Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 270: Chạy Trong Vụ Nổ





“Không, bình tĩnh phân tích, cô ta không biết con người thật của mình.”
Tần Minh vừa mặc quần áo vừa bình tĩnh phân tích, thầm nói: “Rõ ràng vừa rồi mình muốn đi, nhưng đột nhiên lại có dục vọng nơi đó, lại còn mãnh liệt đến mức bản thân không thể kiềm chế được, chỉ muốn quan hệ với cô ta, điều này không khoa học chút nào.

Mà cô ta cũng không phản kháng thể còn phản khoa học hơn.”
Trong lòng Tần Minh đưa ra kết luận: “Kết hợp với những gì Tần Trung Bách từng nói, e là cô ta đến vì lợi ích nhưng mình từ chối cô ta nên cô ta ra tay với mình.”
Anh quay đầu nhìn Lâm Vũ Nhu, cô đã đã mặc quần áo chỉnh tề, nhưng bước đi lại khập khiễng? Lẽ nào vừa rồi anh mạnh bạo quá?
Lâm Vũ Nhu thẹn thùng nhìn Tần Minh, cô ta nói: "Không ngờ anh nhiệt tình như vậy, em không biết phải từ chối thế nào, anh mạnh quá em không cản được
Tần Minh lại nhìn vết máu trên ghế sô pha da, anh cảm thấy chuyện hai người vừa làm rất kích thích, đồng thời trong lòng cũng có cảm giác tội lỗi.
Nhưng nghĩ đến đối phương có thể động tay động chân bỏ thuốc vào trong nước thì Thần Minh cũng bớt áy náy, cô bất nhân thì không thể trách tôi bất nghĩa được đúng không?
Tần Minh nhìn thời gian trên điện thoại, đã qua một tiếng rồi, Tổng Dĩnh gửi ba tin nhắn giục Tần Minh đưa ra chỉ thị hành động tiếp theo, Nhiếp Hải Đường cũng hỏi anh sao không đến đón cô.
Tần Minh trả lời tin nhắn bảo hai cô gái đợi anh một lát, anh sẽ đi ngay.

Anh lại quay đầu nhìn Lâm Vũ Nhu, lẳng lơ xinh đẹp, mắt long lanh, mềm mại như nước, trong đầu không khỏi nhớ đến bộ dạng ăn ý vừa rồi, vẻ đẹp mới lạ.
Tần Minh vội cấu vào đùi mình, cơn đau khiến anh tỉnh táo lại, thầm nói: "Vừa nãy trúng kế của người ta, giờ đã nghiện rồi? Tần Minh, mày bình thường chút đi.
Tần Minh thảo vòng tay Phật Thích Ca đá Dzi ba viên chín mắt trên cổ tay xuống đưa cho Lâm Vũ Nhu, nói: “Tôi còn có việc, cô đợi tôi quay lại.

Tặng cô cái này, yên tâm đi, tôi sẽ quay lại.”
Lâm Vũ Nhu thấy vòng tay Dzi còn là đá Dzi ba viên chín mắt thì biết chiếc vòng tay này có giá không hề thấp trên thị trường sưu tập.
Anh tặng một thứ quý giá như vậy, thế chẳng phải là xem trọng mình à?
Cô ta nhận lấy vòng tay đá Dzi, dịu dàng nói: “Vâng, vậy em đợi anh quay lại.
Mặc dù vòng tay đá Dzi nổi tiếng quý giá, nhưng chút tiền này chẳng là gì với Tần Minh cả.

