Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 275: Nhà Họ Mộc Xảy Ra Chuyện





Tần Minh nói: "Cô Mine, thật ra cháu có chuyện này muốn nhờ cô.

Viện nghiên cứu công nghệ sinh dược Splawn ở Mỹ có thuốc đặc trị cho căn bệnh gien di truyền hiếm gặp trên thế giới, bệnh Figo.

Cô có thể lấy giúp cháu một ít mà không để bị phát hiện là cháu cần được không?"
Mine Hathaway nói: "Cậu chủ, tôi đương nhiên sẽ lặng lẽ mang thuốc tới.

Nhưng so với chuyện nhỏ này, cậu nhất định phải cẩn thận Thường Hoan, cậu ta đã sắp điên rồi.

Dưới mạng lưới sàng lọc dữ liệu trên quy mô lớn, sẽ lộ ra rất nhiều điều đấy."
Tần Minh cảm thấy ấm lòng: "Cháu sẽ chú ý."
Mine Hathaway rời đi ngay đêm đó.

Cuộc gặp mặt lần này vẫn tính là thuận lợi.

Yêu cầu sát hạch của Mine Hathaway một trong bốn nguyên lão đối với anh vẫn tương đối thấp.
Nhưng Tần Minh cảm thấy mình muốn được tất cả cán bộ kỳ cựu tán thành cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.
Thay người thì dễ, nhưng chỉ sợ thay không được, trái lại mình sẽ trở thành mục tiêu Còn chinh phục được là tốt nhất nhưng cũng là khó nhất.

May là Tần Minh chinh phục đến giờ vẫn tính là thành công.
Tối đó, A Long lái xe chở Tần Minh về nhà họ Mộc.
Thật ra anh muốn đi tới tiểu khu Lục Đảo thăm anh trai Tần Triều Dương, nhưng anh sốt ruột muốn tìm Mộc Hạo nên mới trở lại nhà họ Mộc.

Chẳng qua anh vừa vào cửa đã nghe có một tiếng quát từ phía sau vọng ra: "Con đúng là thằng con bất hiếu, con dám?"
Tần Minh nghĩ thầm: Sao Mộc Hạo tức giận vậy? Không biết có phải đang mắng mình không?
Nhưng anh bước vào trong phòng mới phát hiện ra ông ta đang mắng con trai cả là Mộc Chiêu Dương.
Còn anh ta vẫn đút hai tay trong túi, mắt nhìn chỗ khác với vẻ rất kiêu ngạo.
Anh ta chỉ tay vào Mộc Hạo nói: "Ba, con không chịu nổi sự mê tín của ba nữa, cả ngày bái thần cầu phật, còn mời đại sư gì đó ăn một bữa cơm, qua coi bói một lần mà mất hơn mười triệu, còn tặng nhà tặng xe.

Nhân viên trong công ty phải tăng ca bao nhiêu ngày mới có thể kiếm về được chứ?"
Mộc Hạo tức giận vỗ bàn mắng: "Con thì biết cái gì? Nhà họ Mộc chúng ta có thể sống tốt như ngày hôm nay, không thể thiếu công Trương chân nhân hóa giải kiếp nạn."
Mộc Chiêu Dương lập tức hét lên phản bác: "Nhà họ Mộc chúng ta có ngày hôm nay là kết quả cố gắng của mỗi người trong gia đình, chẳng liên quan tới Trương chân nhân chó má kia!"
Tần Minh đi tới, thấy trong phòng khách của biệt thự còn rất đông người.

Ngoài người nhà Mộc Hạo, còn có nhà chủ hai Mộc Kiếm Kiều và nhà chú ba Mộc Kiếm Hùng và cả mấy ông bà già khác.

Chắc bọn họ đều là họ hàng.

Thậm chí ngay cả Lý Mộng cũng có ở đó.

Ai nấy đều ăn mặc rất sang trọng quý phái.
Tần Minh và Lý Mộng liếc nhìn nhau.

Ánh mắt cô bạn gái cũ đã lâu không gặp rất kiêu ngạo, tự tin và trêu tức.
Tần Minh hừ một tiếng xem thường rồi mặc kệ cô ta.

Anh thấy trong góc phòng còn có một đạo sĩ đang cầm kiếm gỗ đào, ung dung như chẳng liên quan tới mình vậy.
Mộc Chiêu Dương chỉ vào một ông chủ trung tuổi nói: "Ba hỏi thử chú Lương đi, trong công ty để nhiều bát quái và ban thờ thần linh như vậy thì có ý nghĩa gì? Còn phải kiên trì thắp hương hai mươi bốn giờ không ngừng, vì vậy mà dẫn tới không ít lần bị hỏa hoạn, khiến công ty tổn thất không nhỏ.

Điều đó có ý nghĩa gì sao? Bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, phong thủy tướng học chỉ là thứ lừa gạt người, chứ không hề có căn cứ khoa học." "Khoa học cũng đã đi vào vũ trụ, phong thủy huyền học của ba có thể bước ra khỏi nước Hoa Hạ không?"
Mộc Chiêu Dương nói xong, nhìn Tần Minh vừa bước vào lại càng tức hơn.
Anh ta chỉ vào Tần Minh mắng: "Còn cả tên Tần Minh này nữa.

