Tư Thuần vừa gặp Tần Minh là nhào lên, một tay ôm cổ anh một cách thân mật, cô ta nói: “Em biết mà, anh rể không về nhà nhất định là đến đây.
Mộc Tư Thuần nhào mạnh về phía Tần Minh buộc anh phải lùi lại vài bước, hơn nữa anh còn phải ôm eo cô ta xoay một vòng tại chỗ mới đứng vững được.
Tần Minh hỏi: “Mộc tư Thuần, em đến đây làm gì?”
Mộc Tư Thuần tức giận, nói: “Chị em nói phải trông chừng anh cho kỹ, trong thời gian chị ấy ở thủ đô dốc sức gây dựng sự nghiệp, anh không được phép ngoại tình, tìm cô gái khác.
Tần Minh lập tức trợn trắng mắt, chẳng phải anh đã đi khỏi nhà họ Mộc rồi à? Mộc Hạo không công khai à? Mộc Hạo đang giở trò gì thế? Nhất định phải để anh tìm đến tận cửa mới được à? Sao Mộc Tư Thuần giống như hoàn toàn không biết gì thế? “Anh." Tần Minh đang định nói gì thì Vương Tú ở phía sau đi đến, quan sát Mộc Tư Thuần với vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
Vương Tú vui vẻ đánh giá Mộc Tư Thuần, thầm nghĩ cô bé này xinh đẹp thật, lại có khí chất, gái thành phố đúng là khác biệt, trắng trẻo mịn màng, sạch sẽ gọn gàng, quần áo cũng rất đẹp, đôi chân dài trắng nõn, khuôn mặt trẻ trung mơn mởn, ngực nở nang, mông cũng cong, về sau sinh đẻ chắc chắn sẽ mẹ tròn con vuông.
Vương Tú xuất thân nhà nông, bởi vì hàng năm so sánh với nhà họ Dương nên thật ra trong lòng bà rất tự ti, bà hy vọng Tần Minh có thể thoát khỏi cái số nghèo khổ như bà, cưới được gái thành phố, tìm việc ở thành phố, sống trong thành phố, sống sao cho thật hãnh diện.
Vì vậy, lúc trước bà mới vui mừng khi Tần Minh hẹn hò với Lý Mộng, hơn nữa còn cố ý đến thăm, sau khi trở về bà thường nói với hàng xóm làng giếng bạn gái của con mình là gái thành phố, bà tự hào lắm.

Sau đó bà nghe tin hai người họ chia tay thì lại sốt ruột.
Hôm nay lại nghe Tần Minh nói tìm bạn gái mới rồi, cũng là người thành phố, bà mới yên tâm.
Bây giờ bà thấy Mộc Tư Thuần đi từ trong nhà ra, vừa gặp nhau đã ôm ấp, hành vi thân mật như thế không phải người yêu thì còn có thể là gì nữa?
Vương Tú hỏi: “Tần Minh, đây chính là bạn gái...
Tần Minh nhìn vẻ mặt của mẹ mình là biết ngay bà hiểu lầm Mộc Tư Thuần là bạn gái mình rồi.
Tần Minh vội la lên: “Không phải đâu mẹ.
Vương Tú thất vọng ra mặt, nhưng bà nghĩ có phải con trai lừa mình không? Không phải bạn gái thì con gái nhà người ta nhào lên người con mình làm gì? Thế chẳng phải là bị sờ mó hế à?
Vương Tú tò mò hỏi: “Cháu à cháu tên là gì?”

Mộc Tư Thuần nhìn những người này với ánh mắt nghi ngờ, cô ta mỉm cười ngượng ngùng, đáp lại bằng giọng nói trong trẻo: “Cháu chào cô, cháu là Mộc Tư Thuần.
Nói xong, cô ta lại dịch lại gần Tần Minh, nhỏ giọng hỏi: “Anh rể, đây là ai thế anh?”
Tần Minh im lặng đỡ trán, nói: “Đây là ba mẹ anh.

Mộc Tư Thuần, rốt cuộc em đến đây làm gì?”
Mộc Tư Thuần thấy Tần Minh có vẻ không vui, bèn ra vẻ tội nghiệp đưa một quyển sổ ghi dòng chữ “Giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở” thật to cho anh.
Cô bĩu môi, nói: “Em đến đưa cho anh cái này”
Tần Minh nhìn xem, thì ra là chuyển nhượng nhà ở, Mộc Tư Thuần đến đưa giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở cho anh.
Vương Tú lập tức đánh nhẹ Tần Minh một cái, nổi cáu: “Tần Minh, con dữ với con gái người ta làm gì? Hù dọa con bé thế à.

