Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 244: Thế Này Cũng Lĩnh Quả Đấy





Phòng làm việc riêng của ông chủ, tòa nhà Thế Kỷ, thành phố Quảng
Tần Minh chỉ vào chiếc Huawei nghìn tệ của mình, nói với một cấp dưới: “Điện thoại này của tôi vẫn luôn dùng tốt lắm, xem livestream cũng không bị đứng, chỉ bị vào nước thôi, vừa nãy thử thì dùng được, một lúc thì không dùng được nữa, e là bảng mạch có vấn đề, anh kiểm tra thử, cố gắng sửa cho được.
Người nhân viên đó nói: “Vâng thưa ông chủ, máy tính và các sản phẩm điện tử của nhân viên trong tòa nhà đều do tôi sửa, vấn đề vặt vãnh này chưa đến nửa tiếng là sửa được lấy mà."
Anh ta lại hỏi: “Nhưng mà điện thoại của ông chủ cũng cũ lắm rồi, sao không đổi cái mới ?”
Tần Minh lắc đầu nói: “Trong điện thoại này có bức ảnh rất quan trọng với tôi.

Hơn nữa, tôi cũng không có thời gian để dùng điện thoại chơi game hay lướt web, nên cứ dùng nó là được rồi.”
Chưa đến mười phút, nhân viên đã sửa xong điện thoại, anh ta nói: “Đã bỏ sim vào, có thể dùng bình thường rồi, nhưng tôi đề nghị ông chủ có thể dùng hai số điện thoại, thêm một sim phụ.

Nếu sim chính có vấn đề gì thì sim phụ vẫn có thể nhận được tin, tránh bỏ lỡ chuyện quan trọng.
Tần Minh nghe thế thì ngượng ngùng, sao anh không nghĩ đến chuyện này nhỉ?
Anh vỗ vai nhân viên này, xứng đáng là người của công ty lớn, suy nghĩ chu đáo, anh nói: “Được rồi, đến phòng tài vụ lãnh năm mươi nghìn tiền thưởng đi
Người nhân viên đó nghe xong thì mừng rỡ, sửa một chiếc điện thoại thôi cũng được thưởng năm mươi nghìn, hơn nữa hình như ông chủ còn đánh giá cao anh ta, anh ta cảm thấy làm việc cho một ông chủ như vậy rất đáng, anh ta cúi người cảm ơn rồi mới ra ngoài.

Tần Minh cầm điện thoại lên, cảm thấy tốc độ nhanh hơn nhiều.

Thấy hình nền điện thoại là nụ cười của Nhiếp Hải Đường, trong lòng anh ấm áp hơn nhiều, vả lại còn có một tin nhắn.
Tần Minh mở ra đọc, hai mắt lập tức sáng lên, là tin nhắn Nhiếp Hải Đường gửi đến.

“Tần Minh, bệnh của em là do chẩn đoán sai, vì vậy em không hề bị ung thư.

Nhưng điện thoại em bị cướp rồi, còn đang cãi nhau với mẹ, bà ấy không mua điện thoại mới cho em, có điều anh đừng lo cho em.

Có lẽ em sẽ về sớm thôi, nhớ anh!”
Đọc xong tin nhắn, Tần Minh cười ngốc nghếch như một đứa trẻ, anh vô cùng vui sướng, mây mù trong lòng được cuốn đi sạch.
Tần Minh nằm điện thoại trong tay, phấn khích đi qua đi lại: “Chẩn đoán sai, hóa ra là chẩn đoán sai.

Tốt quá rồi, Hải Đường không bị ung thư gan.

Tốt rồi, mọi chuyện đều ổn rồi.”
Vui mừng xong, Tần Minh lại nghi hoặc: “Lẽ nào ở rể xung hỉ để hóa giải số kiếp thật sự có tác dụng? Ông thầy bói nói chỉ cần mình ở rể, gặp được quý nhân Mộc Hạo giúp đỡ thì có thể hóa giải được trắc trở trong số mệnh của minh.