Cậu ta cũng chẳng phải người tốt đẹp gì.

Cậu ta tán gái ở khắp nơi trong trường.

Con đã điều tra rồi.

Sau khi cậu ta chia tay với Lý Mộng, đã từng theo đuổi một nữ sinh họ Trần và một nữ sinh họ Bạch trong trường bọn họ.

Sau đó cậu ta chế người ta nghèo mới theo đuổi Nhiếp Hải Đường, tất cả đều là vì tiền thôi." "Cậu ta không chỉ là tên giẻ rách nghèo hèn, không có việc làm còn có lòng dạ xấu xa.

Chỉ vì ngày sinh tháng đẻ của cậu ta tốt mà ba ép cậu ta tới ở rể, hại hạnh phúc cả đời của em hai.

Không chừng cậu ta và Trương chân nhân có giao dịch bẩn thỉu nào đó." "Em gái con xuất sắc như vậy, con cóc Tần Minh này xứng với con bé sao? Phì! Bây giờ Tiêu Kiều đã tức giận đến mức bỏ nhà lên Bắc Kinh xa xôi, ba vui chưa? Sau này, ba sẽ không thể nhìn thấy con gái nữa, ba thỏa mãn chứ?" "Ba muốn giải vận xui thì ông nội cũng đâu chữa khỏi bệnh được? Cả thế giới chỉ có ba trường hợp mắc phải căn bệnh hiếm gặp này, phải nhờ chuyên gia và khoa học mới kiểm tra rõ được, nó liên quan gì với phong thủy huyền học của ba chứ?"
Mộc Hạo thấy con trai hùng hổ dọa người thì tức tới đau cả đầu, chỉ vào anh ta mãi một lúc lâu vẫn không nói được câu nào, chỉ không ngừng ho khan.
Hứa Thục Lan khuyên: "Mộc Hạo, ông đã già rồi.


Chiêu Dương nhà chúng ta tuổi trẻ tài cao, nó quản lý công ty rất tốt, bình thường cũng là trợ thủ đắc lực của ông, ông còn thường khen nó là người nối nghiệp của ông, ông đã nhận lời sẽ giao quyền lại cho nó còn gì."
Cô út Mộc Thư Vân nhíu mày nói: "Chị dâu, nếu theo tình hình chung thì anh em chắc chắn sẽ bằng lòng làm vậy.

Nhưng hôm nay Chiêu Dương làm vậy có phần không đúng.
Mộc Chiêu Dương nói: "Cô, cháu chẳng có gì không đúng cả.

Cháu đã chịu đủ rồi.

Ba mê tín, cô và bà nội cũng mê tín sao? Chỉ dựa vào đưa tiền cho đám thầy bói, đạo sĩ là có thể chữa hết bệnh của ông nội à? Bây giờ ko tìm được Trương đạo trưởng lại tìm đạo sĩ thầy bói khác tới, riêng tiền đi lại cũng đòi một triệu."
Đạo sĩ thầy bói kia đột nhiên nói chen vào : "Bần đạo đưa ra giả theo đúng lương tâm thôi.

Hơn nữa, Trương chân nhân giới thiệu nên tôi mới tới đấy.

Bần đạo thấy ở đây có yêu ma quỷ quái chiếm giữ, tiểu nhân quấy phá nên gia đình mới không yên.

Chỉ cần bần đạo làm phép xua đuổi tiểu nhân xong, gia đình sẽ bình an.
Mộc Chiêu Dương tức giận đến mức chửi ầm lên: "Ba nghe đi, ba nghe đi! Người điên nói toàn những lời điên khùng.

Cút! Vệ sĩ đầu, đuổi tên giả thần giả quỷ này ra ngoài cho tôi."
Mấy vệ sĩ của Mộc Chiêu Dương lập tức bước tới, xách đạo trưởng bói toán kia lên và ném thẳng ra khỏi phòng.
Đạo sĩ kia tức giận đứng ở cửa mắng to: "Đúng là không thể nói chuyện được với người tầm thường, mẹ nó đồ rác rưởi."
Trong phòng khách chợt im ắng.

Sự cứng rắn của Mộc Chiêu Dương đã đối lập rõ nét với vẻ già nua yếu đuối của Mộc Hạo, sự chênh lệch giữa hai ba con được kéo dài ra.
Bầu không khí nặng nề làm người ta thấy khó thở.

Mộc Tư Thuần sợ hãi, không biết đã tới bên cạnh Tần Minh từ lúc nào.

Cô ta kéo góc áo anh và lo lắng nói: "Anh rể...!Anh em, trước đây anh em không phải như vậy."
Tần Minh vỗ vào tay của cô ta: "Em yên tâm, không có chuyện gì đâu.

