Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 293





Chỉ là một bữa ăn bình thường mà thôi, Tần Minh không quan tâm lắm, nếu Dương Cường Kiên muốn mời khách, anh thấy cũng không thành vấn đề, dù sao đây là nhà hàng của anh, anh kiếm được tiền.
Hơn nữa, Tần Chí Quốc làm cho Dương Cường Kiên nhiều năm, mời một bữa trưa xa xỉ cũng là chuyện đương nhiên.
Dương Cường Kiên gọi rất nhiều món, lại còn gọi nhiều món nổi danh của nhà hàng, nguyên liệu nhập khẩu, rượu Mao Đài nội địa, ăn một bữa đã tiêu tốn hơn bốn mươi nghìn.
Ông ta xót lắm, nhưng nghe nhạc tấu ở phía trước, lại nhìn phong cách trang hoàng của căn phòng, tức khắc ông ta có cảm giác thượng đẳng hơn hẳn, ông ta cũng không so đo nữa mà dương dương tự đắc: “Xem đi, cũng không đắt lắm mà, mới hơn bốn mươi nghìn đã đầy một bàn, giá cả của nhà hàng này vẫn hợp lý.
Tần Chí Quốc nịnh nợ: “Ông Dương hào phóng quá.
Dương Cường Kiên đắc ý: “Chả thế, Chí Quốc ông cứ theo tôi, tôi ăn thịt thì ông cũng được húp canh.

Về sau cũng cho Tần Minh đi theo A Uy, sẽ không bạc đãi nó đầu.”
Tần Minh coi lời ông ta nói như gió thoảng bên tại, chỉ tập trung ăn uống.
Bỗng nhiên, anh nhưởng mày, nói với Tổng Dĩnh: “Hơi nhiều hải sản, sức khỏe của mẹ tôi không tốt, bảo phòng bếp lấy một ấm Đại Hồng Bào núi Vũ Di đến đây để mẹ tôi uống cho ấm dạ
Chỉ chốc lát sau, nhân viên phục vụ phụ trách pha trà đến làm công việc của mình, trà đạo kungfu chính tông khiến mọi người xem mà khen không dứt miệng, đây là quốc Trung Quốc tiêu chuẩn, trà đạo.

Dương Uy nói: “Ba, mẹ, trình độ trà đạo kungfu của nhiều người bây giờ không đến nơi đến chốn, ba mẹ xem nhân viên phục vụ vô cùng chuyên nghiệp, trà đạo của nhà hàng Trung Hoa cũng từng giành được giải thưởng đấy.

Đây là mức phục vụ cao cấp, lãnh đạo phía chính phủ của thành phố Quảng chưa chắc đã được hưởng thụ đãi ngộ thế này đâu.
Phùng Nhạn Bang vui vẻ nói: “Thế ư? Đây đúng là đãi ngộ của hoàng đế, khi nào về mẹ phải khoe với đảm bạn cho họ thèm.
Ngay cả Tần Chỉ Quốc không hay uống trà ngửi mùi cũng tấm tắc khen ngợi: “Trà này thơm thật, là trà gì vậy?”
Cô gái pha trà nói: “Đại Hồng Bào núi Vũ Di, loại trà này dù có tiền cũng không mua được, đây là trà mà nhà hàng chúng tôi chuyên dùng để chiêu đãi khách quý, mời mọi người nếm thử.
Dương Cường Kiên cảm thán: “Trời a, Đại Hồng Bào chính tông đã không thể dùng tiền để định giá được đâu.

Đại Hồng Bào lấy từ cây trà mẹ trên núi Vũ Di không còn lưu thông trên thị trường lá trà, nhiều loại được bày bán trên thị trường đều là lá trà từ cây con chiết cành cây mẹ.

Nhưng cũng đã đắt cắt cổ rồi.”
Cô gái pha trà cười nói: “Mọi người đều là khách quý, Đại Hồng Bào của chúng tôi không phải là búp trà non từ phương pháp chiết cành, cây trà mẹ ấy đã không thể dùng từ lâu rồi, nhưng sếp của chúng tôi rất lợi hại, mỗi năm đều có thể lấy được một ít lá trà.