Bây giờ, xem ra mọi chuyện đều đang đi theo chiều hướng tốt hơn.
Con người chính là như vậy, lúc hoang mang thì cái gì cũng tin, bệnh thì lo lắng sốt sắng tìm thầy; lúc tỉnh táo thì lại nghi ngờ chính mình, vờ như nghĩ lại chuyện đã qua, lúc vui thì chuyện gì cũng có thể chấp nhận được, mọi thứ đều không quan trọng.
Cho dù Tần Minh nghĩ thế nào thì anh cũng đã nhận được tin Nhiếp Hải Đường không hề bệnh, cũng có thể nói là mọi thứ đều đã qua rôi.
Tần Minh lập tức gọi là cho số này, nhưng không gọi được, điện thoại báo đây là số điện thoại được bảo vệ bởi băng tần cao cấp, anh không có quyền gọi vào số này.
Đây là số đặc biệt do công ty viễn thông phát hành, chỉ có thể gọi đi chứ người khác không thể gọi đến được.

Vả lại số điện thoại gọi đến cũng là một chuỗi văn bản đã được mã hóa ký tự.


Số điện thoại này không phải người có tiền có thể bình thường có thể lấy được, mọi người thường không biết phải là người có thân phận vô cùng đặc biệt mới có thể có được số điện thoại này.
Tần Minh không gọi được, anh nghĩ có thể
Nhiếp Hải Đường đang ở tình huống không tiện cho nên cũng không tìm hiểu sâu.
Tần Minh thay một bộ quần áo sạch sẽ, gọi xe đến nhà họ Mộc.
Lúc anh về đến nhà họ Mộc đã hơn mười một giờ.

Anh vừa vào cửa thì thấy Mộc Hạo đang xem tài liệu, thấy Tần Minh thì nói: “Tần Minh à, tốt xấu gì cậu cũng là con rể nhà họ Mộc, đã ký hợp đồng rồi, không thể làm chuyện mất thể diện của nhà họ Mộc được, sao cậu có thể đánh người ở nơi công cộng chứ?”
Tần Minh phản bác: “Không đánh người thì thương hiệu xa xỉ của công ty con gái ông sao có thể xuất hiện trên sàn diễn thời trang có tầm ảnh hưởng đến cả châu Á được chứ? Lại còn xuất hiện ở gần cuối?”
Mộc Hạo nghe xong thì nói với Hứa Thục Lan đang xem tivi ở bên cạnh: “Bà nghe thấy chưa, tôi đã nói Tần Minh không phải người bốc đồng hấp tấp mà, cậu ta làm vậy là vì Tiêu Kiều.

Đánh người thì sao? Nếu là một tên cặn bã, đánh thì đã đánh rồi, lẽ nào ngay cả chút chuyện cỏn con này mà nhà họ Mộc chúng ta cũng không bảo vệ được Tần Minh sao?”
Trái tim Tần Minh ấm áp, mặc dù lúc đầu Mộc Hạo nói điều kiện ở rể với anh bằng thái độ rất đáng ghét, nhưng trong nhà này ông ta là người tốt với Tần Minh nhất.
Dường như Hứa Thục Lan vẫn không hài lòng, bà ta nói: "Vậy chuyện cậu ta đánh Tiểu Thuần là thế nào? Hả? Ăn cơm của tôi, ở nhà tôi, dùng tiền của tôi, lấy con gái lớn của tôi, đánh con gái út của tôi? Cậu ở rể mà tính tình nóng nảy quá nhỉ?"
Tần Minh nghe thế thì lập tức bốc hỏa, nói: “Đánh cô ta là còn nhẹ đấy, là tôi nể mặt ba vợ nên không xử cô ta thôi.” “Cậu!” Hứa Thục Lan tức giận, đứng lên chỉ thẳng mặt Tần Minh mắng: “Cậu...!Cậu làm phản à, mới ở rể mấy ngày, không ngoan ngoãn nghe lời mà ra ngoài ăn chơi trác táng, gây rắc rối cho Tiêu Kiều không nói, về nhà còn đánh Tiểu Thuần của tôi.

Cút, nhà này không có chỗ cho cậu.
Tần Minh vui mừng, Hứa Thục Lan đúng là thích ra oai, toàn dựa vào mồm miệng, vừa khéo đúng ý anh lắm, anh có thể nhân cơ hội này ly hôn với Mộc Tiêu Kiều.

