Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 281: Mông Của Mộc Tư Thuần





Tần Minh trông thấy Mộc Tư Thuần ngồi khóc một mình trong góc.

Anh đi tới, xoa đầu cô ta và hỏi: "Sao em lại khóc?"
Hu hu...!hu hu...!Mộc Tư Thuần khóc nấc lên, bỗng ôm chầm lấy Tần Minh: "Anh rể ơi, em thật vô dụng! Em chỉ biết trơ mắt nhìn anh bị nhốt ở bên ngoài, bọn họ không nghe lời em.

Em sợ lắm, sợ anh bị đám nhà đầu tư mất lý trí kia đánh chết.

Hỗ nghĩ tới chuyện này là em lại khóc không ngừng."
Tần Minh bật cười ha hả, xoa đầu Mộc Tư Thuần.

Cô nhóc này rất có lòng.
Anh nói: "Chẳng phải anh vẫn ổn sao? Đừng nghĩ xấu về họ, họ cũng chỉ lo mất trắng tiền đầu tư thôi.

Chúng ta hãy suy xét vấn đề ở góc độ của họ và giải quyết vấn đề cho họ là được.


Tiền thôi mà, chẳng đáng bao nhiêu."
Mộc Tư Thuần ngẩng đầu nhìn Tần Minh: "Anh rể, anh thật siêu.

Lúc đó, đầu óc em rồi như tơ vò, không nghĩ ra cách gì.

Lý Mộng chỉ biết trốn, không đi giải quyết khó khăn.

Anh giỏi thật đấy! Mẹ em còn mắng anh vô dụng, mẹ có mắt không tròng."
Tần Minh bật cười.

Con nhóc này nịnh giỏi đấy, anh thích!
Mộc Tư Thuần thuộc kiểu đáng yêu, hoạt bát, giống như mèo con khiến người ta càng nhìn càng thích.

Nhất là lúc cô ta làm nũng, có thể làm trái tim tan chảy.
Tần Minh đè nén cảm xúc rung rinh, vội nói lảng sang chuyện khác: "Được rồi, xử lý chuyện công ty trước đã rồi nói sau."
Hai người đang định đi thì Mộc Hạo bỗng chạy vội tới thông báo: "Ngụy rồi, anh trai con đã xảy ra chuyện"
Mộc Tư Thuần buồn bực hỏi: "Chẳng phải anh trai con đã được đưa vào viện sao?"
Mộc Hạo giải thích: "Bệnh viện nói không biết anh con đã bị người khác đón đi lúc nào.

Vừa nãy anh họ Mộc Chí Quân của con yêu cầu chúng ta không kiện ba của nó.

Ba đoán chi thứ hai đã bắt người, lợi dụng anh trai con để uy hiếp chúng ta.

Tần Minh, nhờ cậu giải quyết chuyện này giúp tôi, tôi phải xử lý chuyện công ty.
Tần Minh dựa theo nguyên tắc "Giúp người thì giúp đến cùng, tiền Phật thì tiến đến Tây Thiên", đồng ý đi cùng Mộc Tư Thuần cứu Mộc Chiêu Dương.
Hai người gấp gáp tới gara tìm xe, nhưng giữa đường đột nhiên có một chiếc xe van lao ra, phóng như bay, đâm vào hai người họ.

"Á!" Mộc Tư Thuần sợ bay màu, Tần Minh vội kéo cô ta tránh sang bên cạnh.
Tần Minh thầm than không ổn.

Lúc nãy, anh bảo A Long âm thầm lái xe đi theo mình chứ không để anh ta làm tài xế, cho nên A Long không có mặt ở cửa gara.
Sau khi xe van dừng lại, một nhóm côn đồ lập tức lao ra, muốn xông lên bắt người.

Chẳng cần đoán cũng biết bọn họ muốn bắt cóc Mộc Tư Thuần
Một khi cuộc tranh giành gia sản của nhà giàu đến hồi trở mặt, mọi chuyện vỡ lở, thì đúng là tình cảnh một mất một còn.
Đường lui đã bị chặn kín, hai người cấp tốc lên chiếc xe Porsche của Mộc Tư Thuần.