Anh còn ở đây thì không ai có thể bắt nạt được em."
Mộc Kiếm Kiều và Mộc Kiếm Hùng đột nhiên đứng ở bên cạnh Mộc Chiêu Dương.

Rõ ràng hai ông chủ rất ủng hộ đứa cháu này.
Mấy ông bà già trong đám thân thích cũng khuyên: "Mộc Hạo, cậu đã lớn tuổi, gần đây sức khỏe cũng không tốt, thôi cứ để cho con trai cậu quản lý đi.

Chúng tôi nhìn Chiêu Dương từ nhỏ đến lớn.

Thằng bé rất có bản lĩnh lại quen thuộc với công việc trong công ty, cũng từng có thành tích.

Chúng tôi bằng lòng nghe theo thắng bé.

Cậu cứ yên tâm giao cho nó đi."
Mộc Kiếm Kiều cũng nói: "Anh, anh cũng có thể sống cuộc sống về hưu như ba, chẳng phải rất tốt sao? Anh xem thời gian này anh cứ bận rộn mãi, sức khỏe càng ngày càng tệ.


Mà lúc anh bận quá sẽ dễ mắc sai lầm, chẳng phải làm cho mọi chuyện càng tệ hơn sao?"
Mộc Kiếm Hùng nói thêm vào: "Anh Mộc Hạo, chúng ta là anh em nên em cũng khuyên anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

Bây giờ đều là thế giới của thanh niên, anh là một ông già sao hơn được chúng? Chiêu Dương định mời bọn em về công ty giúp đỡ, bọn em cũng không từ chối." "Cái gì? Mộc Chiêu Dương, con có biết mình đang làm gì không?" Mộc Hạo vừa nghe nói Mộc Chiêu Dương mời nhà chú hai, chú ba vào công ty thì kêu lên.

Vậy chẳng phải là hồ đồ rồi sao? Trước đây ông ta tốn bao nhiêu công sức mới đuổi được bọn họ ra ngoài.
Giữa Mộc Hạo và các anh em cũng chỉ giữ thể diện với bên ngoài, làm gì có tình thân thật sự? Ông ta đã dạy Mộc Chiêu Dương từ nhỏ tới lớn là phải cách xa nhà chủ hai, chú ba, kết quả cuối cùng anh ta vẫn dẫn sói vào nhà.
Mộc Chiêu Dương đến gần Mộc Hạo thì thầm: "Ba, con biết mình đang làm gì.

Gần đây chú hai, chú ba có liên hệ được với một xí nghiệp đa quốc gia, có một vụ làm ăn lớn lên tới mấy chục tỷ.

Con muốn nắm lấy vụ làm ăn này, nên mới tạm thời dùng bọn họ, lợi dụng xong con sẽ lại đuổi bọn họ đi.

Ba, ba nghĩ con ngu tới mức không biết dã tâm của bọn họ sao? Ba yên tâm đi, con sẽ không bị lừa đâu."
Mộc Hạo nằm vạt áo của Mộc Chiêu Dương nói: "Con đúng là một đứa con bất hiếu.

Con chưa đủ lông đủ cánh thì lấy gì đấu với bọn họ hả? Con muốn thua sạch cả gia sản nhà họ Mộc sao?"
Mộc Chiêu Dương tránh tay của Mộc Hạo và đi tới giữa phòng khách: "Vậy mọi người tới bỏ phiếu đi.

Những người lớn tuổi thân thích nhà họ Mộc đều ở dây.

Từ hôm nay trở đi, cái nhà này sẽ do Mộc Chiêu Dương tôi quản lý.

Ai đồng ý, ai phản đối?"
Ngoài Tân Minh, Mộc Tư Thuần, cô út Mộc Thư Vân và Mộc Hạo, mọi người trong đó có cả Hứa Thục Lan đều giơ tay đồng ý.
Mộc Chiêu Dương cười toét miệng đắc ý nói: "Được, vậy ngày mai sẽ tổ chức đại hội cổ đông, thu lại chức chủ tịch của ba tôi, để tôi đứng ra đảm nhiệm.

Mặt khác, tôi sẽ đặc biệt mời chú hai Mộc Kiếm Kiều và chú ba Mộc Kiếm Hùng làm cố vấn, Lý Mộng bạn gái của tôi sẽ làm thư ký tạm thời của tôi."
Mộc Hạo nghe thấy anh ta nói vậy thì tức giận tới đau tim, ngồi trên số pha mà không dám tin tất cả những điều này là sự thật.
Hứa Thục Lan ở bên cạnh còn trách ông ta "Ông già rồi còn ghen ghét con trai có bản lĩnh hơn mình.

Lần này Chiêu Dương bàn xong vụ kinh doanh hàng chục tỷ này, sẽ kiếm được khoản tiền lớn đấy.

Ông kinh doanh công ty nhiều năm như vậy, đã bao giờ có được một vụ kinh doanh chục tỷ chưa?"
Mộc Chiêu Dương đang hăm hở đột nhiên sa sầm mặt, đảo mắt nhìn Tần Minh..