Dù sao, nếu mọi chuyện đúng như ông thầy bói họ Trương nói thì anh đã hóa giải được số kiếp của mình rồi, anh có thể đề nghị ly hôn.
Tần Minh nói: “Vậy thì ly hôn đi!”
Vừa dứt lời, cửa trên lầu mở tung, Mộc Tiêu Kiều bước ra, ngay cả bảo mẫu đang lau nhà cũng ngẩng đầu nhìn qua, Mộc Hạo ngước lên nhìn chằm chằm vào anh.
Hứa Thục Lan mừng rỡ, bà ta cầu con không được nữa là, bà ta nói: "Được, làm ngay đi.
Mộc Hạo đứng lên quát: “Bà im miệng cho tôi! Tần Minh, cậu nói gì thế hả?”
Tần Minh nghiêm mặt, thấp giọng nói: “Ông chủ Mộc, không giấu gì ông, số kiếp của tôi đã hóa giải rồi.

Ông thầy bói nói tôi có thể ly hôn.


Rắc rối nhà các người chẳng phải là bệnh của ba ông sao? Xung hỉ cho ông cụ thì giờ ông cụ cũng đã tỉnh lại rồi, còn hưởng dịch vụ y tế hạng nhất của viện dưỡng lão Nam Sơn, sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa.

Tôi thấy ở thành phố Quảng, ông cụ Mộc có mạng lưới quan hệ sâu rộng, là trụ cột của nhà họ Mộc.

Bây giờ số kiếp của chúng ta đều đã được hóa giải, vậy thì ly hôn thôi.
Mộc Hạo sầm mặt xuống, ông ta không hề nghe Trương chân nhân nói có thể ly hôn được! Trương chân nhân bảo, bát tự của Tần Minh mà tách khỏi bát tự của Mộc Tiêu Kiều thì rắc rối của nhà họ Mộc sẽ ùn ùn kéo đến, cho tới khi nhà họ Mộc suy tàn.
Mộc Hạo lớn giọng nói: "Không, tôi không đồng ý.
Mộc Tư Thuần ở tầng trên cũng thò đầu ra, hai bên má vẫn còn sưng đỏ, cô ta nói: “Ba, sao lại không đồng ý? Loại người ở rể này còn đánh con gái ba đấy, anh ta có khuynh hướng bạo lực gia đình, biết đâu sau này còn đánh cả chị
Mộc Tiêu Kiều mặc váy ngủ đứng ở tầng trên, như một núi băng, lạnh lùng nhìn mọi chuyện xảy ra ở tầng dưới, cô ta đã không còn cầu nguyện cho số phận của mình nữa rôi.
Mộc Hạo kéo Tần Minh đến bên cạnh, nghiêm túc nói: “Tần Minh, không thể ly hôn, một khi ly hôn sẽ xảy ra chuyện, cậu hiểu không? Cậu có chỗ đứng trong nhà này, đừng bị kích động bởi những lời sỉ nhục"
Tần Minh phớt lờ ông ta, nói: “Ông chủ Mộc, ông mê tín quá đấy.

Đã là thế kỷ hai mươi mốt, trạm không gian của loài người cũng lên vũ trụ rồi, phong thủy huyền học chỉ hạn chế trong phạm vi nước ta thôi, mấy chuyện bói toán này đã lỗi thời rồi.”
Mộc Hạo nói: “Tần Minh, đừng tự cho là đúng, muối tôi từng ăn còn nhiều hơn gạo cậu ăn nữa là.

Trương chân nhân chưa từng bói sai đâu, hơn nữa..
Tít tít tít, đột nhiên điện thoại Mộc Hạo vang lên, ông ta lập tức nghe máy, mới nghe được vài câu thì lập tức biến sắc: “Cái gì? Ba tôi lại hôn mê sao?”
Người nhà họ Mộc biến sắc, ai cũng lo lắng nhìn Mộc Hạo.
Mộc Hạo cầm chìa khóa xe, nói: “Mau đến viện dưỡng lão Nam Sơn.
Tần Minh nheo mắt, linh nghiệm đến thế sao?.