Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 288





Tần Minh cười xấu xạ và nói: "Đêm nay không về sao? Vậy về ký túc xá cùng anh đi, được nghỉ rồi nên trong ký túc xá chỉ có một mình anh, chúng ta có làm hỏng giường thì cũng không ai biết."
Nhiếp Hải Đường ngượng ngùng phồng má, cô vươn tay nhéo eo của anh và nói: "Hừ, em lừa anh đấy.

Em biết ngay anh định giở trò xấu với em mà, lúc mới yêu nhau còn lén sờ chân người ta, anh càng ngày càng xấu rồi."
Tần Minh nói: "Trên đời này có người đàn ông nào mà không xấu? Đêm nay thật sự không đi à?"
Nhiếp Hải Đường khẽ nói: "Không đi, anh đưa em về là được rồi."
Hơn mười một giờ, sau khi chơi đùa xong thì mọi người lần lượt về nhà, Tần Minh cũng nghe lời Nhiếp Hải Đường mà đưa cô về.
Nhiếp Hải Đường thật sự được Tần Minh đưa về nhà, cô yên lặng bĩu môi và lẩm bẩm: "Tần Minh ngốc, em đã ám chỉ rõ ràng như vậy rồi mà anh còn không biết ép em đi sao? Cái đồ trai thẳng"
Tần Minh hoàn toàn không biết mình đã đưa ra một lựa chọn sai lầm, nếu biết được suy nghĩ thật của Nhiếp Hải Đường là như vậy thì nhất định anh sẽ hối hận chết mất.
Nhưng sáng sớm hôm sau, Tần Minh nhận được một cuộc gọi bất ngờ, ba mẹ và em gái ngồi xe đến thành phố Quảng để thăm anh.
Tần Minh rất vui mừng, ba mẹ anh đã chịu đựng khó khăn vất vả cả đời, anh luôn muốn họ có thể sống thật tốt, không hiểu sao trước đây đưa tiền cho ba mẹ nhưng họ lại không nỡ nhận mà trả lại.
Hiện tại Tần Minh đã thu xếp cho anh cả của mình làm tổng giám đốc một siêu thị lớn, lương tháng mấy chục nghìn, sau này cuộc sống của anh ấy sẽ tốt hơn, anh đang phân vẫn xem không biết có nên thu xếp một công việc nhàn nhã lương cao cho ba mẹ, để họ cũng có thể yên ổn ở thành phố Quảng hay không.
Sau đó anh mua một căn nhà ở tiểu khu Lục Đạo rồi tìm cớ để ba mẹ vào ở, mọi thứ đều rất hoàn hảo.

Mặc dù Tần Minh đã là người giàu nhất thế giới, nhưng anh hiểu rõ một điều rằng không nên để lộ sự giàu có, anh có rất nhiều họ hàng nghèo ở quê, nếu bọn họ hay tin gia đình anh phất lên trong vòng một đêm thì e rằng sẽ kéo nhau tới vay tiền các thứ, đây chính là cái động không đáy.
Ba mẹ Tần Minh cũng không biết tình hình của anh, họ nghĩ Tần Minh kiếm tiền rất vất vả nên có lẽ không nỡ vay tiền, đến lúc đó họ hàng sẽ có ý kiến, như vậy thì không còn là họ hàng nữa.
Nếu những họ hàng đó biết anh cả và ba mẹ của anh đã tìm được công việc tốt mà đến xin việc, vậy thì Tần Minh có thể dễ dàng thu xếp.
Muốn làm giàu thì vẫn phải dựa vào đôi tay của mình.
Ai ai cũng muốn được ông trời ban cho khối tài sản kếch xù như Tần Minh, đó là điều không thể nào.
Vì người nhà sắp tới nên Tần Minh đã đến chỗ ở trong tiểu khu Lục Đạo để chuẩn bị.
Mẹ của Bạch Ngọc Thuần vẫn sống ở đó, anh có thể cho Hà Mộng Cô làm người giúp việc, vừa đàng hoàng lại có tiền, ba mẹ cũng có người để trò chuyện.
Tần Minh gọi điện thoại cho ba và hỏi: "Ba, khi nào ba đến ạ?"
Tần Chí Quốc nói: "Sắp rồi, sắp rồi, đang ngồi trên xe của chú Dương con.

Họ chở nhà ta đến đây, tiết kiệm được không ít tiền"
Tần Minh nói: "Vậy được rồi, khi nào mọi người đến thì báo với con để con đến đón.
Lúc này, một chiếc Toyota RAV4 Nhật Bản đang chạy với tốc độ cao trên đường quốc lộ, trong xe có tổng cộng năm hành khách.
Tần Chí Quốc cúp điện thoại, ông mừng rỡ nói với vợ là Vương Tú đang ngồi bên cạnh: "Tiểu Minh gọi điện thoại tới, nó nói sẽ đến đón chúng ta.

Lần này anh Dương đến thành phố Quảng còn đưa chúng ta đi cùng, quả thực là ơn rất lớn.

Ba người chúng ta mua vé xe thì phải tốn hơn sáu trăm."
Dương Cường Kiên đang lái xe đáp: "Chuyện nhỏ thôi mà, chúng ta đều là đồng hương với nhau.

Hơn nữa Chí Quốc à, ông làm việc cả đời cho tôi thì chính là anh em của tôi, hạ ha ha, con trai của ông chính là con trai của tôi.