Để thoát thân, không thể gây ra rắc rối, anh chỉ đành làm như vậy, cũng xem như khoản bồi thường khi chiếm được món hời lớn đi.
Nhưng sao Tần Minh lại có ảo giác như chơi gái với giá trên trời nhỉ?
Tần Minh ra khỏi phòng, bà lão trước đó vẫn đang canh cửa, bà ta nhìn thấy Tần Minh vào hơn một tiếng mới ra ngoài thì mừng đến phát khóc, bà ta kéo tay Tần Minh nói: “Cậu hai, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã đồng ý giúp chúng tôi.”
Tần Minh chỉ cảm thấy khó hiểu, vội rút tay lại bảo có việc rồi nhanh chóng rời đi.
Tần Minh đến phòng cho khách của Nhiếp Hải Đường, trong phòng chỉ có mình cô, không biết Chương Dao – mẹ cô đã đi đâu.
Nhiếp Hải Đường thấy Tần Minh đến tìm mình thì mừng rỡ hỏi: “Tần Minh, cuối cùng anh cũng đến rồi, có phải gặp rắc rối gì không?”
Tần Minh nhớ đến chuyện vừa rồi, vội nói: “Không, không có gì.
Nhưng Nhiếp Hải Đường lại lo lắng nói: “Anh nhìn kìa, quần anh dính cả máu rồi còn nói không có chuyện gì? Có phải đùi bị thương không?”
Tần Minh cúi đầu nhìn, ôi đệch, ở đây còn có một vết máu khiến Nhiếp Hải Đường hiểu lầm.
Tần Minh vội chuyển đề tài: “Hải Đường, chúng ta mau đi thôi, nếu không sẽ không kịp mất.”
Nhiếp Hải Đường gật đầu như gà mổ thóc, hỏi tiếp: “Còn Tần Thọ kia thì sao? Anh đối phó với anh ta thế nào?”
Tần Minh cười gian xảo, nói: “Chúng ta qua đó xem thử.”
Tần Minh kéo Nhiếp Hải Đường đến phòng sách nơi Tổng Dĩnh giấu Tần Thọ, sau khi vào thì thấy Tần Thọ bị treo lên, mắt bị bịt, miệng bị nhét khăn trải bàn, không ngừng nói gì đó.

Sau khi trói Tần Thọ, Tổng Dĩnh không ở đây nữa mà đi đặt những quả b loại nhỏ ở khắp nơi trong lâu đài.
Tần Minh đưa tay ra hiệu nhỏ tiếng, Nhiếp Hải Đường gật đầu, cầm lấy một cây thước ở bên cạnh, đánh mạnh vào mặt Tần Thọ.
Bép! “Ưm ưm, ưm ưm...!” Tần Thọ đau đớn la lên, nhưng anh ta bị bịt mắt, bịt miệng, còn bị treo lên, hoàn toàn không thể phản kháng được.
Nhiếp Hải Đường dùng thước đánh để trả thù, cô vô cùng hả giận, cũng xấu hổ thè lưỡi, sợ Tần Minh sẽ chế cô bạo lực.
Nhiếp Hải Đường lại chỉ vào một ống tiêm trên bàn, cô ngạc nhiên không thôi, thấp giọng nói: “Tên Tần Thọ này là một con nghiện sao?"
Tần minh biết, đây không phải ma túy mà là một loại thuốc khiến cho tinh hoàn nhạy cảm hơn, sẽ khiến người ta không cương lên được, người ta thường gọi là thiến hóa học, có lẽ là do Tổng Dĩnh làm, về sau gà con của tên này chỉ có thể tè chứ không thể bắn được rồi.
Tần Minh kéo Nhiếp Hải Đường, nói: “Bỏ đi, chúng ta mau đi thôi”
Nhưng lúc sắp đi, Tần Minh đến bên tại Tần Thọ, nén giọng nói: “Anh tưởng anh ghê gớm lắm sao? Trên đời này nhiều người anh không dây vào nổi lắm.

Muốn biết tôi là ai không? Khiêm tốn.

Ha ha ha.
Tần Thọ cứng người, anh ta biết kẻ chủ mưu gài bẫy anh ta lần này đã xuất hiện rồi, nhưng anh ta không nhìn thấy, mắng cũng không được, tay chân đều bị trói, anh ta chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm.

Trong lòng anh ta vô cùng tức giận, nhưng anh ta không thể trút ra được, không cách nào trả thù được.

“Ưm ưm...!ưm ưm!” Tần Thọ tức muốn lên tăng xông, nhưng anh ta bị treo lên, càng sốt ruột càng giãy giụa thì sợi dây thừng càng xoắn lại, cuối cùng anh ta xoay như cái quạt trần.
Ra khỏi phòng, Tần Minh gọi cho Tổng Dĩnh, Tổng Dĩnh đã chuẩn bị ổn thỏa từ trước, cũng đợi rất lâu rồi, cô ta lập tức ấn nút điều khiển từ xa.