Thế nhưng trong lúc hoảng loạn, Tần Minh ngồi ở ghế lái, còn Mộc Tư Thuần thì ngồi ghế phụ.
Mộc Tư Thuần cài dây an toàn xong, sốt sắng bảo: "Anh rể, anh lái xe nhé?"
Tần Minh lúng túng đáp: "Anh...!Trước đây nhà anh nghèo, mà tiền thi bằng lái xe ở thành phố Quảng những hơn năm nghìn tệ.

Anh không có tiền thi, mà thi rồi cũng không có xe...!Ừm, em chỉ cho anh khởi động xe Porsche như thế nào?"
Mộc Tư Thuần lộ vẻ suy sụp và tuyệt vọng.
Cô ta hết cách, đành gắng gượng ngồi lên đùi Tần Minh.

May là Mộc Tư Thuần thon thả, nhỏ nhắn.
Brừm brừm brừm! Xe khởi động, lao thẳng ra ngoài.

Lũ côn đồ phía sau cũng lái xe đuổi theo.

"A a, anh rể, chúng ta đi đâu?" Mộc Tư Thuần vừa lái xe vừa hét chói tai.

Thật sự là cô ta rất sợ, xe cũng lảo đà lảo đảo, song cuối cùng cũng chạy lên đường.

Nhưng chiếc xe phía sau đuổi theo sát nút.

Mộc Tư Thuần không giỏi lái xe, càng lái càng hoảng hốt, mà hoảng lên là chạy lung tung, bị ép từ đường cái tới các con đường nhỏ.
Xe lắc lư cả đoạn đường.

Ầm ầm ầm! Xe chạy chậm lại, không bị đuổi kịp.
Mộc Tư Thuần lái xe đến một công trường xây dựng thì đường bị chặn.

Xe chạy rất nhanh, cực kỳ xóc nảy.


Cô ta còn tháo dây an toàn, người nảy lên nảy xuống.

Tần Minh ôm eo Mộc Tư Thuần, trông như cố ý giở trò lưu manh.
Mộc Tư Thuần ngượng ngùng quay đầu lại, mặt đỏ bừng: "Anh rể! Anh bình tĩnh, em đang lái xe đó!"
Tần Minh đẳng lòng.

Anh muốn nói là mình thật sự không cố ý sờ mó Mộc Tư Thuần.
Anh nói: "Ra đường cái.

Đường cái bằng phẳng, không xóc nảy, vậy là ổn."
Mộc Tư Thuần nhanh chóng lái xe ra đường cái, nhưng lại gặp con dốc.

Ở con dốc toàn là vạch giảm tốc độ, xe Porsche lao xuống như một làn khói.
Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm! Con dốc khá dài, xe rung lắc đi qua.
Tuy hệ thống giảm xóc của chiếc xe Porsche này rất tốt, nhưng chính vì tốt quá nên rung lắc nhịp nhàng, làm hai người trong xe cảm thấy hơi khó chịu.
Sau khi xuống dốc, Mộc Tư Thuần thở hổn hển.

Cô ta đỗ xe ven đường, hai chân bản rủn, giảm trên chân ga bất động.
Đúng lúc này, A Long gửi tin nhắn báo anh ta đã giải quyết đám người trên xe van, bảo Tần Minh cứ yên tâm.
Tần Minh thở phào, vỗ Mộc Tư Thuần: "Được rồi, bọn họ không đuổi kịp đâu."
Mộc Tư Thuần vội tiếp lời: "À, ồ."
Bấy giờ, Tần Minh trên ghế phụ giơ điện thoại, hô lên: "Tìm được anh trai em rồi, đang ở một phòng khám tư nhân.

Đi mau!"
Mộc Tư Thuần lập tức lên đường, dù sao cứu người cấp bách hơn.