Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 282: Chịu Phán Quyết





Thật ra trước khi Tần Minh xuất phát, anh đã sai Tất Nguyên tìm kiếm xem Mộc Chiêu Dương bị bắt cóc tới đâu.
Trong vòng mười phút, Tất Nguyên đã tìm ra Mộc Chiêu Dương bị người ta lén đưa tới một phòng khám tư nhân.

Hơn nữa, Tất Nguyên đã khống chế bọn bắt cóc trước rồi.

Khi Tần Minh và Mộc Tư Thuần tới nơi, Mộc Chí Quân và đồng bọn đã bị cảnh sát địa phương bắt giữ.
Tần Minh không thể không cảm thán thuộc hạ của mình có hiệu suất hành động rất cao.
Mọi việc đều giao cho Tần Minh xử lý.

Mộc Tư Thuần vào toilet cởi quần lót tam giác bỏ sát ra rồi dán băng vệ sinh lên.

Cô ta ngượng ngùng cắn môi, che mặt lẩm bẩm: "Anh rể khốn khiếp, anh rể dê xồm, làm mình, mình, a a a...!Thật mất mặt!"
Khi Mộc Tư Thuần ra ngoài, Tần Minh đã xử lý xong xuôi.

Anh nói: "Tiểu Thuần, chúng ta về công ty xem ba em có thể đòi hết tiền về không."
Mộc Tư Thuần chu môi như nhóc người hầu: "Ồ!"
Hôm nay, cao ốc tập đoàn Mộc thị cực kỳ náo nhiệt.
Buổi sáng, tập đoàn công bố chủ tịch hành chính mới, còn giành được vụ làm ăn mười tỉ với xí nghiệp đa quốc gia, giá cổ phiếu tăng kịch trần.


Buổi trưa lộ tin công ty đối tác là công ty ma, cố vấn ôm tiền chạy trốn, chủ tịch mới ngất luôn.

Đến chiều, cổ phiếu rớt xuống giá sàn.
Sự thay đổi đầy kịch tính khiến tập đoàn Mộc thị trở thành trò cười.
May mà chủ tịch trở lại, còn dẫn theo anh chàng Tần Minh lạ mặt, dẹp yên mọi chuyện.
Trong phòng họp, mọi người nhốn nháo, các nhân viên có liên quan đều tập trung mở cuộc họp.

Tới khi Tần Minh và Mộc Tư Thuần trở về, mọi người bắt đầu nghe Mộc Kiếm Kiều và Mộc Kiếm Hùng khai nhận âm mưu của mình.
Thì ra tập đoàn đa quốc gia Coase là công ty ma do hai người này mở.

Tập đoàn này làm giả sổ sách, sản xuất hàng giả, giấy phép kinh doanh giả, dùng dự án lớn làm mánh lới, chờ thời cơ chín muồi sẽ dẫn lửa châm ngòi nổ, lừa gạt Hứa Thục Lan và Mộc Chiêu Dương.

Mục đích là giăng bẫy để chiếm đoạt tập đoàn Mộc thị.
Hai bọn họ còn định đổ hết trách nhiệm lên đầu Mộc Chiêu Dương, trốn tránh trách nhiệm của mình sau khi sự việc bại lộ.

Bởi vì Mộc Chiêu Dương bị lừa ký rất nhiều hợp đồng ủy quyền.
Ngoài ra, Mộc Kiếm Kiều và Mộc Kiếm Hùng còn định tận dụng số tiền này để thu mua cổ phiếu của tập đoàn Mộc thị trong lúc giả cổ phiếu thấp, từ đó chiếm lấy tập đoàn Mộc thi.
Bởi vì khi ấy Mộc Hải Nhiễm, Mộc Hạo và Mộc Chiêu Dương đã ngã bệnh, thậm chí có thể sẽ chết vì bệnh.
Thì ra gia tộc họ Mộc có bệnh di truyền.

Đó là một loại bệnh khiếm khuyết ẩn trong nhiễm sắc thể Y, dễ mắc triệu chứng dị ứng do một loại phấn hoa đặc biệt gây nên, dẫn tới tình trạng hôn mê không rõ nguyên nhân, lâu dần sẽ hết thuốc chữa.
Mộc Kiếm Kiều vô tình phát hiện phần hoa chuông xanh dễ gây ra bệnh Figo.