Đây chính là lá trà hải từ gốc Hồng Bào mẹ ba trăm năm mươi năm tuổi, chỉ khi nào đãi khách quý mới mang ra dùng”
Phùng Nhạn Băng nghe được hai chữ “khách quý” thì cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, khách quý ở đây ngoại trừ nhà họ thì còn ai được nữa? Chẳng lẽ lại là đám quỷ nghèo bủn xỉn trước mặt à?
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Dương Uy ăn ở một nơi đắt đỏ như thế này, hắn ta cũng cảm thấy rất hãnh diện, nói: “Tuy đắt nhưng hưởng thụ sướng thật đấy.
Dương Cường Kiên nói với giọng điệu đắc ý : “Sau này mang bạn làm ăn đến nữa, bàn chuyện làm ăn ở nơi như thế này mới hằng được chứ.”
Vương Tú nhìn cốc trà được đưa đến trước mặt mình, bà hỏi với vẻ thấp thỏm: “Con à, mẹ nghe nói Đại Hồng Bào núi Vũ Di đắt lắm, uống một hợp thế này phải mất bao tiền?”
Tần Minh cười nói: “Vô giá ạ, trà này ẩm dạ, tốt cho sức khỏe của mẹ.

Sức khỏe của mẹ là vô giá, mẹ uống đi.
Vương Tú nghe con trai dỗ ngon dỗ ngọt thì cười tươi rói, bà uống một hớp, cảm nhận được vị ngọt ở đầu lưỡi, toàn thân cũng ấm áp hơn, cảm giác vô cùng thoải mái, bà nói: “Trà này ngon thật, con trai, mẹ có thể mang một ít về không?” “Được chứ a.” Tần Minh nói: “Mẹ, mẹ không nghe thấy là nhà hàng đưa à? Cho mẹ mang về hết.”
Vương Tú lập tức giơ tay đánh nhẹ Tần Minh một cái, cười nói: “Cái thằng bé này, lá trà đắt vậy sao có thể đưa tặng được? Ý của mẹ là lát nữa người ta pha tra còn thừa thì có thể cho mẹ mang về không ấy.
Tần Minh nói: “Đưa tặng thật mà mẹ, con bảo nhà hàng tặng cho mẹ một hộp mang về."

Nghe vậy, Tống Dĩnh đi thu xếp ngay lập tức, chốc lát sau đã có người đưa một hộp nhỏ đến, tuy ít nhưng nếu mang đi bán ít nhất cũng phải được bốn, năm trăm nghìn.
Phùng Nhạn Băng thấy thế cũng gào lên đòi, nhưng giám đốc nhìn ánh mắt của Tổng Dĩnh rồi tỏ ý luôn là không còn, làm cho bà ta buồn bực không thôi, song cũng ngại đòi Vương Tú đưa lá trà cho mình.
Ăn xong, bầu không khí giữa hai nhà không tệ lắm, chủ yếu là Dương Cường Kiên và Tần Chí Quốc trò chuyện với nhau, những người khác tập trung ăn uống, nói chuyện với người bên mình.
Đến khi thanh toán, Phùng Nhạn Băng nhìn chồng mình quẹt thẻ hơn bốn mươi nghìn, số tiền này bằng hai tháng lợi nhuận của nhà máy linh kiện nhà họ.
Trong lòng bà ta vô cùng khó chịu, người nhà Tần Minh ăn nhiều, uống nhiều, lại còn cầm một hộp trà Đại Hồng Bào đắt đỏ, đó vốn phải là phúc lợi của bà ta, vì sao bọn họ lại không bỏ ra một đồng nào?
Bà ta lên mặt: “Chậc, sao lại có người đi ăn mà không nói biết khen vài câu, ăn chực như thể, đúng là không biết xấu hổ.

Lại còn cướp lá trà với tôi nữa chứ." “Chú Dương à, nhà cháu còn có việc, đi trước đây ạ.
Tần Minh biết tính Phùng Nhạn Băng đanh đá, cho nên cũng chẳng buồn để ý đến bà ta, anh kéo ba mẹ mình đi ra ngoài, đâm bà ta sang bên cạnh.
Phùng Nhạn Băng bực bội: “Này, này, này, cái thằng ranh Tần Minh này, có hiểu phép tắc gì không đấy, đáng đời cậu chẳng nên cơm cháo gì.”
Dương Cường Kiên trả tiền rồi nói: “Đi thôi, hôm nay tốn không ít tiền rồi, khách đi khách sạn nữa, thuê nhà nghỉ thôi.