Tôi không đi thăm Dương Uy sao? Thằng nhóc đó được nghỉ cũng không trở về nhà, chúng tôi chỉ có thể đến tìm nó, ha ha ha.
Tần Tổ Tổ bĩu môi, trong lòng cảm thấy khó chịu, cô ấy nói: "Cái gì mà con trai của ông chính là con trai của tôi, dám lợi dụng anh trai tôi, đồ xấu xa không biết xấu hổ"
Nhưng Tần Chí Quốc cũng không bận tâm nhiều như vậy, ông nở nụ cười chất phác và trung thực.
Lúc này, Phùng Nhạn Băng đang ngồi trên ghế phụ hạ cửa xe xuống, một cơn gió thổi vào trong khoang xe.
Dương Cường Kiên khó chịu nói: "Bà mở cửa sổ làm gì vậy? Đang mở điều hòa đấy?"

Phùng Nhạn Băng tức giận nghiêng đầu nhìn cả nhà Tần Chí Quốc đang ngồi ở ghế sau, bà ta nói: "Trong xe hội quá, ngột ngạt lâu như vậy rồi, cũng phải để tôi hít thở một lát chứ? Tôi bảo bọn họ tắm rửa sạch sẽ rồi mới lên xe, nhưng họ trực ca đêm xong thì đi thẳng, bẩn chết đi được? Xe bẩn thì có thể rửa, còn tôi phải chịu đựng cái mùi này mấy tiếng đồng hồ ư.

Còn mang theo cả hai con gà nữa, mùi phân gà suýt khiến tôi ngạt thở rồi đây này!"
Lời nói này rất châm chọc, nhưng Dương Cường Kiên lại không tiện nổi giận, người ta là công nhân đã làm việc cho bà mấy chục năm đấy.
Ông ta chỉ có thể nói: "Bà nói ít thôi, sắp tới nơi rồi."
Phùng Nhạn Băng khẽ nói: "Làm sao? Nói đúng chỗ đau nên không cho nói hả? Vốn dĩ ông không nên nói với bọn họ chuyện chúng ta đến thành phố Quảng thăm con trai, khiến bọn họ nhất quyết muốn đi theo.

Ngại vé xe đắt nên mặt dày mày dạn ngồi nhờ xe chúng ta, lại còn khiến tôi khó chịu, tôi không thể kêu ca mấy câu được à? Ông ta rất hôi, tôi nói sai sao?"
Dương Cường Kiên nói: "Chẳng phải tiện đường sao? Hai đứa trẻ học cùng trường cấp ba, đều là anh em tốt.

Sau này Dương Uy sẽ lo việc kinh doanh, còn để Tần Minh giúp việc cho nó.

Như vậy chẳng phải rất tốt sao? Người một nhà rất đáng tin cậy.

Chỉ Quốc đã làm việc cho tôi hơn hai mươi năm, chưa từng xảy ra vấn đề gì cả."
Tần Chí Quốc xấu hổ đến mức chỉ có thể cười xòa, ông nói: "À, bà chủ, bà không nói sai.

Chúng tôi đều là những người thô kệch, chúng tôi thực sự xin lỗi vì đã làm bẩn xe của bà.

Nhưng khi ấy vội quá, đợi khi nào đến nơi chúng tôi sẽ rửa xe sạch sẽ cho bà, bình thường tôi cũng rửa xe cho ông chủ."
Phùng Nhạn Băng nói với vẻ khinh thường: "Không cần, đợi khi nào trở về trong thị trấn rồi rửa.

Nhất là cốp xe ấy, gà của ông bẩn chết mất"
Tần Chí Quốc và Vương Tú vội vàng gật đầu đồng ý.
Tần Tổ Tổ ngồi bên cạnh chịu đựng đến mức nổi giận trong lòng, thế nhưng cô ấy cũng không tiện phát cáu với bà ta.


Dương Cường Kiên lại nói: "Tôi nghe nói A Uy nhà chúng ta đã tìm được một cô bạn gái vô cùng xinh đẹp, gia cảnh cũng rất khá, gần đây chi tiêu hơi nhiều."
Phùng Nhạn Băng đắc ý nói: "Đó là điều đương nhiên rồi.

Gái thành phố đều lớn lên trong sự giàu sang, ánh mắt cao, rất có khí chất và nhiều kiến thức.

Chúng ta là gia đình giàu có ở thị trấn Bạch Thủy, có lẽ đi đến những nơi khác cũng không bằng họ."
Tần Tổ Tổ nói: "Điều đó cũng không chắc, cũng không nhất thiết là ai cũng có tính tình đại tiểu thư."
Phùng Nhạn Băng mắng: "Gái quê như cô thì biết cái gì? Con gái nhà giàu có học thức lắm.

Hơn nữa nhà mẹ vợ có tiền cũng là sự giúp đỡ rất lớn đối với con rể.

Một người ba vợ tốt có thể giảm mười năm phấn đấu cho con rể.

Trong tương lai, công việc kinh doanh của A Uy nhà tôi càng ngày càng lớn, rời khỏi thị trấn Bạch Thủy và mua một căn nhà ở thành phố Quảng.

Không đúng, mua một căn biệt thự."
Tần Chí Quốc lộ ra vẻ mặt xấu hổ, ông đành phải quay đầu mắng Tần Tố Tố: "Tố Tố, con câm miệng lại, tại sao lại nói chuyện với dì Phùng như vậy? Dì Phùng ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm.

Ngoan ngoãn nghe đi."
Tần Tổ Tổ bị ba mắng, cô ấy chỉ có thể bực bội ngậm miệng, nhưng trong lòng lại rất không phục, cô ấy cảm thấy những lời mình nói đều đúng, Tần Minh nhất định sẽ vượt qua Dương Uy, Tần Minh sẽ không làm thuê cho Dương Uy đâu.
Chiếc Toyota RAV4 phóng nhanh trên đường, cuối cùng cũng đến làng đại học ở thành phố Quảng khi trời gần trưa..