Không phải bạn gái con thì có quan hệ gì?”
Câu hỏi sau bà ghé tại Tần Minh hỏi nhỏ, không để cho Mộc Tư Thuần nghe thấy.
Tần Minh phát điên mất thôi, vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Anh chỉ muốn ba mẹ sống yên ổn thôi mà, chứ có muốn biến cuộc sống thành một bộ phim máu chó đâu.
Tần Minh nói: “Mẹ à, không có quan hệ gì hết cả."
Mộc Tư Thuần nghe thấy là ba mẹ của Tần Minh mới sực nhớ ra mình chưa trông thấy ba mẹ anh lần nào.
Ban đầu khi Tần Minh và Mộc Tiêu Kiều kết hôn, mọi việc diễn ra rất kín đáo, cũng không tuyên truyền, chỉ chụp ảnh một tấm ảnh cưới, cũng không thấy người nhà Tần Minh đến.
Mộc Tư Thuần thấy mấy người họ ăn mặc rất giản dị, nghĩ thầm: “Quả nhiên nhà anh rể nghèo thật, nhưng mà không sao, anh rể có bản lĩnh là được rồi.
Nhưng giờ Tần Minh khác rồi, anh rất được lòng nhà họ Mộc, Mộc Tư Thuần nhìn thấy Vương Tú thì cũng hết sức nhiệt tình, kéo tay bà đi vào trong nhà, nói: “Ra là cô ạ, cô đến thăm Tần Minh sao ạ, mời cô vào nhà, để cháu cầm hành lý giúp cô
Tần Minh quay đầu lại nhìn Tần Chí Quốc và em gái vẫn đang đứng dưới bậc thềm, nói: “Vào đi thôi, mọi người còn ngây ra đó làm gì thế?”
Tần Tổ Tổ chẳng quan tâm gì nhiều, lần đầu tiên trong đời cô ấy được ở biệt thự, sau khoảnh khắc chấn động ngắn ngủi, co vui sướng xách túi vào trong.
Tần Chí Quốc vẫn không yên tâm, ông hỏi: “Con à, con mượn xe sếp thì cũng thôi, lại còn mượn cả tài xế lần thứ ký, bây giờ đến cả nhà cũng mượn của người ta.


Sếp con là nữ đại gia độc thân lớn tuổi à?”
Tổng Dĩnh đứng bên cạnh nghe thấy thế thì không nhịn được cười: “Phụt, ha ha.

“Ha ha.

Ngay cả tài xế Đông Hồ cũng bật cười, cậu chủ giấu giàu khổ thật.
Tần Minh buồn bực, ba hiểu lầm con làm trai bao cho người ta đấy à? Phù bà anh chơi không nổi.
Tần Minh mất hứng nhét giấy chứng nhận vào tay ông, giả vờ tức giận, nói: “Ba, căn nhà này là của con trai ba đấy.

Ba đừng hỏi, là con trai ba phạm tội kiếm tiền mua được, ba đi đồn công an tố giác con đi.
Tần Chí Quốc cầm giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở lên nhìn, đúng là tên của Trần Minh, trên giấy còn có cả tên “Mộc Tiêu Kiều”, ông lẩm bẩm với vẻ khó hiểu: “Mộc Tiêu Kiều này là ai thế? Thằng nhóc này sau giờ con lắm bí mật thế hả?”
Nhưng đâu có ai trả lời ông nữa? Ông cũng chỉ đành xách khoai lang đỏ và bao PP dệt vào.
Tần Chí Quốc cứ có cảm giác lần này đến thăm con, Tần Minh thay đổi rất nhiều, không chỉ có khí chất nhà giàu mà còn quen biết toàn những người không tầm thường, nhưng hình như con trai ông hơi bực, ông đành phải giấu những câu hỏi này vào trong lòng, ông không muốn làm Tần Minh không vui.
Tần Minh dứt khoát kéo Tần Chí Quốc hãy còn đang trợn trong mắt, dẫn ông đến một căn phòng lớn của chủ nhân, nói: “Ba, ba và mẹ ngủ ở đây, hai người tắm trước đi, con còn có việc phải làm.
Nói xong, Tần Minh vội vàng đi tìm Mộc Tư Thuần, cô nhóc đấy đi vào trò chuyện với mẹ anh được một lúc lâu, liệu có gây ra hiểu lầm gì hay không cũng khó nói trước.
Tối nay Nhiếp Hải Đường còn đến đây đấy!.