Ở? Nhà Tần Minh đâu rồi?”
Phùng Nhạn Băng hừ lạnh: “Về ký túc xá chứ còn gì nữa? Bây giờ đang là nghỉ hè, nhất định là họ sẽ ở nhờ ký túc xá của trường.

Nhà họ nghèo rớt mồng tơi, làm sao chịu chi tiền ở nhà nghỉ được?”
Dương Uy nói: “Ba, con có thuê một căn nhà ở khu cao cấp gần làng đại học, ba mẹ đến đây vài ngày thì đến chỗ con ở đi.”
Dương Cường Kiên nói: “Khu cao cấp? Tiền thuê mỗi tháng không rẻ nhỉ?”
Dương Uy nói với vẻ kiêu ngạo: “Cũng chỉ hơn bốn nghìn thôi ạ, ba xem con và Tiểu Nhã ở chung, đâu thể ở ký túc xá như Tần Minh được đâu? Bất tiện lắm.”
Dương Cường Kiên nhíu mày, con trai của ông ta đúng là biết tiêu tiền, từ khi học đại học, tiền tiêu vặt hàng tháng từ năm nghìn thành mười nghìn, rồi lại lên hai mươi nghìn, có khi học kỳ sau lại đòi ba mươi nghìn để tiêu vặt mỗi tháng.

Tiền dưỡng lão ông ta gửi ngân hàng sắp cạn kiệt rồi.
Phùng Nhạn Băng lại tỏ vẻ không đồng ý, nói: “Nhất định là thế rồi, với thân phận và địa vị của con trai chúng ta, làm sao Tần Minh sánh được chứ? Chỉ riêng khí chất đã kém xa rồi.”

Dương Cường Kiên chiều con nên cũng đồng ý, cả gia đình họ lái xe đến khu đô thị Lục Đào cạnh làng đại học, cảnh vật nơi này thanh tịnh và đẹp đẽ, phạm vi rộng lớn, không gian xanh hóa cũng nhiều, có đầy đủ các loại công trình hỗ trợ.
Dương Cường Kiên lái xe đến khu đô thị Lục Đảo, dừng lại ở một căn nhà ở thương mại.
Phùng Nhạn Băng nhìn tiểu khu hoàn thiện và đầy đủ, không khí trong lành, dễ chịu, bà ta hết sức hài lòng, nói: "Con trai mẹ tinh mắt thật, nhà ở đâu bao nhiêu tiền một mét vuông?”
Dương Uy trả lời: “Hơn bốn mươi nghìn một mét vuông, một căn hộ là năm, sáu triệu.

Mẹ, sau này con cũng muốn mua nhà ở đây.
Phùng Nhạn Băng gật đầu, nói: “Dĩ nhiên rồi, chắc chắn con của ba mẹ sẽ trở nên giàu có.

Không thể giống như hai anh em nhà họ Trần, một đứa độc thân còn một đứa không giữ được bạn gái, tiền chẳng kiếm được mấy đồng, chỉ tổ mất mặt”
Dương Cường Kiên nói: “bà đừng nói vậy, về sau Tần Minh làm việc cho A Uy, chẳng phải tốt lắm hay sao? Con kế nghiệp cha.

Nhà họ trung thành, trông coi kho hàng cho nhà ta là giỏi nhất, chưa bao giờ để mất thứ gì.”
Phùng Nhạn Băng hếch cằm lên đầy ngạo mạn và nói: “Thì thế, nhà họ thành thật, cũng chỉ xứng trông cửa cho nhà mình thôi, có mỗi chút tác dụng ấy.

Này, A Uy, sao phía sau lại quây lại thế? Hình như bên kia có hồi bơi, không mở à?”
Hai ba con Dương Cường Kiên nhíu mày nhìn theo hướng bà ta chỉ.
Ôi mẹ ơi, đúng là gia đình Tần Minh thật, họ đang xách hành lý đi vào biệt thự.
Người nhà họ Dương nhìn nhau, chuyện gì thế này? Sao có thể thể được?.