Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 291





Tần Chí Quốc tiến lên véo tại Tần Minh, mắng to đầy bi phẫn: “Thằng nhãi này, có phải con làm gì trái pháp luật không? Ba thấy chiếc xe này trên tivi rồi, là loại xe chuyên dụng của đại gia siêu giàu có, gọi là Rolls Royce, đúng không? Tượng hình người có cánh màu vàng gắn ở mũi xe, cực kỳ đắt.

Sao thằng ranh như con mua được nó? Có phải là làm gì trái pháp luật, kiếm tiền bẩn không?”
Vương Tủ khuyên: “Ba nó à, ông bình tĩnh đi, tôi tin con nó sẽ không làm gì trái pháp luật đầu.
Tần Minh bị véo đau, vội nói: “Ba à ba nghe con nói, ba hiểu lầm con rồi.”
Tần Chí Quốc buông tay, khuôn mặt gầy gò, đen đúa đầy nếp nhăn nhuốm dầu mỡ trong nhà máy của ông hiện vẻ chính trực, ông nói: “Được, con nói đi.

Nếu con không đưa ra được một lời giải thích hợp lý thì ba sẽ tự đưa con đến đồn công an.

Nhà họ Trần chúng ta dù không giàu có thì nhất định cũng phải chăm chỉ, thành thật"
Tần Minh dở khóc dở cười, nói: “Con rất thành thật mà.


Đây là xe của sếp con, còn đây là thư ký của sếp, con chỉ là nhân viên thôi.

Vốn dĩ con định thuê taxi đón ba mẹ, sếp nghe nói hôm nay con đi đón ba mẹ thì lập tức đưa chiếc xe không dùng đến cho con mượn.”
Tần Chí Quốc nói: “Cái gì? Xe mới tinh, lại còn đẹp thế này mà sếp của con không cần á? Con lừa ai đấy hả? Ba con khờ chứ có già cả hồ đồ đâu?”
Tần Minh hết nói nổi, ba vẫn bảo thủ quá, càng già càng ngoan cổ, ba cứ rối rắm nguồn gốc của chiếc xe làm gì? Lên xe luôn là được rồi mà?
Tống Dĩnh ở bên cạnh thấy Tần Minh rơi vào tình huống khó xử thì bật cười, cô ta tiến lên nói: “Chú à, Tiểu Tần nói thật đấy ạ.

Dạo này sếp của bọn cháu không đi xe sedan này mà đổi sang đi máy bay trực thăng cơ.

“Hả!” Tần Chí Quốc và Vương Tú nghe vậy thì sợ đến mức run lẩy bẩy, họ lẩm bẩm: “Máy bay trực thăng thế, thế thì lợi hại quá hèn chi vậy.
Tống Dĩnh nói: "Sếp bọn cháu cực kỳ coi trọng Tiểu Tần, cố ý bồi dưỡng cậu ấy thành nhân viên quan trọng, nên là những gì Tiểu Tần nói đều là thật.”
Đến lúc này Tần Chí Quốc mới thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là như vậy.”
Tần Tổ Tổ ở bên cạnh vui vẻ nói: “Ba, ba xem đi, con không lừa ba đúng không? Anh con tìm được một công việc ngon lành, sếp coi trọng anh ấy lắm, nhất định sau này sẽ gặt hải được thành công.”
Tần Chí Quốc mừng ra mặt, ông kích động kéo tay Tần Minh, nói: “Được lắm, con trai ba có tiền đồ.

À...!cô thư ký à, con trai chúng tôi không gây thêm rắc rối gì cho cô chứ? Nó ngốc lắm, lại chẳng biết ăn nói, mong cô thông cảm cho nó nhiều hơn.
Tổng Dĩnh nhìn Tần Minh rồi mỉm cười dịu dàng, nói: "Không đâu ạ, Tiểu Tần làm việc rất nghiêm túc, nhiệm vụ nào cũng hoàn thành xuất sắc”
Tần Chí Quốc phấn chấn: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Tần Minh lại nói: “Đúng rồi, ba, mẹ, gọi cả anh nữa, con dẫn mọi người đi ăn.