Tất cả nam giới nhà họ Mộc đều mắc bệnh này, do khiếm khuyết gen.
Sau khi phát hiện ra điều này, hai anh em định diệt trừ cả nhà Mộc Hạo để giành gia sản nhà họ Mộc.

Bọn họ lén ra tay, tặng ông cụ Mộc Hải Nhiễm một bồn hoa chuông xanh, hại ông cụ một cách suôn sẻ.
Sau đó, bọn họ chia rẽ tình cảm ba con Mộc Hạo, cuối cùng bỏ phấn hoa vào trong đồ ăn của Mộc Chiêu Dương để hại anh ta.
Sau cùng, nội bộ công ty đưa ra hợp đồng ủy quyền mà bọn họ đã lừa Mộc Chiêu Dương ký để rửa sạch mối hiềm nghị, đồng thời khống chế Hứa Thục Lan, kiểm soát tập đoàn Mộc thị.
Khi hai anh em khai nhận, phòng họp xôn xao.

Đúng là lòng lang dạ sói, vì tranh giành tài sản mà ra tay ác độc.
Nhưng tất cả đã bị Tần Minh phá hỏng.
Hai bọn họ chán nản nhìn Tần Minh.

Mộc Kiếm Hùng lên tiếng: "Ông cụ bị bệnh, hai ba con Mộc Hạo bất hòa, Mộc Chiêu Dương và Hứa Thục Lan rơi vào bẫy của chúng tôi.

Kế hoạch tuyệt vời biết mấy! Chúng tôi đã lên kế hoạch suốt ba năm, nhưng cuối cùng lại thất bại trong gang tấc chỉ vì một quyết định điên rồ của Mộc Hạo: tìm một thằng ở rể cho Mộc Tiêu Kiều."
Mộc Kiếm Kiều giận dữ nhìn Tần Minh: "Nhóc con, tại sao mày phải xía vào chuyện của nhà họ Mộc chúng tao? Gia đình Mộc Hạo không coi mày là người, vì sao mày phải giúp bọn họ?"
Rầm! Mộc Tư Thuần vỗ bàn, đứng bật dậy: "Nói bậy! Sao chúng tôi lại không coi anh rể là người mình chứ! Ba tôi nói không sai, anh rể là phúc tinh của gia đình tôi, anh ấy đến để giải nạn cho gia đình tôi."

Cô ta nói xong, lại thân thiết ôm lấy cánh tay Tần Minh, nói dí dỏm: "Có đúng không anh re?"
Hứa Thục Lan cũng đứng dậy theo: "Đúng vậy! Tần Minh đến ở rể nhà họ Mộc chúng tôi là quyết định sáng suốt nhất của chồng tôi."
Tần Minh lúng túng che mặt, ngại nghe mấy lời giả dối thế này.
Anh chỉ cảm nhận kỹ bầu ngực mềm mại của Mộc Tư Thuần, hít hà hương thơm trên người cô ta.
Đám họ hàng có mặt ở biệt thự nhà họ Mộc ngày hôm qua đều cực kỳ xấu hổ.

Trời ạ, họn họ còn hùa nhau chửi mắng Tần Minh và đuổi anh đi.

Hôm nay, anh đã cứu bọn họ.
Một người bề trên trong dòng họ lập tức giơ ngón tay cái khen: "Chàng rể này được đấy! Đừng trông mặt mà bắt hình dong."
Lại có người phụ họa: "Phải đó! Cậu ấy còn nghĩ tới chuyện báo cảnh sát, nhờ cảnh sát mai phục Mộc Kiếm Kiều và Mộc Kiểm Hùng, còn trấn an mấy trăm nhà đầu tư nóng nảy đến gây rối.

Tần Minh có công lớn nhất."
Có người xin lỗi: "Tân Minh, tối qua chúng tôi đã trách oan cậu.

Đúng là biết người biết mặt không biết lòng.

Lúc tai họa ập đến, cậu mới là người trung thành với tập đoàn Mộc thị nhất." "Đúng thế! Cậu ấy không chỉ phát hiện ra âm mưu của Mộc Kiếm Kiều và Mộc Kiếm Hùng, mà còn giúp công ty tìm lại bảy tỉ bị tổn thất.

Giỏi thật đấy!" "Mộc Tiêu Kiều tìm được tấm chồng tốt! Giỏi giang, khiêm tốn, ngoan ngoãn.