Đùng!
Lâu đài nổ tung.
Nhưng lực không đủ lớn, Tần Minh biết tòa lâu đài cổ cho người giàu có xem mắt này vẫn còn rất nhiều người vô tội, anh với những người này không thù cũng chẳng oán, không cần phải hại bọn họ, cho nên lực của những quả b này có hạn, có lẽ chỉ như nổ lốp xe hơi mà thôi.

Đùng!
Lại phát nổ.
Các vụ nổ lớn nổ ở các nơi khác của lâu đài như tòa nhà không người, chuồng ngựa, vườn hoa, lầu gác v.v.
B nổ liên tiếp nhanh chóng gây ra sợ hãi, người trong lâu đài đều cho rằng khủng bố tấn công nên sợ hãi chạy trốn khắp nơi, chớp mắt cả tòa lâu đài như gà bay chó nhảy.
Tần Minh chạy ra đầu tiên, anh kéo tay Nhiếp Hải Đường, nhanh chóng chạy qua cầu, hai người như không nghe thấy tiếng nổ đùng đoàng vang lên phía sau, cứ thế chạy ra thế giới bên ngoài.
Nhiếp Hải Đường quay đầu nhìn tòa lâu đài lâu năm không tu sửa đang sụp đổ, tháp canh bằng kính vỡ vụn, trong lòng cô vui sướng không thôi, tòa lâu đài đó như một cái lồng, lấy tiền tài và quyền lực đè ép cô.
Cô quay lại nhìn Tần Minh đang kéo cô, hai người nhìn nhau cười, trong lòng Nhiếp Hải Đường vô cùng ngọt ngào.
Người đàn ông có yêu nhất, đưa cô chạy về phía thế giới tự do bên ngoài, trên đời còn chuyện gì hạnh phúc hơn thế này không?
Nhiếp Hải Đường cảm thấy không có.
Tần Minh thì không có nhiều cảm xúc như vậy, chỉ cảm thấy giả vờ chạy đi rất đã, đối phương không biết là do anh làm, chỉ có thể tức giận trong bất lực, vậy còn sảng khoái hơn.
Sau khi cả hai trốn thoát mới có người lục tục chạy ra khỏi lâu đài, có người đầu đầy tro, có người không mảnh vải che thân, cũng có người trầy da tím người.
Lúc này, một người đàn ông trung niên chỉ mặc quần đùi giận dữ hét với không khí: “Rất cuộc là ai? Ai làm? Ai làm nổ lâu đài của tôi? Điều tra cho tôi, nhất định phải điều tra ra, tôi muốn băm vằm người đó ra.”
Song, nhà họ Tần ở thành phố Hải cử người điều tra rất lâu cũng không tra ra được Tần Minh, bởi vì Tống Dĩnh đã để lại một số cái gọi là bằng chứng, đổ hết chuyện này cho một tổ chức thế lực ngầm của địa phương.
Còn Tần Minh – người bày ra chuyện này đã dẫn Nhiếp Hải Đường đáp chuyến bay về thành phố Quảng.
Trong khoang sang trọng của máy bay từ nhân, Tần Minh nằm trên giường nhìn ra cảnh đêm tuyệt đẹp của trái đất qua cửa sổ kính, Nhiếp Hải Đường thiếp đi trong cái ôm quen thuộc, cô như một chú mèo cọ vào Tần Minh, chốc chốc lại mở mắt ra nhìn, sau khi phát hiện là Tần Minh thì an tâm ngủ tiếp.
Tần Minh cười, vuốt nhẹ tóc Nhiếp Hải Đường, đây là người phụ nữ của anh, không ai được động vào.
Lúc này, điện thoại Tần Minh vang lên.
Anh mới nối máy thì đầu kia điện thoại đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Mộc Tư Thuần: “Anh rể, anh mất tích một ngày một đêm rồi, anh đi đâu đấy?”.