Ba, ba biết không? Anh con giỏi lắm, đang làm việc ở công trường đối diện kia kìa.”
Tần Chí Quốc nói: “Ba biết, vừa rồi ba trông thấy anh con rồi, nó đang làm tổng giám đốc đúng không? Nhưng mà nó phải làm việc nên ba không cho nó đến, công việc quan trọng hơn.”
Tần Minh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Vậy sao a? Thế cũng phải gọi chứ ba? Công việc có quan trọng bằng cả nhà đoàn tụ với nhau không?”
Tần Chí Quốc khăng khăng lôi kéo Tần Minh, nói: “Cái thằng ranh này, làm gì đấy hả? Đoàn tụ sao quan trọng bằng công việc được? Anh con tìm được một công việc tốt như thế đâu có dễ? Một tháng hơn ba mươi nghìn, đúng là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, tuyệt đối không thể phạm sai lầm gì được, lại càng không thể lười biếng, không thể mất việc được.

Tháng trước gặp nhau mỗi ngày rồi, không cần gặp nữa.”

Tần Minh thấy ba mình nổi giận bèn trấn an: “Được rồi, được rồi mà ba, con đưa mọi người đi ăn cơm, nào, để đồ lên xe thôi.”
Nói rồi Tần Minh ném lồng gà vào cốp xe.
Tần Chí Quốc và Vương Tú sợ hết hồn, họ vội vàng tiến lên kéo Tần Minh lại, nói: “Con làm gì đây? Cái thằng ranh này, có hiểu phép tắc không hả Tần Minh? Đây là xe của con à? Là xe của sếp con đấy, làm bẩn xe thì sao bây giờ? Xe có mùi hôi thối thì biết làm sao? Con mất việc thì sao đây hả?”
Tần Tổ Tổ cũng nói: “Đúng đấy anh hai, lúc cả nhà ngồi xe của chú Dương đến, cô Phùng đã trách mắng suốt một đường rồi, chế mùi hôi, còn chế nhà mình làm bẩn xe cô chú.

Anh à, xe của sếp anh đắt tiền hơn, đồ đạc nhà mình bẩn thế này để đó không thích hợp đầu.
Vương Tú cũng trách cứ anh: "Đúng đấy, Tiểu Minh, con không hiểu phép tắc rồi.

Dù thế nào thì đây cũng là xe của sếp con, không thể làm bẩn được.

Nếu không chúng ta đi bộ đến trường con, để đồ đạc trong ký túc xá của con trước đi.
Tần Minh nản thật sự, anh dùng ánh mắt ra hiệu cho Tổng Dĩnh.
Tổng Dĩnh lập tức tiến lên bỏ lồng gà bẩn thỉu, hai bao PP dệt đầy bùn đất cùng với hai món đồ cũ lên xe hết.

“Á!” Tần Chí Quốc hoảng sợ la lên: “Không được, không được đầu đầu cô thư ký xinh đẹp, quần áo của cô bẩn hết rồi.”
Còn Vương Tú sốt ruột không thôi: “Thật sự không được đầu, chiếc xe này xịn quá, mỗi lần rửa xe phải mất mấy nghìn ấy nhỉ?”
Tốn Dĩnh phủi tay, thầm nghĩ thế này mà cũng gọi là bẩn à? Trước đây khi ở trong trại huấn luyện khắc nghiệt, cô ta còn ngủ cạnh xác chết, ăn cạnh nhà xí, bôi đủ thứ bẩn thỉu lên người để mai phục và ẩn nấp, bây giờ chỉ có chút bùn đất và cứt gà này mà cũng gọi là bẩn được ư?
Tống Dĩnh nói: “Cô chú yên tâm đi ạ, sếp bọn cháu còn mấy chục chiếc xe như thế này nữa cơ.

Hơn nữa, dù Tiểu Tần đâm hỏng xe thì sếp cũng không thèm quan tâm, thật sự không lừa cô chú đâu ạ.
Tần Chỉ Quốc và Vượng Tú vừa hoảng sợ vừa nghi ngờ, có thật vậy không? Thế thì con trai nhà mình giỏi quá.
Tống Dĩnh lén lút nói với Tần Minh: “Cậu chủ, quả nhiên không nói thẳng ra thì hơn, nếu nói rõ thân phận hiện giờ của cậu chủ ra sợ rằng cô chú sẽ không chịu đựng nổi, huyết áp lập tức tăng vọt rồi vào bệnh viện luôn
Tần Minh gãi mũi, nói: “Ba mẹ tôi nghèo khổ cả đời, chưa bao giờ tin vào những kỳ tích như đột nhiên giàu có, mà tin tưởng làm việc chăm chỉ, ăn tiêu cần kiệm.