Tìm đâu ra chàng rể tốt nhường này?" "Chuẩn đó! Đường xa mới biết sức ngựa, ở lâu mới biết lòng người.

Mộc Hạo à, ông có con rể tốt, thật hâm mộ làm sao! Ha ha ha!"
Phòng họp hết sức hài hòa, nói cười vui vẻ.
Tần Minh cất lời: "Được rồi, mọi người đừng nói mấy lời vô dụng nữa.

Mộc Kiếm Kiều, ông nói là mình tình cờ phát hiện mùi phấn hoa chuông xanh có thể gây nên bệnh khiếm khuyết trong gen, vậy ông có biết bệnh này có thuốc giải không?"
Đúng nhỉ, chi thứ nhà họ Mộc có không ít nam, mọi người đều quan tâm tới sự an toàn mai sau của cánh đàn ông trong nhà.
Mộc Kiếm Kiều cười gắn: "Hừ hừ hừ, không có! Tôi không phải chuyên gia.

Tôi chỉ phát hiện tỷ lệ hoa chuông xanh gây nên bệnh về gen tương đối cao mà thôi.

Làm sao tôi biết có chữa trị được không.
Mộc Kiếm Hùng dữ dằn nói: "Ha ha ha, không lừa các người đâu! Gen nhà họ Mộc chúng ta không tốt, có khiếm khuyết này.

Thông thường, nếu không hít nhiều phấn hoa chuông xanh thì không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Nhưng e là không cứu được ông cụ và Mộc Chiêu Dương."

Có người đập bàn, quát to: "Đồ bất hiếu! Không ngờ ông lại giết ba, diệt anh, hại chết cháu"
Mộc Kiếm Kiều ngẩng đầu cười sằng sặc: "Ba ư? Anh ư? Ông ta có mặt mũi nào mà làm ba chúng tôi? Là một người chồng, ông ta ngoại tình, tìm bồ nhí.

Mẹ chúng tôi chính là bồ nhí, nhưng hết lòng hết dạ hi sinh cho ông ta.

Ông ta không bảo vệ mẹ của chúng tôi cẩn thận, hại bà ấy bị vợ hợp pháp của ông ta hại chết.

Vậy mà ông ta xem như không có gì xảy ra.

Người như vậy có xứng làm ba không? Ông ta đã trao cho anh em chúng tôi chúng chút hơi ấm chưa?"
Mộc Kiếm Hùng cũng bị thương và phẫn nộ "Từ nhỏ đến lớn, hai anh em chúng tôi sống nương tựa vào nhau, ông ta nhớ tới thì bố thí cho ít tiền.

Anh cả Mộc Hạo đã từng tin tưởng chúng tôi chưa? Đã từng làm tấm gương anh trai tốt cho chúng tôi chưa? Ban đầu chúng tôi chẳng muốn tranh giành gia sản với anh ta, nhưng anh ta cứ đề phòng chúng tôi, cướp hết tất cả những gì chúng tôi có, tìm đủ mọi cách đuổi chúng tôi ra khỏi tập đoàn, còn đối phó và đả kích chúng tôi đủ kiểu."
Mộc Kiếm Kiều kiêu ngạo nói: "Đúng, chúng tôi thua.

Chúng tôi nhận tội.

Nhưng không có nghĩa là chúng tôi nhận sai! Chúng tôi không sai!"
Mộc Kiếm Hùng cũng hùa theo: "Đúng! Anh em chúng tôi không sai, chúng tôi không thẹn với lòng.

Mộc Hạo, ha ha, cả tập đoàn Mộc thị đều thuộc về anh, nhưng chẳng phải năm xưa ba và anh cũng dựa vào thủ đoạn máu tanh để giành lấy gia sản nhà họ Mộc sao? Trải nghiệm của người làm ba như ông ta đã dạy chúng tôi làm vậy.

Chúng tôi sống lỗi ư? Muốn nhận sai thì ông ta phải nhận sai trước."
Mọi người nhìn hai anh em ngoan cổ, ai cũng lắc đầu, cảm thấy bọn họ hết thuốc chữa rồi.

Đến khi bọn họ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, e là sẽ bị phán tử hình.

"Được, ba nhận sai."
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng quát uy nghiêm.

Mọi người giật mình, không ngờ Mộc Hải Nhiễm lại tới vào lúc này.
Chẳng phải ông cụ bị bệnh nặng, đang hôn mê sao?.