Vậy nên muốn họ chấp nhận thì cũng phải từ từ.
Tần Minh tiến lên kéo tay ba mẹ mình và nói: "Được rồi nào, ba mẹ đừng rề rà nữa, bây giờ mỗi tháng anh con kiếm được hơn ba mươi nghìn, tuy lương của con không bằng anh ấy nhưng lại có tiền thưởng, thu nhập cũng không ít hơn anh ấy đâu, về sau ba mẹ già rồi có thể nghỉ hưu hưởng phúc.”

Vương Tú nói: “Hưởng phúc cái gì? Mẹ và ba con vốn có số nghèo khổ, không có phúc hưởng thụ, con phải cho mẹ ôm cháu trai sớm đi, để mẹ chăm cho, thế là hưởng phúc rồi.

Con trai à, con bé Lý Mộng ấy, mẹ thấy vẫn còn có thể quay lại được đấy, con dẫn nó ra cho mẹ trò chuyện, xem có thể quay về với nhau không?”
Tần Minh trợn trắng mắt, nói: “Không cần đầu mẹ ~ ! Lý Mộng đá con vì tiền, cô ta chế con nghèo, chẳng lẽ con còn quay lại với cô ta nữa à? Con tìm bạn gái mới rồi, cũng là người trong thành phố, đẹp hơn, tốt với con hơn.

Buổi tối con gọi cô ấy đến ăn cùng với nhà mình.”
Vương Tú nghe vậy thì yên tâm, bà vui vẻ nói: “Thật à? Cũng là người thành phố à? Thế thì nhất định phải gọi đến đấy nhé, con trai mẹ giỏi thật, tìm vợ thành phố cơ đấy.

Mẹ sợ con lại giống anh con, ba mươi rồi mà vẫn còn độc thân, dưới quê ai cũng chế giễu nó."
Tần Tổ Tổ nói: “Hì hì, anh hai anh lợi hại quá, xe này ngồi thoải mái thật đấy, cứ như ngồi ghế sofa ấy.”
Tần Minh xoa đầu em gái: “Thích không? Thích thì anh Minh kiếm tiền mua cho em một chiếc.
Tần Chí Quốc mắng: “Xe chỉ là công cụ thay đi bộ, mua đắt thể làm gì? Con kiếm tiền dễ lắm chắc? Mua xe nội địa bốn, năm mươi nghìn là được rồi, bây giờ cũng thịnh hành đi xe nội địa, người Trung dùng hàng Trung”
Tần Minh buồn cười: “Vâng, vâng, vâng, ba nói đúng a
Chỉ một lát sau, ô tô dừng lại ở nhà hàng Trung Hoa nổi tiếng và có lịch sử lâu đời nhất thành phố Quảng, nếu muốn ăn các món với giá trên trời, nhà hàng Trung Hoa thành phố Quảng đứng thứ hai thì không nơi nào dám nhận thứ nhất.
Quan trọng là đắt xắt ra miếng, vì vậy ngày nào cũng rất đông khách, vừa có mánh khóe quảng cáo lại vừa có hương vị, có thể nói là tiền vào như nước.
Tốn Dĩnh đi vào sảnh chính nói với nhân viên quản lý sảnh vài câu, đối phương lập tức đi chuẩn bị.
Còn Tần Minh kéo ba mẹ mình vào trong sảnh, nhưng trùng hợp làm sao mà vừa vào cửa đã gặp phải gia đình Dương Cường Kiên đang tranh cãi ầm ĩ với các nhân viên phục vụ.
Dương Cường Kiên nói với vẻ bất mãn: "Sao lại không có bàn được? Chẳng phải còn nhiều bàn trống đây à? Các cô có nói thật không đẩy? Gọi giám đốc của các cô ra đây
Nữ quản lý nói: “Những bàn đó đều đã được đặt trước, bởi vì việc làm ăn quá thịnh vượng nên rất nhiều người đặt bàn trước
Tần Minh nhưởng mày, anh chính là Boss ngầm của nhà hàng này..